Tim Đập Điên Cuồng

Chương 4: Tin tức mấu chốt



Trước mặt Quan Yến chỉ còn một con đường. 

Cô có thể tiếp tục giả mù, lấy lí do "không cẩn thận làm đổ nước thánh" để giải thích vì sao cô không uống. 

Nhưng ý đồ của đối phương đã bại lộ, mặc kệ cô có yếu thế đến đâu, hắn cũng vẫn sẽ tiếp tục cường bạo —— như vậy nếu cô phản kháng, cuối cùng vẫn là bị lộ. 

Cho nên điều duy nhất cô có thể làm để bảo vệ mình, là ở đây, giờ khắc này, nghĩ cách giải quyết tên đàn ông này. 

Cả ngày hôm nay, tuy Quan Yếm chứng kiến không ít sự tình quái đản, nhưng lại không nhận được bất cứ tin tức hữu dụng nào. 

Nếu có thể chế trụ hắn, ít nhất cũng có thể hỏi được vài câu. 

Vấn đề là, đối phương thân hình to lớn, sức lực chắc chắn lớn hơn nhiều so với người cả ngày chỉ nhốt mình trong nhà gõ bàn phím như cô. 

Chế trụ hắn, có khả năng không? 

Trong đầu Quan Yếm nhanh chóng lướt qua các loại đồ vật bên trong ký túc ——không có vũ khí sắc bén như dao hay kéo. 

Nếu có, cũng chỉ còn chuỗi chìa khóa loang lổ vết rỉ sét đặt trên bàn. 

Cửa ký túc xá không khóa được, chìa khóa kia đương nhiên cũng vô dụng, vẫn luôn ở trên mặt bàn không nhúc nhích. 

Trong vài giây ngắn ngủi, trong lòng Quan Yếm đã đưa ra quyết định. 

Cô vẫn như cũ  giả bộ mù lòa, cả người co vào trong góc giường, dùng âm thanh khẩn trương có chút run run nói: "Tôi, lúc tôi lĩnh nước thánh về không cẩn thận đụng phải người khác, làm đổ mất, cho nên mới không uống......Vừa anh nói như vậy, chẳng lẽ trong nước thánh có thuốc mê?! Anh cho rằng tôi vẫn chưa tỉnh, liền muốn........Đồ súc sinh! Tao phải báo cho Bào Lập ca và giáo chủ!" 

Nói rồi cô liền giãy giụa xuống giường, nghiêng ngả lảo đảo chạy về hướng cửa. 

Như trong dự kiến, tên đàn ông kia đẩy một cái, làm cả người cô lùi về vài bước. 

Phần eo Quan Yếm đập mạnh vào góc bàn, làm cho cái bàn bị dịch đi, phát ra một tiếng vang nhỏ. 

Sắc mặt tên đàn ông âm hiểm, cười lạnh nói: "Tao thấy mày không những mù mà đầu óc cũng ngu. Chính bọn chúng cho mày uống nước thánh pha thuốc mê, chẳng lẽ mày còn cho rằng chúng là người tốt? Còn muốn đi cáo trạng? À....."

"Giờ mày đã biết bí mật của nước thánh, ông đây mặc kệ mày mù thật hay mù giả, đừng nghĩ có thể sống đến ngày mai! Hừ, dù sao cũng thành người sắp chết, để yên cho ông đây chơi, tao cho mày vui sướng một lát!" 

Hắn vừa nói vừa bước về phía cô. Thân hình cao to ở trong hoàn cảnh âm u tựa như một con gấu đen hung hiểm. 

Tay Quan Yếm dùng sức chống trên bàn, mặt đầy hoảng sợ mà nhìn về phương hướng của hắn, lại cố ý không mắt đối mắt: "Đừng.....Đừng tới đây, đừng lại gần đây!" 

Cùng lúc đó, tay phải cô đã nắm chặt lấy chìa khóa. 

Tên đàn ông đẩy nhanh tốc độ, lập tức vọt lên. 

Quan Yếm kinh hoảng hét to một tiếng, nhưng lại không tránh đi, trực tiếp bị hắn đè dưới thân. 

Đối phương hoàn toàn không thèm đem một đứa con gái vừa mù vừa yếu để vào mắt, ôm eo cô dùng sức ném lên giường! 

