Tiểu Nương Tử Của Triệu Công Công

Chương 9: Cố nhân



"Lá gan thật lớn, bổn đốc không quản nổi người nữa đúng không!"

Triệu Trường An theo bản năng co người nấp vào một góc, âm thanh sắc bén kia hắn đã từng nghe qua, huống chi toàn bộ Đại Ung này người có thể xưng "Bổn đốc" cũng chỉ có một người là Trương Bỉnh Văn.

Nếu y phát hiện hắn ở chỗ này cùng lắm chỉ định tội phạm phải giờ nghiêm, nhiều nhất cũng bị phạt vài trượng là cùng, nhưng nếu để y biết được chuyện của Tiểu Vân, vệ binh của Tây Hán người nào người nấy đều là tinh anh trong tinh anh, chọn đại một người trong bọn họ cũng tra ra được thân phận nô lệ của nàng, lỡ như bị bắt chỉ cần tuỳ tiện ấn định một tội danh cũng đủ để nàng đầu lìa khỏi xác.

"Ta đây là đang phụng chỉ tra án", ngay lúc Trương Bỉnh Văn vừa dứt lời, bên cạnh y lại truyền đến một giọng nói lười biếng nghe như say rượu, thậm chí trong thanh âm còn có chút ý tứ làm nũng: "Ngươi lại không cho ta nghe hát xướng..."

Trương Bỉnh Văn một tay đỡ lấy eo nhỏ đã mềm nhũn thành vũng bùn của Lý Vô Ngu, phòng ngừa vạn nhất nàng không cẩn thận ngã xuống đất. Lý Vô Ngu kéo lấy cánh tay y, gương mặt dựa vào bả vai không tính là dày rộng bên cạnh, hít một hơi thật sâu cảm nhận hương gỗ tùng quanh quẩn trên chóp mũi hoà với mùi rượu trên người nàng, hai mắt nàng mê li nhìn người trước mặt: "Thơm quá... Đến đây, cười cho gia nhìn một cái... Hắc Hắc... sẽ có thưởng... hic..."

Mùi rượu nồng phả lên mặt hắn, Trương Bỉnh Văn chỉ cảm thấy hai bên thái dương giật mạnh một cái, người này rốt cuộc ở Hà Phong quán đã uống bao nhiêu rượu lại dám nhảy lên đầu hắn đùa giỡn như vậy. Hoàng cung nguy nga tráng lệ nàng không ở lại nhất quyết muốn chạy đi tra án tử, nhưng đi tra án hắn cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, đây nàng vừa ra khỏi cung đã vui sướng chạy thẳng một đường đến tửu điểm uống say khướt hết ba ngày ba đêm, đã vậy lại còn cảm thấy chơi chưa đủ, mang theo một đoàn oanh oanh yến yến giả trang thành nam nhân nghênh ngang tiến vào Hà Phong quán lưu manh đùa giỡn nữ tử. Nếu không phải người của Hà Phong quán chạy đi bẩm báo, kế tiếp còn không biết nàng làm ra chuyện kinh thiên động địa như thế nào. Đến cả y còn phải vứt lại một đoàn tội phạm quan trọng chưa thẩm vấn chạy đến đón người, bản thân nàng thì tốt rồi, không những sống chết không chịu ngồi xe ngựa còn lôi kéo y đường đường là một xưởng đốc đi dạo trên phố, cũng không ngại chỗ đông người cả đường cảm thán "Ánh trăng thật đẹp"

Lúc này y chỉ muốn kéo nàng trở về, hung hăng đánh mấy bàn tay lên mông nàng, nhìn nàng nước mắt lưng tròng rúc trong ngực y cầu xin tha thứ y mới thấy hả giận.

Trương Bỉnh Văn nghiến răng nghiến lợi còn muốn nói gì đó cánh tay trên người bỗng truyền đến lực đạo không đồng nhất. Lý Vô Ngu dừng bước, Trương Bỉnh Văn lập tức hiểu ý, cảnh giác nhìn theo ánh mắt nàng. Trong một góc đường có bóng người đang cuộn tròn lại, dường như nhận ra ánh mắt không thân thiện của hai người, người nọ càng cúi thấp đầu hơn mấy phần.

"Ngươi là người phương nào?" Trương Bỉnh Văn kéo Lý Vô Ngu ra phía sau mình, giọng nói lạnh nhạt hỏi người phía trước, tựa như cái người chua ngoa ghen tuông vừa rồi không phải là y.

