Tín Đồ Ánh Trăng

Chương 10: Anh cũng nghiêm túc (H)



Edit: Khang Vy

Beta: Peachh

Bên ngoài tuyết rơi ngày càng lớn, nhiệt độ trong phòng ngày càng lên cao cùng với tiếng thở dốc của thiếu nữ.

“Trần Trạch Dương… dừng lại…”

Hai tay Ngu Nguyệt nắm lấy mái tóc cậu, còn cậu đang vùi đầu vào giữa hai chân của cô, huyệt nhỏ đã sớm bị ngón tay thon dài của cậu làm cho ướt đẫm hết lần này tới lần khác.

Lúc đầu lưỡi tiến vào trong tiểu huyệt, Ngu Nguyệt vô cùng mẫn cảm, cả người mềm nhũn ngẩng đầu lên.

“Trần Trạch Dương…”

“Đừng sợ, em sẽ thoải mái thôi.”

Trần Trạch Dương nhẹ nhàng xoa đầu cô, sau đó lại tiếp tục vùi đầu vào tiểu huyệt, đầu lưỡi bắt chước động tác giao hợp, ung dung thong thả thọc vào rút ra.

Ngu Nguyệt đạt tới cao trào, miệng không tự giác mở lớn, Trần Trạch Dương lại hôn cô, môi lưỡi dây dưa, trong miệng chỉ toàn hương vị của cô.

“Bảo bối, nếm thử hương vị của em chưa? Ngọt lắm.”

“Giúp anh.” Trần Trạch Dương nắm lấy tay cô đặt trên vật cứng của mình.

“Còn nhớ rõ lần trong phòng thay đồ không? Em vừa mới sờ nó thôi là anh đã cứng rồi, chỉ muốn chơi chết em, đâm sâu vào trong huyệt nhỏ của em, bắn hết tinh dịch vào bên trong em.”

“Trần Trạch Dương! Quả nhiên lúc ấy anh đang giả vờ giả vịt!” Ngu Nguyệt còn chưa nói xong đã bị cậu ngăn chặt tất cả mọi lời nói.

Tay bị Trần Trạch Dương ép xoa vuốt nửa người dưới, dương v*t của cậu vừa thô lại vừa dài, quy đầu tròn trịa no đủ, mã mắt không ngăn nổi chất lỏng chảy ra. Ngu Nguyệt nảy sinh ý xấu cọ huyệt nhỏ qua quy đầu của cậu.

“Trần Trạch Dương, anh vào trong đi… em muốn anh…”

“Đừng vội, vào nhanh quá em sẽ đau đấy.”

Trần Trạch Dương khẽ hôn lên trán cô, nắm lấy dương v*t khẽ ra vào không sâu để cô có thể thích ứng.

“Em muốn… Cho em…”

Ngu Nguyệt nức nở cọ cọ côn th*t của Trần Trạch Dương, còn cậu vẫn thong thả ung dung xoa nắn núm vú của cô, ghé sát tai cô nói:

“Nếu đau thì bảo anh được không? Anh không muốn làm em bị thương.”

Lúc này Ngu Nguyệt đã không còn chút lý trí nào, tay ôm chặt cổ cậu gật đầu, bảo cậu mau vào bên trong.

Giây tiếp theo, Trần Trạch Dương đỡ lấy dương v*t chậm rãi thâm nhập, thọc vào rút ra, hai viên tinh hoàn nặng trĩu đánh vào mông cô, đùi Ngu Nguyệt quấn chặt lấy eo cậu.

“Thoải mái không? Hửm?”

Ngu Nguyệt không trả lời cậu, cảm nhận được vật cực lớn của cậu tiến vào bên trong, huyệt nhỏ co rút hưởng thụ, Trần Trạch Dương thấy cô không sao cả bắt đầu thọc vào rút ra, càng ngày càng nhanh hơn, dương v*t điên cuồng chiếm hữu âm đ*o của cô, liếm láp bộ ngực của cô, lâu lâu lại xoa nắn đầu v* kích thích Ngu Nguyệt.

Cuối cùng, Trần Trạch Dương lại ra vào vài chục cái, cùng nhau đạt tới cao trào, tinh dịch bắn lên trước ngực và trên eo cô, Ngu Nguyệt ôm chặt lấy cậu thở dốc:

“Trần Trạch Dương, em rất nghiêm túc, em thật sự rất thích anh. Tuy rằng lúc ấy em có nói anh đừng mong cứu vớt em, nhưng sự thật chứng minh, anh đã lôi em ra khỏi vực sâu đó.”

“Sau này đừng rời khỏi em, được không?”

Ngu Nguyệt nói xong thì ghé vào vai cậu ngủ mất, Trần Trạch Dương ôm cô tới phòng tắm tắm rửa sạch sẽ rồi lại bế cô cô lên giường, ôm chặt cô trong ngực.

“Ngu Nguyệt, anh cũng rất nghiêm túc.”