Tiểu Thất, Chậm Đã!

Chương 11



Hoa y công tử thấy Tiểu Thất cứ đảo mắt nhìn qua nhìn lại, nhưng chỉ chốc lát đã thu về, không nhịn được khẽ cười nói: “Tiền tiểu công tử có hứng thú với Trần mỗ?”

Tiền Tiểu Thất lắc đầu, nhìn thấy Ôn Nhược Thủy cùng Lục Liễu rốt cuộc đã quay lại, mang thêm một đống đồ về, vội đứng dậy vẫy tay.

Ôn Nhược Thủy mang hai túi nhu thước hoa, một túi hạt dẻ rang, cúi lưng ngồi xuống cạnh Tiền Tiểu Thất, hạ thấp giọng kích động nói: “Thật nhiều thức ăn ngon, Tiểu Thất đáng ra ngươi nên đi xem một chút, có một đại thúc kéo kẹo kéo, rất là dài nha.”

Tiền Tiểu Thất cầm một túi nhu thước hoa, đưa qua cho hoa y công tử nói: “Trả lại cho ngươi.”

“Không cần, chúng ta đã biết danh tính của nhau, cũng xem như là bằng hữu rồi, đã là bằng hữu thì ăn một nắm nhu thước hoa thì có là gì?”

Tiền Tiểu Thất chu miệng, cầm túi nhu thước hoa trở về.

Ôn Nhược Thủy nhoài người nhìn phía bên kia của Tiểu Thất, nam tử liền hướng Ôn Nhược Thủy cười chào. Ôn Nhược Thủy đỏ mặt, kéo Tiểu Thất hỏi: “Người nào vậy? Sao ngươi lại quen?”

Tiền Tiểu Thất nuốt nhu thước hoa, thấp giọng nói: “Không biết.”

Tiên sinh kể chuyện ở phía trước đã nói đến đoạn Hồ tiểu tiên do hại chết nữ tử xinh đẹp kia nên bị Mạnh Lang quát mắng thê thảm, Tiền Tiểu Thất có chút phẫn nộ, hầm hừ nhai rồi cầm lấy thêm một nắm nhu thước hoa, thấp giọng nói: “Cầm thú a cầm thú, Hồ tiểu tiên đúng là không có mắt!”

Ôn Nhược Thủy liếc mắt nhìn Trần Tử Cung một cái rồi cũng bắt đầu nghe chuyện, nửa chừng nghe có chút khó hiểu, bất quá thấy vẻ mặt phẫn nộ của Tiểu Thất, bản thân cũng hiểu một tý rồi bắt đầu ăn vặt.

Đến trưa, tiên sinh kể chuyện gõ mạnh khúc gỗ, nói một câu: “Muốn biết phần sau thế nào, xin mời lần sau đến nghe kể tiếp” kết thúc nửa phần đầu truyền kỳ về Hồ tiểu tiên.

Tiền Tiểu Thất đem nhu thước hoa bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nhìn chằm chằm tiên sinh kể chuyện. Ôn Nhược Thủy che hai tai, gương mặt đỏ đến mức có thể chảy ra máu, đợi đoàn người chậm rãi rời đi mới cúi đầu oán giận nói: “Ngươi không phải nói là nghe chuyện xưa sao? Thế nào lại nghe loại chuyện này? Thật là xấu hổ!”

Tiền Tiểu Thất ngây ngốc ăn thêm một nắm thước hoa mới reo lên: “Xong hết rồi, tư tưởng thuần khiết của ta đã bị vấy bẩn rồi.”

Trần Tử Cung nghe vậy không nhịn được cười nhẹ một tiếng, Tiền Tiểu Thất làm như không nghe thấy, kéo Ôn Nhược Thủy đứng dậy đi ra ngoài. Trần Tử Cung vội đuổi theo, Lục Liễu đề phòng liếc hắn một cái, nhưng thấy Tiền Tiểu Thất không để ý đến hắn, hắn cũng không có ý muốn đến gần, mới khẽ hừ một tiến rồi đi phía sau Tiền Tiểu Thất.

