Tín Đồ Ánh Trăng

Chương 4: Kêu cậu làm sao không đau đầu, không đau lòng cho được



Edit: Khang Vy

Beta: Peachh

Ngu Nguyệt còn nhớ rõ hồi cấp hai khi ba cậu còn ủng hộ chuyện bơi lội của cậu, dù sao thì xuất thân của ba cậu cũng là vận động viên bơi lội. Mỗi lần cậu lấy được giải thưởng đều sẽ thay đổi cách thức khen thưởng cậu, nhưng bất kể ông có dùng giải thưởng gì hiếm có, Trần Trạch Dương đều sẽ mang tới đưa cô.

Sau này lên cấp ba, bởi vì chuyện ba cậu bị bôi nhọ sử dụng thuốc kích thích, cuối cùng bị cấm thi tới mức ồn ào huyên náo, cậu cũng bị ép buộc không được tham gia bơi lội, sau này mọi cuộc thi cậu tham gia đều gạt người nhà, mà trường hợp ngày hôm nay cũng không phải lần đầu tiên.

*

Chỉ một buổi trưa, cả trường đều truyền tai nhau, vậy mà Trần Trạch Dương lại là người của Ngu Nguyệt! Còn lại đích thân Ngu Nguyệt thừa nhận! Còn có một tin đồn nữa là Trần Trạch Dương theo đuổi Ngu Nguyệt, còn nói hai người bọn họ ở bên nhau từ hồi cấp, hai, đủ loại phiên bản.

Bởi vì điều này thật sự khiến người ta quá kinh ngạc, không một ai cảm thấy học bá kiêu ngạo lạnh lùng như Trần Trạch Dương lại có quan hệ với đại ca trường học Ngu Nguyệt, còn là quan hệ thanh mai trúc mã.

Nhưng nhân vật chính trong truyện lại không ở trường học, sau khi Trần Trạch Dương đi theo ba ra ngoài, Ngu Nguyệt cũng không lên lớp nữa, quay về trước cửa nhà cậu đợi cậu.

Chờ từ ban ngày cho tới tối, Tiểu Hắc vẫn luôn ở bên cạnh cô, nó là một chút mèo hoang trong tiểu khu nhà bọn họ, Ngu Nguyệt không có việc gì làm sẽ lấy đồ cho nó ăn, mỗi lúc như vậy Trần Trạch Dương sẽ ngồi cạnh cô nói:

“Cho nó ăn nó sẽ theo cậu về nhà, cậu có thể nuôi sống nó sao?”

Tuy rằng Ngu Nguyệt mạnh miệng nói là có thể, nhưng sự thật chứng minh Trần Trạch Dương đã đúng, đến cả bản thân cô còn không nuôi nổi, vậy nên cô không dám ôm nó về nhà.

Ngu Nguyệt xoa đầu nó.

“Tiểu Hắc, em nói xem, cậu ấy sẽ không sao đâu đúng không?”

Ngu Nguyệt đã gửi cho cậu không biết bao nhiêu là tin nhắn, nói cậu lát nữa xong thì xuống lầu.

Ngu Nguyệt nhìn chằm chằm tin nhắn kia hồi lâu, vẫn không đợi được người đáp lại, đã muốn lên lầu tìm cậu rồi.

Vừa mới xoay người đã thấy bóng dáng cao lớn đứng dưới đèn đường, nghiêng đầu cười với cô. Mơ hồ có thể nhìn thấy vết thương trên khoé miệng cậu, Ngu Nguyệt lập tức nổi giận đùng đùng, lúc mẹ Trần Trạch Dương còn trên đời này thì còn có người giúp đỡ can ngăn, bây giờ…

“Vì sao không cho tớ lên?” Ngu Nguyệt hét lên với cậu.

Trần Trạch Dương không nói gì, kéo cô ngồi xuống giúp cô hạ hoả.

“Hai người cùng đánh tớ không can được.”

Một tay Ngu Nguyệt ôm mèo, một tay lại đấm vào ngực cậu, trút giận xong rồi lại đưa mèo cho cậu ôm, vụng về bôi thuốc cho cậu, vẫn là hộp thuốc mỡ lúc sáng.

Ngu Nguyệt chưa từng làm chuyện này bao giờ, trước nay đều là Trần Trạch Dương phục vụ cô, cho nên xuống tay không biết nặng nhẹ, Trần Trạch Dương nhíu mày kêu đau, không biết đau thật hay là giả.

Chờ tới khi cô đã bôi thuốc nhẹ nhàng hơn, trên tay Trần Trạch Dương bắt đầu cảm nhận từng giọt nước rơi xuống, ngẩng đầu phát hiện vành mắt của Ngu Nguyệt đã đỏ ửng, từng giọt nước mắt rơi xuống tay cậu.

Trần Trạch Dương dịu dàng giúp cô lau nước mắt, “Khóc cái gì?”

“Còn lâu tớ mới khóc.” Ngu Nguyệt nức nở trả lời cậu, kết quả càng khóc càng dữ, bôi thuốc được một nửa trực tiếp ngồi khoá trên người cậu, chôn trong ngực cậu khóc thành tiếng, nước mắt nước mũi đều lau hết lên áo Trần Trạch Dương.

Trần Trạch Dương nhìn người trong ngực, xoa đầu cô dở khóc dở cười, rốt cuộc là ai bị thương thế.

Nhưng vẫn vỗ vai cô an ủi, “Tớ không sao mà.”

“Cậu không làm gì sai.” Ngu Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt vẫn còn ẩn chứa nước mắt, khiến người ta nhìn thôi cũng đau lòng.

“Cậu chỉ làm chuyện mà cậu thích thôi, có gì sai chứ!”

Nếu không phải có thân phận trưởng bối kia, Ngu Nguyệt đã muốn xông lên đánh người rồi.

Trần Trạch Dương vuốt ve tóc cô, để cô ghé vào trên vai mình, vỗ về cô nín khóc. Hơn nữa, bây giờ tâm tình của cậu vẫn rất phức tạp, ở trong thế giới của cô, đúng là đúng, sai là sai rõ ràng.

Cậu biết người trong lòng mình trước nay đã cố chấp bảo vệ không biết bao nhiêu người, trước còn vì một cô gái không quen khiến bản thân toàn là vết thương, sau đó còn cười nói với cậu, “Trần Trạch Dương, cái này gọi là thấy việc bất bình ra tay tương trợ.”

Mùa đông lo lắng cho Tiểu Hắc bị đông lạnh còn ở dưới lầu tìm nó cả một đêm, lúc cậu tìm thấy cô cả người cô đã trở nên lạnh lẽo, nhưng vẫn ghé vào bên tai cậu ồn ào nói muốn tìm Tiểu Hắc.

Cô công chúa bướng bỉnh như vậy kêu cậu làm sao không đau đầu, không đau lòng cho được.

Mỗi khi cô khóc lóc nói với Trần Trạch Dương rằng ‘cậu không sai’, trái tim cậu như bị người ta siết chặt, cô có thể tùy ý xuất đầu lộ diện vì nhiều chuyện bất bình trong thế giới lý tưởng của mình, nhưng chỉ có chuyện này, chỉ có Trần Trạch Dương, ngại với thân phận người ba của cậu, cô vẫn luôn phải chịu đựng.