Tìm Kiếm Nam Chính

Chương 3: Tổng giám đốc đại nhân yêu tôi (3)



Đúng giờ tan tầm đông đúc, cho dù Lê Phong có đang lái một chiếc xe thương hiệu nổi tiếng cũng không tránh khỏi vận mệnh tắc đường.

Sắc trời càng ngày càng tối, sắc mặt của Lê Phong cũng càng ngày càng đen lại, hắn mím chặt môi, từng đường nét tuấn mĩ trên khuôn mặt càng trở nên rõ ràng.

Nhờ vào ánh sáng mờ nhạt trong xe, Hạ Lưu thích thú ngắm nhìn khuôn mặt của Lê Phong qua kính chiếu hậu.

Bình tĩnh mà xem xét, ngoại trừ tính cách không phải là loại cô thích ra thì diện mạo của Lê Phong có thể nói là không chê vào đâu được.

Nhất là môi của anh ta, mặc dù vẻ mặt lúc nào cũng lạnh như băng, nhưng khóe môi lại đặc biệt hấp dẫn, màu sắc mềm mại hồng nhuận càng tăng thêm sức quyến rũ…

Khiến cho người ta vừa nhìn liền muốn lập tức cưỡng hôn!

Bên này Hạ Lưu nhân cơ hội ngắm nhìn mĩ nam, tâm tình hiển nhiên không tồi. Bên kia ngược lại, tâm trạng của Lê Phong cực kì kém, kẹt xe đã 3 tiếng, từ lúc tan tầm là 5 giờ tới tận lúc này. Huống hồ mưa càng lúc càng lớn, dường như không muốn ngớt.

“Ăn một chút không?”

Bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện một hộp bánh quy, Lê Phong quay đầu về phía sau nhìn Hạ Lưu.

Cô hơi nghiêng người về phía trước, trong nháy mắt nhìn thấy vẻ mặt của Lê Phong liền hiểu rõ, mỉm cười đặt miếng bánh quy vào tay Lê Phong: “Là bánh tự làm, không cho thêm mấy thứ linh tinh kia.”

Lê Phong do dự một lúc, cuối cùng vẫn cầm lấy bánh quy, khẽ cắn một miếng.

Hương vị quả thật không tồi, mùi thơm tự nhiên và thuần khiết, không hề có thêm các loại tinh dầu hay hóa chất bảo quản gì đó.

Ăn xong hai chiếc, Lê Phong mới nhớ tới Hạ Lưu vẫn luôn đi cùng với mình cũng chưa ăn.

Hắn cũng không nói thêm gì, chỉ đẩy trả bánh quy lại cho cô.

“Tôi không đói, Lê tổng anh ăn đi.” Vừa dứt lời, bụng Hạ Lưu liền phát ra âm thanh phản đối.

Cô xấu hổ nhìn biểu cảm như cười như không của Lê Phong, ngượng ngùng dời ánh mắt.

Anh ta cũng làm giống cô, đưa hộp bánh quy tới trước mặt cô.

Hạ Lưu mím môi, cầm lấy miếng bánh quy bỏ vào trong miệng.

[Chúc mừng cô đạt được 2 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 39.]

Trong xe, không khí dần thoải mái hơn; bên ngoài, đoàn xe cũng chầm chậm chuyển bánh.

Khi đến dưới căn hộ nhà Hạ Lưu, mưa vẫn không ngừng rơi.

Lê Phong mở ô, đích thân mở cửa xe cho Hạ Lưu.

Cô nở nụ cười cảm ơn Lê Phong, thật cẩn thận bước xuống xe. Tuy nhiên vì trời mưa nên mặt đất khá trơn, Hạ Lưu đứng không vững, không cẩn thận trật chân, bàn chân vốn đã bị thương từ trước bây giờ lại càng trở nên nghiêm trọng.

Thấy Hạ Lưu đau đến mức hít sâu một hơi, Lê Phong cúi đầu nhìn chân cô.