Trên đường xác thực là nhiều thức ăn ngon, hơn nữa còn bán nhiều trang sức vật phẩm được điêu khắc tinh xảo, còn có các loại mãi võ biểu diễn đường phố cổ quái làm cho Ôn Nhược Thủy không thể rời đi.

Ôn Nhược Thủy nhìn chằm chằm một đại thúc đang cầm một con chim nhỏ, thấy đại thúc cầm đuôi của con chim kéo ra, quai hàm nhất cổ kia chim nhỏ liền vang lên. Ôn Nhược Thủy túm lấy Tiểu Thất chỉ: “Cái đó là cái gì thế? Nhìn như là cái còi a?”

“Ha hả, tiểu cô nương thích thì cứ xem, chỉ vài quan tiền thôi.” Đại thúc thính tai liền bắt chuyện với Ôn Nhược Thủy.

Ôn Nhược Thủy thấy mình đang phẫn nam trang, liền đỏ mặt cãi lại: “Sao đại thúc biết ta là nữ nhi?”

Đại thúc hai mắt nhìn Tiền Tiểu Thất, Tiểu Thất “Soạt” một tiếng rồi mở quạt, tay chống nạnh đứng một bên. Thấy vậy đại thúc nhếch miệng cười, cũng không nói ra, chỉ lắc đầu nói: “Trên đường gặp qua rất nhiều người rồi, chẳng lẽ ta không thể nghe ra thanh âm của một nữ tử sao? Như thế mới không phải.”

Ôn Nhược Thủy nhìn quầy hàng của hắn có đồ vật đủ màu, lại nhìn chậu bùn ở kế bên, kinh ngạc hỏi: “Đây là do chính đại thúc nặn ra?”

“Hắc hắc, đất dùng để nặn còi này là đất đã được nung qua lửa. Cô nương nhìn qua bên này đi, đây là đất hóa, không cần nung qua, cô nương thích cái gì ta đều có thể nặn được rồi phun màu lên, giá cả so với cái đã nung cũng rẻ mà tiện hơn.”

Ôn Nhược Thủy cầm một cái còi hình người, vui vẻ nói: “Đây là còi sao?”

“Cô nương thích không?” Đại thúc cười hỏi.

Ôn Nhược Thủy quay đầu vẫy Tiểu Thất lại, đợi nàng lại gần, cười nói với đại thúc: “Ngươi nặn theo hình dáng của nàng một cái, ta một cái, rồi nặn một cái theo hình dáng của Trác ca ca, là Huyện lệnh của nơi này chắc ngươi biết. Cứ theo hình dáng của hắn mà nặn.”

Đại thúc ngồi vào ghế bắt đầu nắn bùn, một mặt cười nói: “Các ngươi là người nhà của Tống tri huyện?”

Ôn Nhược Thủy tư hào gật đầu, “Đại thúc hãy nắn thật đẹp, nếu tốt chúng ta sẽ đưa thêm bạc.”

Tiền Tiểu Thất tùy ý cầm một cái còi hình người thổi thổi, mắt lại nhìn thấy một cái Tiểu Mã màu đỏ, đã được nung qua, so với những cái chỉ được nắn bùn thì cẩn thận hơn nhiều. Thuốc màu cũng không có bị phai màu, hoa văn được trang trí cẩn thận từ cổ Tiểu Mã kéo dài đến bụng. Tiểu Mã còn mở to miệng, hai mắt to đen láy, trên trán có một nhúm lông đen rất là xinh xắn. Tuy nói cổ so với thân hình có chút không cân xứng, tứ chi lại quá nhỏ có vẻ khoa trương, nhưng nhìn lại cho người ta cảm giác nghịch ngợm đáng yêu.

Tiểu Thất nhìn chằm chằm Tiểu Mã, vừa muốn cầm lên thì đã có người thân thủ nhanh hơn, cầm lấy Tiểu hồng mã. Tiểu Thất chuyển tầm mắt từ Tiểu hồng mã sang người đang cầm lấy nó, chính là người nàng đã gặp tại trà quán – Trần Tử Cung.

