Tín Đồ Ánh Trăng

Chương 1: Trần Trạch Dương, cậu cứng rồi



Edit: Khang Vy

Beta: Peachh

“Ngu Nguyệt.”

“Ngu Nguyệt.”

Trần Trạch Dương đứng ở huyền quan hô hai tiếng rồi nhìn xung quanh phòng, trên bàn là cơm hộp ăn thừa còn chưa dọn dẹp, gói đồ ăn vặt cũng vứt lung tung trên sofa và mặt đất.

Cậu đổi giày rồi chân dài bước tới dọn dẹp phòng ốc, sau đó lại tới bếp lấy bát đũa bày biện bữa sáng vừa mới mua về.

Làm xong tất cả Ngu Nguyệt vẫn còn chưa dậy, cậu đi về phía phòng ngủ. Ánh mặt trời từ khe hở tấm rèm lộ ra một chút ánh sáng, chiếu sáng làn da trơn bóng của thiếu nữ, theo động tác xoay người của cô mà bộ ngực mơ hồ ẩn hiện.

Cậu chậm rãi đến gần, nhìn thuốc mỡ và băng vải trên tủ đầu giường là biết cô lại đánh nhau.

“Trần Trạch Dương…” Ngu Nguyệt vừa mới ngủ dậy, giọng mũi thật sự rất nặng.

“Hôm qua làm gì?” Cậu biết rõ mà còn cố hỏi.

Ngu Nguyệt không trả lời mà đưa tay kéo cậu ngồi xuống giường, chăn trượt xuống dưới làm bộ ngực lớn hoàn toàn lộ ra bên ngoài.

Trần Trạch Dương muốn né tránh lại bị cô giữ chặt, nhét nội y vào trong tay cậu.

“Mặc giúp tớ.”

Ngu Nguyệt lắc lắc cánh tay trái bị thương đã được băng bó rối tung rối loạn.

Trần Trạch Dương đứng sau lưng cô, nhìn bộ ngực lớn không sót gì, lúc thắt nút lại còn có chút đàn hồi.

“Trần Trạch Dương.”

“Hửm?”

“Việc hôm qua tớ làm được gọi là làm việc nghĩa, một đám người bắt nạt một cô gái nhỏ thì có bản lĩnh gì chứ, tớ không nhịn nổi.” Ngu Nguyệt xoay người giải thích.

Trần Trạch Dương không nói gì, nhưng rõ ràng sắc mặt không được tốt cho lắm, Ngu Nguyệt biết cậu không vui, tròng mắt đảo quanh như đang suy tư điều gì.

Bàn tay trắng nõn đột nhiên đặt lên trên vật cứng của cậu, cười khé, “Trần Trạch Dương, cậu cứng rồi.”

Chiêu này của Ngu Nguyệt rất hữu dụng, ít nhất, khuôn mặt Trần Trạch Dương cũng chuyển từ đen thành đỏ đi ra khỏi phòng ngủ.



“Lần thi này lấy được giải thưởng không?” Ngu Nguyệt vừa ăn cơm nắm vừa tuỳ ý hỏi.

Trần Trạch Dương cũng chỉ gật đầu không nói, nghiêm túc băng bó vết thương trên tay cho cô.

Ánh mặt trời sáng sớm bên ngoài cửa sổ rất dịu dàng phác hoạ dáng vẻ của cậu, làm người ta không thể rời mắt.

Có lẽ là đã lấy được quá nhiều giải quán quân, nhắc tới mấy giải thưởng vinh dự này thì biểu hiện của cậu vẫn vô cùng bình thường.

Trần Trạch Dương băng bó xong mới thấp giọng nói, “Nhớ đừng chạm vào nước, bôi thuốc cho đúng giờ.”

Sau đó lại đưa thuốc mỡ và nước mật ong cho cô, “Nếu sau này còn đánh nhau nữa thì tự đi mà xử lý vết thương.”

Quả nhiên cậu vẫn còn đang tức giận, vậy thì Ngu Nguyệt càng muốn kích thích cậu thêm nữa.

Ngu Nguyệt chống bàn đứng dậy, “Làm gì thế Trần Trạch Dương, sao nào, cậu là bạn trai tớ à mà quản nhiều vậy chứ?”

Ngu Nguyệt đẩy cửa ra ngoài, nhưng mỗi bước đi đều cầu nguyện trong lòng “Làm ơn, mau đuổi theo đi.”

Cô đã đi rất chậm, cũng bảo Tôn Hạo lái xe chậm thôi nhưng vẫn không thấy bóng dáng cậu đâu như cũ.

Mất mát sao? Cũng không hề khổ sở như trong tưởng tượng, bởi vì điều này đã sớm hình thành thói quen rồi.

Rõ ràng là tinh tế tỉ mỉ tới từng chuyện nhỏ, nhưng nếu như bước về phía trước một bước, cậu lại vĩnh viễn giả bộ hồ đồ.

Trần Trạch Dương có đuổi theo, nhưng cũng chỉ nhìn thấy bóng dáng Ngu Nguyệt dần dần rời đi rồi lại quay trở về hàng hiên, trong tay còn nắm chặt thuốc mỡ mà cô bỏ quên.