Lý Vô Ngu mở to hai mắt lắc lắc đầu, gió ban đêm lạnh lẽo thổi qua cũng làm nàng tỉnh ba phần rượu.

"Nô... Thảo dân khấu khiến đốc chủ đại nhân". Triệu Trường An vội vàng quỳ xuống hành lễ, giọng nói hơi run lên, hai chữ "Nô tài" suýt nữa đã buột miệng thốt ra.

"Vì sao ngươi lại ở đây?" Trương Bỉnh Văn không chút cảm xúc hỏi hắn.

"Hồi đại nhân, thảo dân... Ngủ quên ở nơi này... không để đến ý canh giờ, thỉnh đại nhân đừng trách phạt". Triệu Trường An cân nhắc trước sau cuối cùng nghĩ ra cái lý do này để thoái thác.

Trương Bỉnh Văn cẩn thận đánh giá hắn một phen, hừ một tiếng giễu cợt: "Ngủ quên? Ngươi chạy đến chỗ nào ngủ? Trong vũng bùn sao?"

Sắc mặt Triệu Trường An tái nhợt, trong lòng hoảng loạn quỳ rạp xuống dưới chân Trương Bỉnh Văn: "Đại nhân, thảo dân biết sai, thảo dân không nên làm trái với lệnh giới nghiêm, thỉnh đại nhân trách phạt"

"Vậy ngươi hẳn cũng biết làm trái giới nghiêm sẽ bị xử tội thế nào?"

"Chiếu theo luật Đại Ung, chịu 40 trượng". Triệu Trường An cả người đều là bộ dáng hối lỗi biết sai.

"Cam nguyện bị phạt?"

"Cam nguyện bị phạt." Triệu Trường An nhắm mắt thấy chết không sờn, 40 trượng này đánh xuống, cho dù là người bất tử cũng mất đi nửa cái mạng.

"Nghe lén mệnh quan triều đình nói chuyện, tội trạng này có thể đem đi chém đầu". Lý Vô Ngu ở phía sau tàn nhẫn nói, hai ngón tay còn vươn ra làm động tác cắt ngang cổ.

Tay chân Triệu Trường An lạnh lẽo, mười ngón tay nắm chặt chà sát trên mặt đất tạo ra từng vệt vết thương, bả vai lại không nhịn được run rẩy, hai hàm răng va vào nhau khó khăn nói từng chữ: "Thảo dân biết sai".

Tiểu Vân a Tiểu Vân, muội đúng là muốn hại chết ta, nếu hôm nay ta có lỡ bị chém đầu muội cũng ngàn vạn lần không được quên ta, không cần rơi vài giọt nước mắt vì ta, chỉ cần muội không quên, ta làm vậy cũng thấy xứng đáng.

"Thảo dân? Thật đáng khen cho dũng khí của ngươi, Triệu Trường An", Trương Bỉnh Văn nhướng mày không giận mà uy: "Nói, có chuyện gì xảy ra?"

Triệu Trường An đau khổ biết bản thân đã bị phát hiện nhưng hắn vẫn kiên quyết nói: "Không... Không có việc gì".

"Không có việc? Người đâu", Trương Bình Văn quát lạnh một tiếng, xung quanh bỗng nhảy ra tám chín vệ binh Tây Hán mặc giáp đồng bao vây bọn họ.

Hai người họ vào cung cùng một năm, lại trải qua tám năm cùng hầu hạ trong Hoa Dao cung, tuy rằng ngày thường không tiếp xúc nhiều nhưng y vẫn hiểu rõ tính cách của người này, nặng nề nhát gan lại sợ phiền toái, người như vậy sao có thể làm trái với quy củ. Vì vậy mặt y lập tức xụ xuống: "Nếu người của ta điều tra ra có vấn đề gì, hậu quả ngươi có gánh nổi không?"

Triệu Trường An thập phần hoảng sợ, hai tay nắm lấy vạt áo dập đầu mạnh lên mặt đất, trên trán rất nhanh đã rách da chảy máu nhưng hắn cũng không màng đến:

"Thật sự không có việc gì, ta chỉ quên giờ giới nghiêm... Thật sự không có việc gì, ngươi cứ việc phạt ta đi..."

Trương Bỉnh Văn không dao động, lạnh lùng nói: "Tra!"

"Ta nói ta nói...... Ngươi đừng làm tổn thương nàng, ta cầu xin ngươi, đừng làm tổn thương nàng......" Triệu Trường An nâng lên gương mặt đã chảy đầy máu, tuyệt vọng nhìn Trương Bỉnh Văn.