Anh ta đột nhiên nhét ô vào tay cô, bản thân lại cúi người xuống, lạnh nhạt nói: “Lên đi.”

Hạ Lưu đạt được mục đích đương nhiên không cự tuyệt, thoải mái nằm sấp trên lưng Lê Phong, đường đường chính chính cưỡi bạch mã.

Có điều, lúc nhìn thấy bên cạnh thang máy dán thông báo đang bảo trì, biểu cảm của Lê Phong lập tức trở nên lạnh lẽo.

“Cô vừa nói cô ở tầng mấy?”

Hạ Lưu trưng ra vẻ mặt vô tội nhìn Lê Phong, miệng không lưu tình dập tắt hi vọng của anh ta.

“Tầng 12.”

Đối mặt với nhân viên bị thương ở chân, hơn nữa vừa rồi chính mình cũng kiên quyết muốn đưa cô về nhà, Lê Phong thực sự không làm cái việc vứt bỏ cô giữa đường được.

Không còn cách nào khác, hắn đành cắn răng tiếp tục cõng cô.

Thân là tổng giám đốc anh tuấn lãnh khốc bá đạo, sao có thể chịu thua vì leo cầu thang chứ?

Hạ Lưu ngược lại vô cùng nhàn nhã, một bên nghe hệ thống quân nói cô âm hiểm như thế nào, một bên giả trang bạch liên hoa mang dáng vẻ quan tâm chăm sóc không ngừng khuyên Lê Phong để tự cô đi.

Càng leo lên cao, bước chân Lê Phong vốn khá lưu loát giờ phút này cũng bắt đầu cảm thấy chậm lại, hô hấp cũng gấp gáp hơn, Hạ Lưu ghé trên lưng anh ta cũng có thể cảm nhận được mồ hôi đang thấm ra ướt đẫm áo sơ mi.

“Lê tổng, thả tôi xuống đi.”

“Im miệng.”

Khó có cơ hội nhìn thấy sếp tổng chật vật như vậy, Hạ Lưu thở dài, ghé vào tai anh ta nói một câu.

“Lê tổng, cám ơn anh.”

Lê Phong hơi khựng lại một chút, lập tức lại tiếp tục leo lên tầng 12.

[Chúc mừng cô đạt được 1 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 40.]

Rốt cục cũng tới nơi, Lê Phong buông Hạ Lưu xuống, không nói gì liền chuẩn bị rời đi.

Nhưng tay áo hắn lại bị Hạ Lưu giữ lấy, không cho hắn rời đi, còn liên tục mời hắn vào nhà nghỉ ngơi một lúc.

“Lê tổng, một giờ thôi, không, nửa giờ.”

Lê Phong không nói gì, nhưng cũng không có ý phải rời đi.

Hạ Lưu vui vẻ tìm chìa khóa mở cửa, xoay người bật điện, cười tủm tỉm cúi đầu nhìn Lê Phong.

“Hoan nghênh lãnh đạo đến kiểm tra!”

Lê Phong bước một bước dài vào nhà Hạ Lưu.

Đây chỉ là một phòng trọ bình thường, cũng không quá lớn, nhưng lại rất sạch sẽ, còn có…

Nồng đậm hơi thở của gia đình.

Ánh mắt hắn đảo qua hoa văn trên bức rèm cửa sổ, rồi lại nhanh chóng ngắm nhìn mấy chậu hoa nho nhỏ, hết thảy đều thật phù hợp.

Hạ Lưu thuận tay mở tivi, đưa điều khiển cho Lê Phong, lần theo vách tường chậm rãi đi vào phòng bếp đun nước, đợi cho nước sôi rồi thuần thục lấy lá trà trong hộp ra, ngâm xong một ly hồng trà nóng.

