Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 40: Phát hiện bệnh tim



Mạnh Kỳ tỉnh dậy thấy toàn thân đau nhức, nhất là cánh tay, cô gần như k cảm giác được mình có thể cử động hay k, chỉ thấy 1 dải băng trắng. Bên cạnh giường Lạc Bố đang ngồi nhìn cô, việc đầu tiên sau khi tỉnh là cô sờ vào bụng mình, như hiểu sự lo lắng của em gái, anh lên tiếng:

- Đứa bé động thai nhẹ bác sĩ đang theo dõi, cánh tay của em tới mai nếu sức khỏe ổn sẽ phải làm phẫu thuật đóng đinh, nhưng k được dùng thuốc gây tê. Nghiêm tới nhưng anh k cho anh ta vào, e có muốn gặp k?

- Tam thời e k muốn gặp ai.

Cô cảm thấy thể xác và tinh thần bây giờ đều kiệt quệ, uống ngụm nước rồi lại thiếp đi.

Hôm sau Nghiêm cầm theo giấy ủy quyền tới viện gặp Lạc Bố.

- Đây là lời xin lối từ phía lão tiêu và gia tộc Á Tư. tôi có thể vào gặp cô ấy trước giờ phẫu thuật chứ.

- Đợi em ấy phẫu thuật xong, nếu em ấy muốn gặp tôi sẽ k cản cậu.

Trên giường cô được đủn tới cửa phòng phẫu thuật, nhìn thấy anh cô chỉ đau lòng quay đầu. Cô k giận anh nhưng k biết phải đối mặt với anh thế nào. Anh cũng nắm chặt lấy bàn tay đợi bên ngoài cánh cửa.

Bên trong phòng tiếng dao kéo phẫu thuật, cô chỉ được gây tê một phần vì cơ thể yếu k thể gay mê cục bộ nên lần chỉnh xương này đau đớn vô cùng. Tiếng kêu hét lên đau đớn tiếng khóc nức nở của người con gái khiến trái tim của 2 người đàn ông nghẹt lại.

Sau 2 tiếng các bác sĩ cũng đủn cô trở ra phòng nghỉ, gương mặt thấm đẫm mồ hôi trắng bệch. Bác sĩ gọi 2 người vào nói chuyện:

- Trong lúc làm phẫu thuật chúng tôi có phát hiện tim của tiểu thư có vấn đề phải loàm thêm 1 số xét nghiêm nhưng trên dự đoán có thể là bệnh viêm cơ tim. Tuy bệnh này có thể chữa nhưng tiểu thư đang mang thai khi sinh sẽ nguy hiểm tính mạng. Người nhà nên xem xét tình hình đứa bé nên hay k nên giữ.

căn phòng chuẩn đoán bao trùm bởi bầu không khí lạnh lẽo. Tiêu Nghiêm bước trở ra ngoài vào phòng thăm cô. Anh cứ như người vô thức lấy nước ấm lau mặt lau tay cho cô. Từ cửa lạc Bố thấy vậy cũng k ngăn cấm nữa, anh quen Nghiêm cũng k phải 1 -2 năm ạnh hiểu người bạn này, chắc bây giờ cũng đau khổ, 1 bên là người yêu 1 bên là con. Nếu bảo anh chọn lựa anh cũng k làm được.

Đến tối cô tỉnh dậy, thấy anh đang nằm cạnh ôm mình, bất giác cô dụi dầu vào lông ngực anh hít hà hơi bạc hà mát lạnh.

- Em tỉnh rồi, muốn ăn gì k, tôi lấy cháo cho e.

- Anh biết chúng ta có bảo bảo rồi, anh nghĩ thế nào.

Bình tĩnh ôm cô vào lòng:

- Tôi k thích trẻ con nhưng đấy là con người khác, nhưng nếu là con của em tôi rất hạnh phúc. Nhưng đứa bé lần này chúng ta có thể nào k giữ lại...

Lời nói vế trước như đưa cô lên 9 tầng mây đến vế sau lại đạp cô xuống đất.

- Bác sĩ nói em bị tim, nếu sinh em bé sẽ có thể nguy hiểm tính mạng, tôi k thể đánh cược em và đứa bé này. Dù cả đời k có con tôi cũng k sao nhưng nếu k có em, tôi sẽ phát điên mất.

- Em sẽ k bỏ con đâu, anh đừng tự quyết định thay em.

- Đừng cứng đầu nữa, e k nghĩ cho tôi thì cũng nghĩ cho mình chứ. Em có thể biến mất khỏi thế gian, hay em dùng cách này để trốn khỏi tôi.

Cô cảm nhận thấy có giọt nước nóng hổi chảy trên má mình, cô hiểu người đàn ông to lớn này đau đớn tới nhường nào. Cô k trả lời ôm lấy anh trong lòng có suy tính khác.