Tiểu Thất nhìn Tiểu mã trong tay hắn, hai mắt chớp chớp.

Trần Tử Cung nhìn vật bằng bùn trong tay, cười nói: “Tiểu Thất cũng coi trọng thứ đồ chơi bằng bùn này?”

Tiểu Thất mị mắt, nam tử này đã chuyển xưng hô với nàng từ tiểu công tử sang Tiền tiểu công tử, bây giờ lại chuyển thành Tiểu Thất. Không lên tiếng không có nghĩa là đồng ý, ăn của hắn hai nắm nhu thước hoa không có nghĩa là có thể chiếm tiện nghi của nàng. Hoa đào yêu loại này nhất định theo một khuôn mẫu, bây giờ kêu Tiểu Thất, tiếp theo nhất định gọi nàng là Thất Nhi, bước tiếp theo khẳng định là “Thăng thắn thành khẩn” gặp lại, cũng giống với Bình Thu kia

Trần Tử Cung nhíu mày, cười nói: “Tiểu Thất đang suy nghĩ chuyện gì?”

Tiền Tiểu Thất ôm cánh tay, dùng cây quạt nâng cằm, tròng mắt hơi chuyển rồi nói: “Trần công tử?”

“Hử!”

“Ngươi là đoạn tay áo (*)?”

(*) đồng tính

Khóe miệng Trần Tử Cung co giật, “Sao lại nói thế?”

“Ngươi làm chi đi theo nhóm nam tử chúng ta? Tuy chúng ta trưởng thành có dáng vẻ phong lưu phóng khoáng, ôn nhuận như ngọc, nhưng vốn là nam nhân, còn đang suy tính chuyện cưới vợ a! Trần công tử đừng đi theo chúng ta nữa, nếu để lời đồn ta là đoạn tụ vang khắp thành, cắt đứt lương duyên tốt đẹp của ta thì không tốt.”

Trần Tử Cung dở khóc dở cười, tay cằm bạc vụn đặt lên bàn.

“Ngươi tính làm chi!” Tiền Tiểu Thất cầm bạc lên trả lại cho Trần Tử Cung, “Có hiểu hay không ai là người đến trước? Tiểu hồng mã này là ta đã chọn trước.”

“Ha ha, Tiểu Thất tựa hồ đã quên là đã ăn nhu thước hoa của ta.”

Tiểu Thất có chút dao động, bất quá chỉ trong nháy mắt, càng cứng rắn nói: “Ta trả cho ngươi ngươi không cần, huống chi ngươi đã nói là bằng hữu thì một chút nhu thước hoa có là gì?”

“Đúng vậy, đã là bằng hữu, đồ chơi bằng bùn này có là gì?” Trần Tử Cung cười đùa.

Ha, quả nhiên là vậy, không chỉ là hoa đào nam, nhân phẩm cũng không tốt. Tiểu Thất nói thầm, vừa định quay người trở về, ánh mắt liếc thấy một dáng người quen thuộc đang cầm gì đó đi đến, liền vội cầm quạt che khuất mặt.

Trần Tử Cung tò mò, vốn chờ xem nàng đỏ mặt hờn dỗi thế nào, ngờ đâu không thấy đỏ mặt đâu, chỉ thấy “Rầm” nàng giơ tay che khuất mặt. Trần Tử Cung nghi hoặc nhìn phía sau, ngoài người đi đường lui tới, cũng không có gì đặc biệt.

Tiền Tiểu Thất túm lấy tay áo Ôn Nhược Thủy, thấp giọng nói: “Tống tri huyện tới.”

“Hả? Ở nơi nào?” Ôn Nhược Thủy quay đầu tìm, bị Tiểu Thất nắm vai quay lại.

“Ngươi tìm cho bị mắng a? Tống tri huyện mà biết chúng ta lén ra ngoài thế nào cũng sẽ bị trách phạt.”