“Tuy rằng anh có thói quen uống cà phê, nhưng dù sao cà phê cũng không tốt cho dạ dày, cho nên tôi đã pha hồng trà.” Hạ Lưu có chút ngượng ngùng cười nói:

“Chỉ là rất lá trà bình thường, hi vọng ngài không cần ghét bỏ.”

Lê Phong nâng tách trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, cũng không nói thêm gì.

“Lê tổng có thể ngồi xem ti vi đợi tôi một lát được không? Tôi đi nấu bát mì.” Thấy Lê Phong cũng không có ý muốn cự tuyệt, Hạ Lưu liền nở nụ cười đứng lên, khó khăn mãi mới bước tới phòng bếp, cô thành thục đeo tạp dề, bật bếp.

Trong ti vi chiếu một bộ phim dài tập nhàm chán, nhạc nền phát lên, giai điệu cũng không quá tệ, trên bàn trà cắm một bó kim cương bách hợp, tách hồng trà nóng mang theo hơi nước đang lượn lờ bốc lên trước ánh đèn màu, hương trà tràn ngập trong phòng. Phòng bếp thi thoảng truyền ra âm thanh va chạm của bát đĩa, khi thì thanh thúy, khi trầm thấp, có lúc còn là âm thanh sôi sùng sục trong nồi, không bao lâu sau, một mùi hương cực kì mê người truyền ra.

“Mau rửa tay, đến ăn bữa tối thôi.”

Cô gái mặc tạp dề, tươi cười bưng một bát mì lớn đến, mái tóc buông xõa lướt trên mặt bàn.

Lê Phong nghe thấy liền ngẩng đầu, trong nháy mắt, thế nhưng…

Lại có thể tìm thấy cảm giác của gia đình.

Hắn kinh ngạc nhìn Hạ Lưu, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, bởi vì Hạ Lưu không tiện đi lại nên hắn giúp cô bưng bát, lại kéo ghế ngồi cho cô.

Tuy rằng trước kia chưa bao giờ làm những việc như vậy nhưng lúc này động tác lại thuần thục như thể đã luyện tập qua ngàn vạn lần.

“Không rửa tay là không được đâu.” Hạ Lưu chỉ vào vòi nước, ý bảo Lê Phong đi rửa tay.

Hắn thuận theo liền đi rửa tay, nước rửa tay hương cam kích thích khứu giác, sâu trong nội tâm, thứ cảm xúc không tên nào đó vốn bị che lấp nay lại bởi vì những việc nho nhỏ này mà bùng lên cảm giác thỏa mãn đã lâu chưa có.

“Nếm thử xem?”

Hạ Lưu đẩy bát mì lớn tới trước mặt Lê Phong, bên trên có quả trứng chiên ánh vàng rực rỡ, mấy cọng rau xanh biếc, hắn vốn không có đói lắm nhưng nhìn thấy cũng muốn ăn.

Lê Phong nghiêm túc ăn bát mì, hương vị mặc dù không thể so sánh với đồ ăn thường ngày hay ăn, nhưng lại không cảm thấy có chỗ nào không tốt.

Mãi cho đến khi ăn hết sợi mì cuối cùng, hắn mới phát hiện Hạ Lưu ngồi đối diện đang nhìn hắn, cười dịu dàng.

“Ăn ngon không?”

Ánh mắt cô gái ẩn chứa chờ mong, Lê Phong khó có lúc không nói những lời ác độc mà thực nể tình khẽ gật đầu, nét mặt vẫn luôn lạnh lùng có phần dịu xuống.

“Muốn ăn thêm một bát nữa không? Tôi đi nấu cho anh.”

“Không cần.”

Lê Phong lắc đầu, tỏ vẻ mình đã no, không cần ăn thêm nữa.

Sức ăn của hắn vốn không nhiều, hơn nữa bởi vì có bệnh đau dạ dày, hàng ngày ăn nhiều hay ít cũng đều không tốt cho dạ dày, bởi vậy đối với vấn đề ăn uống Lê Phong không có hứng thú lắm.

