Tiểu Yêu Lưu Lạc

Chương 11-2: Hội Vân Yên (2)



Thần Thiên Phong không thèm chú ý tới ta nữa, một mực hướng thư phòng của hắn dời đi.

_

Mấy chốc mùa đông đã lại tới. Ta nhiều lần đề nghị Thần Thiên Phong dùng phép thuật cho nơi này ấm lên một chút, hắn lại nhất quyết cự tuyệt ta, nói:

” Đông lạnh vốn là quy luật tự nhiên của trời đất làm sao có thể tùy tiện?”

Ta bĩu môi một cái sau đó xoay mông bỏ đi. Hắn là đường đường là Lục Hải thượng thần có cái gì là làm không được? Chỉ là keo kiệt không chịu giúp ta.

” Tiểu thần tham kiến Lục Hải Thượng Thần”

Ta không thèm để ý tới lời người kia, vẻ mặt vẫn ôm một cục giận dỗi. Tốt nhất là hai người các ngươi nói chuyện tới chết cóng đi. Lại nghĩ chuyện này nào có thể sảy ra.

Lòng tràn đầy ảo não, vốn định chui vào phòng không nghĩ lại nghe thấy giọng nói quen thuộc:

” 'Tiểu đầu đá' không hoan nghênh ta sao?”

Ôi trời ơi, ta thật không hồi tưởng lại dáng vẻ của mình lúc ấy nhào thẳng vào lòng Ngược Trác Lượng y như đứa nhỏ bị bắt nạt gặp được cứu nhân.

Hai bàn chân nhỏ bé ôm chặt lấy cánh tay Ngược Trác Lượng uất ức:

” Sơn trưởng, người đến thật đúng lúc, hắn bắt nạt ta!”

Ngược Trác Lượng biểu cảm khó coi sau đó lại cung kính mà ái ngại nhìn Thần Thiên Phong:

” Thượng Thần, ta đưa nàng đi một chút”

Tuy là quay lưng lại phía Thần Thiên Phong nhưng ta rất rõ ràng cảm nhận được một luồng gió lạnh cực điểm lướt qua, tiện tay càng triệt để ôm chặt Ngược Trác Lượng.

_

Ta đi bên cạnh Ngược Trác Lượng, hấp thu thân nhiệt của hắn cảm thấy vô cùng ấm áp. Lúc đi qua cửa điện bất ngờ gặp tiểu Chi. Nàng thấy cảnh này thì luống cuống, nét mặt phảng phất dấu vết ngượng ngùng:

” Công tử...tỷ tỷ”

Ta còn định nói vài câu với nàng lại bị Ngược Trác Lượng nhanh chóng đưa đi.

_

Viên quang châu tỏa ra ánh sáng lam nhè nhẹ từ từ chuyện động trên lòng bàn tay của Ngược Trác Lượng. Ta thích thú nhìn viên châu kia:

” Nó là thứ gì vậy? Cho ta được không?”

Hắn đặt viên châu vào tay ta, mỉm cười nói:

” Viên Định minh châu này vốn là mang đến cho ngươi”

Ta vui vẻ xoa xoa viên châu kia, lại hỏi:

” Thật sự cho ta? Nhưng mà có tác dụng gì?”

Ngược Trác Lượng không trả lời mà ngược lại còn hỏi ta:

” Ngươi có biết ta vì sao đối với chuyện của ngươi đều biết rõ không?”

Ta thành thật lắc đầu.

Hắn đưa mắt nhìn viên châu trong tay ta nói:

” Là nhờ nó, ta trước nay luôn có thể nhìn thấy ngươi, không chỉ ngươi, phàm là người xuất thân có quan hệ với đá Thanh Khương đều có thể tìm ra”

Ta hoàn toàn kinh ngạc, thật không biết Thanh Khương lại có món đồ tốt như thế. Ánh mắt ta tràn ngập cảm thích nhìn Ngược Trác Lượng. Ngươi đúng là hảo huynh đệ của ta. Thật không uổng công ta trước đây đã có một chút ý định muốn gả cho ngươi. Tuy nhiên da mặt ta so với da Trâu vẫn còn kém xa, sao có thể nói cho hắn biết?

Lại nghe Ngược Trác Hạo cất giọng đều đều bên cạnh:

” Có điều ngoại trừ một người ra, minh châu này chỉ có thể do người Thanh Khương sử dụng, với người ngoài nó cùng một viên châu thường không có khác biệt”

Ta nhìn hắn tò mò:

” Người kia là ai?”

Hắn lắc đầu:

” Ta cũng chưa từng gặp qua, nhưng tuyệt đối không tầm thường”

_ _

Sống lâu mới biết cái gì là kì lạ, ở lâu mới nhận ra kẻ thất thường.

Lục Hải điện trước khi ta dời khỏi vẫn gió lạnh rít từng hồi, tuyết rơi xém chút là lấp cửa nhà ta bây giờ chở lại nhiệt độ đã lên tới ba mấy độ. Trong khi bên ngoài đang bật lò sưởi, tiên tì trong Lục Hải điện lại rủ nhau ăn đá bào. Cái này khỏi hỏi cũng biết là tác phẩm của Ngài Thượng Thần đáng kính.

_

Thần Thiên Phong vẫn ung dung ngồi đọc sách. Ta đẩy cửa bước vào:

” Ngươi sao lại làm cái việc quái đản này vậy?”

Hắn thản nhiên đáp:

” Ta thấy các ngươi như vậy rất ấm áp, bỗng dưng muốn thử”

Ta suýt chết sặc. Bỗng dưng? Ngươi là loại thần tiên vô trách nhiệm.

Thần Thiên Phong bày ra bộ mặt như thể hiểu tất cả suy nghĩ của ta, xong lại im lặng, ánh mắt lạnh lùng nhìn đến thủng sách, coi như ta chưa hề tồn tại.

Hắn lần này dốt cuộc lại bị sao? Không phải bị kẻ nào có mắt không tròng chọc phải hắn. Mà kẻ không có mắt hẳn không phải ta nha.

_ _ _

Hương sen mà nói quả thực rất tốt. Ta cũng vì thế mà thườmg xuyên nằm lười biến cạnh hồ sen chờ tiểu Chi tám dóc.

Đuôi nhỏ nhẹ nhàng khoáy nước, lại dùng chân té vô cùng thoải mái. Mải nghịch nước không để ý, cuối cùng ngẩng lên liền thấy Uyên Đào tiên tử. A...a...là từ phòng Thượng Thần nhà ta bước ra nha. Ta thật không tránh khỏi suy nghĩ bậy bạ.