Ôn Nhược Thủy le lưỡi, lấy tay kéo quạt của Tiểu Thất nhằm che khuất chính mình một chút, thấp giọng: “Vậy không cùng Trác ca ca nói chuyện hay sao?”

Tiền Tiểu Thất xoay người liếc mắt xem thường.

“Được được, không nói thì sẽ không nói.” Ôn Nhược Thủy chu miệng, nhìn thấy tượng đất trong tay đại thúc cơ bản đã thành hình.

Đó là hình dáng một thiếu gia xinh đẹp đang chống nạnh, một tay lại cầm cây quạt, cằm hơi ngửa, nhìn bộ dáng có một tia ngạo khí mà nghịch ngợm. Ôn Nhược Thủy mím môi, thấp giọng cười nói: “Xem kìa, bộ dáng của ngươi đấy, thật là quái lạ hiếm có.”

Tiền Tiểu Thất len lén khom người phía sau lưng Trần Tử Cung, không phát hiện thân ảnh của Tống Lương Trác có chút kỳ quái.

“Đại thúc nặn nhanh nhanh cho ta một cái, tay nghề đại thúc thật tốt.” Ôn Nhược Thủy cười thúc giục.

Tiền Tiểu Thất trốn phía sau Trần Tử Cung nửa ngày cũng không thấy thân ảnh của Tống Lương Trác nữa, âm thầm thở phào trong lòng, lại đảo mắt nhìn lần nữa, yên tâm quay sang nói với Ôn Nhược Thủy: “Sao ngươi không sợ bị Tống tri huyện nhìn thấy?”

“Sợ cái gì? Trác ca ca chưa bao giờ mắng ta, còn cái này là do Tiểu Thất ngươi kéo ta ra ngoài mà.”

“Hừ, đúng là không có mắt, là ta ra bạc cho ngươi mua đồ mà.”

“Là do ngươi tự ra bạc thôi.”

Lục Liễu đứng ở phía sau hai người đang tranh cãi, hai mắt đỏ hoe, nhìn Tống Lương Trác mặt lạnh như băng đứng kế bên mà không dám nhắc nhở.

Tiền Tiểu Thất buồn bực, quay đầu nhìn Tiểu hồng mã trong tay Trần Tử Cung: “Đưa ta đi, nếu ngươi thích thì tìm cái khác.”

Trần Tử Cung cười nói: “Tiểu Thất không phải đã đưa ta rồi sao?”

Hôm nay là đại hung sao? Saoxuất môn lại gặp người thế này! Tiền Tiểu Thất muốn đi qua Trần Tử Cung lấy lại Tiểu hồng mã thì thấy tay kia của nàng đã bị nắm ngược trở về.

Tiểu Thất có chút giận, hôm nay mấy lần nàng ra tay thì một lần bị người giành trước, lần này thì bị người túm trở về! Tiểu Thất hung ác quay đầu lại, chuẩn bị mở miệng mắng thì thấy gương mặt âm nghiêm của Tống Lương Trác “Sưu” một tiếng rồi im lặng.

Tiểu Thất cúi đầu kéo tay mình trở về, thế nhưng lại bàn tay kia giống như kiềm sắt giữ nàng lại, khó giãy ra. Tiểu Thất ngước mặt nhìn Tống Lương Trác, chưa kịp mở miệng thì Ôn Nhược Thủy đã vui vẻ nói: “Trác ca ca, hôm nay trở về sớm thế? Trác ca ca xem này, đồ chơi bằng đất này thật thú vị!”

Tiểu Thất tức giận, mặt nhăn lại. Trên đường đi dạo không tính là gì, nhưng các nàng đang là nam trang a, không hề mang một gia nhân nào theo, Ôn Nhược Thủy lại còn khoe khoang. Tống tri huyện không tức giận mới lạ!

Nhưng đúng là Tống Lương Trác không tức giận, còn khẽ cười cười nói: “Đây là nắn tượng đất sao?”

Tiền Tiểu Thất khiếp sợ nhìn, suy sụp gật đầu.