Quan Yếm không phản kháng, ngã thật mạnh trên giường, phát ra một tiếng "phanh" trầm đục. 

Cô giãy giụa muốn bò dậy bỏ trốn, trong miệng không ngừng cầu xin: "Buông tha cho tôi, cầu xin anh tha tôi đi mà! Tôi cái gì cũng không nhìn thấy, cũng nhất định sẽ không đem chuyện đêm này nói cho bất kì ai! Cầu xin anh, tha cho tôi đi!"

Đối với đàn ông thú tính quá độ mà nói, cô khóc lóc thút thít ngược lại càng làm cho hắn thêm hưng phấn. 

Hắn nở nụ cười dâm đãng, nghiêng đầu phun một bãi nước miếng, nhẹ nhàng đè lại vai cô, ấn cô trở lại về giường. 

Cái miệng đầy ria mép hôi thối kia gấp gáp hướng về mặt Quan Yếm mà gặm. 

Ngay khoảnh khắc một làn khí nóng phả lên mặt Quan Yếm, cô rốt cuộc nhìn thấy đôi mắt hắn trong bóng tối. 

Nắm chặt chìa khóa trong tay, dùng hết toàn lực nhắm vào mắt phải hắn.

Chìa khóa không được tính là vũ khí sắc bén gì, nhưng mũi nhọn cứng rắn đâm vào trong tròng mắt yếu ớt trong tình huống đối phương không kịp phòng bị cũng không phải là việc gì khó. 

Chỉ nghe "ba" một tiếng vang nhỏ, động tác tên đàn ông ngừng lại. 

Hai giây sau, chất lỏng nhớp nháp chảy dọc theo chìa khóa, nhỏ xuống mặt Quan Yếm.

Trái tim cô đột nhiên nhảy dựng, nhanh chóng rút chìa khóa ra, dùng hết sức lực đẩy ngã gã đàn ông, xoay người dùng đầu gối đè lên yết hầu hắn, một lần nữa cắm mũi nhọn vào mắt còn lại. 

Mãi đến lúc này, đau đớn khoan thai đến muộn, mới làm tên đàn ông kia phát ra tiếng kêu chói tai. 

Trong không khí tĩnh lặng của ký túc xa, thanh âm này nghe phá lệ thảm thiết. 

Quan Yếm vươn tay sang bên nhét cái chăn dơ bẩn vào miệng hắn, hung dữ nói: "Không được nhúc nhích, cũng đừng phát ra tiếng! Còn dám động đậy thì tao đâm thủng mắt mày!" 

Miệng tên đàn ông bị bịt kín, nhưng đau đớn trên mắt nào có dễ nhịn xuống như vậy? 

Hắn gào ô ô một lúc lâu, mãi về sau mới dừng lại được. 

Quan Yếm sợ hắn mất máu nhiều quá chết luôn, vì thế cô liền kéo chăn lên đè vào mắt hắn: Tao hỏi cái gì mày trả lời cái đó, chỉ cần một câu vô nghĩa thôi là tao giết mày! Biết chưa!" 

Tên đàn ông bị cô ấn một cái đau đến phát run, cả người giống như bóng bay xì hơi, gật gật đầu. 

Quan Yếm không dám thả lỏng cảnh giác, mũi chìa khóa vẫn treo trên trong mắt hắn chưa đến 1cm, sẵn sàng chọc xuống bất cứ lúc nào. 

Thấy đối phương tạm thời không có ý tứ phản kháng, cô mới mở miệng hỏi: "Tại sao lại cho mọi người uống thuốc mê?"

"Tôi, tôi...... không biết....... Tôi mới tới đây được một tuần thôi........"  Thanh âm tên đàn ông run rẩy dữ dội, tựa như đang ở giữa trời đông giá lạnh. 

"Không biết?" Tay trái Quan Yếm hơi dùng sức ấn một cái trên mắt hắn. 

Hắn kêu thảm thiết một tiếng, dưới uy hiếp của cô lại im bặt, thở hổn hển nói: "Thật sự, thật sự không biết..... Cô hỏi câu khác đi, tôi biết chắc chắn sẽ nói cho cô!" 

Hắn đau đến khóc nhấc lên. 