Hạ Lưu thu dọn bát đũa trên bàn xong, bước chân khập khiễng chuẩn bị đi rửa bát.

Nhưng vừa mới quẹo vào phòng bếp, cô “rất không cẩn thận” làm vỡ bát, lúc ngồi xuống nhặt mảnh vỡ, lại “rất không cẩn thận” mà bị cắt vào tay.

Nghe thấy tiếng vỡ thanh thúy vang lên, Lê Phong lập tức chạy vào phòng bếp, đúng lúc nhìn thấy Hạ Lưu đang cau mày chuẩn bị gỡ mảnh vỡ từ trong lòng bàn tay ra.

Trên mặt đất có một vài vết máu.

Hắn kéo tay Hạ Lưu, nhìn miệng vết thương của cô, nhanh chóng quyết định đưa cô đi bệnh viện.

“Chỉ là vết thương nhỏ, không cần đi bệnh viện.” Hạ Lưu tươi cười trấn an, “Lê tổng, có thể băng bó giúp tôi một chút được không?”

Theo chỉ dẫn của Hạ Lưu, hắn tìm được hộp thuốc, lấy ra cái nhíp.

Hạ Lưu im lặng ngồi trên ghế sô pha, Lê Phong nửa ngồi dưới sàn nhà, cầm cái nhíp nhìn cô.

“Gắp ra là được rồi.” Cô đưa tay đến trước mặt Lê Phong, hắn mím chặt môi, cầm tay cô để sát lại gần một chút.

Nhờ vào tư thế gần sát nên Hạ Lưu có thể hoàn toàn không trở ngại mà thưởng thức hàng lông mi cong dài đang khẽ rung rung của Lê Phong, tựa như cánh bướm đen tuyền nhẹ vỗ cánh bay lên.

Lê Phong chưa bao giờ làm việc này, trong quá trình băng bó không tránh khỏi làm Hạ Lưu đau, cô vẫn chịu đựng không lên tiếng, trái lại khiến Lê Phong cảm thấy hơi xấu hổ.

“Cám ơn anh.”

Hạ Lưu mỉm cười cảm ơn, giơ bàn tay được băng bó xong lên.

Nhìn thấy tay Hạ Lưu bị băng bó xấu như vậy, Lê Phong mất tự nhiên quay sang chỗ khác ho nhẹ một tiếng, khuôn mặt có chút ửng hồng đáng ngờ.

“Tôi đi thu dọn sạch sẽ.”

Hắn chật vật rời khỏi phòng khách, đến phòng bếp chuẩn bị thu dọn mảnh vỡ, nhưng đối mặt với một đống lộn xộn này lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Ngay cả việc quét rác như thế nào, cầm chổi ra sao hắn cũng không biết.

Lê Phong lúng túng cầm lấy cây chổi, muốn quét dọn nhưng cuối cùng lại càng khiến mặt sàn càng thêm lộn xộn.

Hạ Lưu từ từ đi đến bên cạnh Lê Phong, chậm rãi ngồi xuống, dùng tay không bị thương cẩn thận nhặt mảnh sứ vỡ lên.

“Phải để mảnh vỡ vào riêng một túi, ghi rõ bên ngoài là vật sắc nhọn, tránh cho người thu gom rác bị thương.”

“Xin lỗi.”

Lê Phong thế mà mở miệng nói ra câu đó.

Hạ Lưu quay đầu lại, nhìn thấy vẻ thất bại trong mắt anh ta, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Không, Lê tổng không cần để ý. Trách nhiệm của anh không phải là quét dọn, anh còn có việc khác, chính là lãnh đạo công ty phát triển, hay tạo ra những giá trị khác cho xã hội. Mỗi người ở vị trí khác nhau, trách nhiệm cũng không giống nhau, chỉ cần ở đúng vị trí của mình làm tốt nhất có thể là được.”

Cho nên anh không cần cứ nhất định phải chạy lên vùng núi dạy học đâu, thiếu gia!