Quan Yếm nghĩ nghĩ, hỏi: "Giáo chủ đời trước đâu? Vì sao lại đổi thành Hồ Doanh?" 

Nếu hắn mới tới một tuần, mà giáo chủ mới kia hôm nay mới nhậm chức, vậy sự tình đời trước hắn khẳng định là biết. 

"Hắn, hắn chết rồi." Tên đàn ông thút thít, "Giáo chủ chỉ là công cụ dùng để lừa gạt các người mà thôi, hắn không nghe lời, chúng tôi sẽ giết hắn. Gã Thái Phát kia đột nhiên lương tâm trỗi dậy, không muốn lừa các người nữa, lén lút nói chân tướng cho vài người, kết quả có người không chịu tin gã, còn kể cho Bào Lập, cho nên....... cho nên hắn đã bị giết." 

Quan Yếm hỏi: "Những người tin gã thì sao? Cũng bị giết?"

"A...... Có một tên bị giết chiều nay, chính là Tiểu Dương kia." 

Tên đàn ông đau đến hụt hơi, tiếp tục nói: "Thái Phát đến chết cũng không khai ra, chúng tôi căn bản không biết gã rốt cuộc đã nói cho ai biết. Tiểu Dương là vì lộ chân tướng bị phát hiện, cho nên Bào Lập liền dẫn người đến giết hắn...... Cô,  cô cũng là người mà Thái Phát đến tìm sao? Nếu không thì sao cô có thể nhìn được?"

Quan Yếm nhận ra đây là một tin tức rất quan trọng. 

Cô hỏi: "Nghe ý tứ của mày, thì những người mù biết chân tướng có thể khôi phục thị lực?" 

"Có, có thể nói là vậy......" Môi của hắn khô khốc, liếm liếm vài cái rồi nói: "Sau khi biết được chân tướng, còn phải tin tưởng nó từ trong thâm tâm, mới, mới có thể nhìn được........." 

Còn có thao tác kiểu này? 

Quan Yếm nhìu mày: "Vấn đề tiếp theo, tại sao chỗ này lại nhiều người mù như vậy? Bọn họ sao lại bị mù?" 

Tên đàn ông sửng sốt, thanh âm dần yếu ớt: "Cái này, tôi cũng không biết........" 

Tay trái Quan Yếm nhấn một cái: "Sao mày cái gì cũng không biết?" 

Hắn gào khóc thất thanh: "Tôi cũng không nghĩ là tôi không biết thật! Huhuhu......"

"Bọn Bào Lập đang ở nơi nào? Không ở trong ký túc xá?"

"Không, bọn họ ở trong phòng đơn cạnh nhà máy." 

Trong lòng Quan Yếm hơi yên tâm, lại hỏi: "Vì sao bọn chúng lại cho mọi người ăn thịt người? Lừa gạt người mù thì có lợi ích gì? Cái gọi là thánh giáo chủ lại là sao? Vì cái gì những người mù đó lại tin tưởng không chút nghi ngờ như vậy?" 

"......"

Người đàn ông trầm mặc một hồi lâu, căng da đầu nói: "Tôi chỉ biết là, bởi vì thịt người có cái loại virus prion gì đó, nghe nói ăn nhiều sẽ biến thành đồ ngốc, càng dễ khống chế."

Trong đầu Quan Yếm hiện ra một dấu hỏi chấm thật lớn. 

Ở cái chỗ không khoa học như này, đột nhiên lại có một thứ vô cùng khoa học, đúng là làm người ta không kịp thích ứng. 

Ngay sau đó, cô hỏi một vấn đề quan trọng nhất: "Sáu này sau nơi này sẽ xảy ra việc gì đó phải không?"

Tên đó "A" một tiếng, vô cùng kinh ngạc. 

Quan Yếm thấy hắn không nói, tay trái lại một lần nữa dùng lực. 

Hắn kêu thảm thiết, vội  vàng trả lời: "Sáu, sáu ngày nữa, chính là điển lễ hiến tế cuối cùng! Sao cô biết sáu ngày sau có chuyện xảy ra? Những việc này.......rõ ràng chỉ có chúng tôi mới biết!" 

Quan Yếm đương nhiên sẽ không trả lời hắn, lạnh lùng nói: "Nói rõ ràng."

Hắn có chút sợ hãi: "Tôi, tôi cũng không biết cụ thể là như nào, chỉ là nghe nói đến lúc đó người mù sẽ bị giết hết...... Đừng ấn nữa! Tôi chỉ biết từng đấy thôi! Ngay cả cô có giết tôi tôi cũng không nói được gì nữa đâu!" 

"Được thôi, nếu mày đã nói như vậy........" 

Trong lòng Quan Yếm dấy lên hung ác, mũi chìa khóa vẫn ở trên mắt trái đột ngột đâm xuống. 

Dừng một lúc, đối phương mới bộc phát ra tiếng kêu thảm thiết khủng bố. 

Tên đó giờ đã nhận ra điều gì sắp đến, dùng hết sức giãy gụa kịch liệt. 

Cho dù đã đè trọng lượng toàn thân lên người hắn, Quan Yếm cũng không ép trụ được lâu. 

Cô chỉ có thể thừa dịp này, cầm lấy chìa khòa đang cắm trong hốc mắt hắn quấy vài cái! 

Tên đàn ông gào rống như điên, bò dậy xoay người bỏ chạy.

Hắn đụng vào góc bàn, lại uỳnh một cái va vào tường, nghiêng ngả lảo đảo đi đến cửa.

Trái tim Quan Yếm đập bang bang trong lồng ngực, kỳ thực cô đang rất sợ, nhưng đầu óc lại bình tĩnh hơn bao giờ hết.

Cô liếc mắt thấy cái gậy dò đường đặt bên mép giường, ánh mắt lạnh lùng. 

Ngay khi tên đàn ông thất tha thất thểu tìm được cửa phòng ký túc, đang vui mừng vặn tay cầm muốn thoát thân thì cái ba toong mảnh mai kia đã  "phốc" một tiếng hung hăng cắm vào hốc mắt hắn. 

Thứ này so với chìa khóa vừa nhỏ vừa ngắn mạnh hơn nhiều. 

Động tác tên đàn ông nháy mắt cứng lại, máu tươi đầy mặt, cứng đờ xoay người, ngay sau đó thẳng tắp ngã trên đất. 

Quan Yếm đứng trước hắn một hồi lâu, thở hồng hộc.

Không phải là cô không sợ hãi, ngược lại, còn sợ đến nỗi trái tim sắp vọt ra khỏi lồng ngực. 

Cũng may người trong ký túc xá đều đã hôn mê, bọn Bào Lập cũng không ở gần đây, nếu không với động tĩnh vừa rồi chỉ sợ cả tòa nhà đã bị đánh thức. 

Tiếp theo...... Phải xử lý thi thể.

Thời điểm đem xác chết ném trên bậc cầu thang, cô không nhịn được khiếp sợ sự bình tĩnh của mình. 

Lúc này, quả thực cô cực kỳ giống một ác ma giết người không chớp mắt. 

Đại khái chắc bởi vì cô biết thế giới này là giả, những người trong đây đối với cô mà nói giống như NPC trong game vậy —— một dạng số liệu hóa mà thôi. 

Giết một NPC, cùng với giết người thật không giống nhau. 

Huống hồ cô căn bản không có khả năng buông tha cho hắn, nếu hắn sống, thì người chết sẽ là cô. 

Ném thi thể xong, Quan Yếm múc nước lau vết máu trên hành lang và trong phòng, lên giường đi ngủ. 

Những việc này tốn rất nhiều thời gian, cô chưa ngủ được hai tiếng trời đã tờ mờ sáng. 

Ngay lúc này, một tiếng mở cửa rất nhỏ truyền đến. 

Quan Yếm lập tức bừng tỉnh, vội lén mở mắt nhìn, chỉ thấy một cô gái chống gậy dò đường cẩn thận bước vào. 

Một người xa lạ, trước giờ cô chưa từng gặp qua. 

Cô ngẩn người, làm bộ bị đánh thức hỏi: "Ai vậy?"

Cô gái dừng bước chân, nói bằng giọng trong trẻo mang ý cười: "Là tôi, Phó Tri đó." 

Quan Yếm: "........" 

Cô cmn là Phó Tri cái quỷ gì, khinh tôi mù sao? 


Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!