Tình Đầu Ở Trường Đại Học

Chương 19: Chỉ là đùa giỡn thôi phải không?_



Em yêu, chào buổi sáng???

Cảm nhận sức nóng từ cánh tay đang ôm eo mình, Vệ Cát trợn mắt nhìn người bên cạnh. Tim đập như trống. Mình...biến thành “em yêu” từ khi nào thế?

Không đợi cậu hoàn hồn, Vương Túc Ngạn thản nhiên kéo sát cậu lại bên mình như đánh dấu chủ quyền, giọng nói nhàn nhạt vang lên khiến người ta lạnh hết cả sống lưng nhằm vào Triệu Lệ Hoằng.

“Cậu, thân với ai, tôi không cần biết. Nhưng, đối phương là cậu ấy, tôi không cho phép.”

Vệ Cát lòng đầy hồi hộp, toàn thân cứng ngắc, mặc cho Vương Túc Ngạn ôm chặt lấy thắt lưng mình. Lời nói ngắt nhịp rõ ràng đánh vào tai cậu tạo nên một cảm giác ngọt ngào lạ thường. Anh có phải là thích em, ghen với A Hoằng, nhưng không nói đúng không? Sĩ diện hão!

Triệu Lệ Hoằng cũng bị doạ sợ bởi khẩu khí lạnh lùng của người đối diện, im lặng phút chốc, sau đó nghĩ ra một kịch bản khá thú vị, hoà mình vào vai diễn trước đó, quắc mắt đáp trả:

“Anh không phải bạn trai của Tiểu Cát, lấy cớ gì nói tôi không được tiếp cận cậu ấy? Đến với ai, không đến lượt anh quyết định. Anh không thấy mình vô lý hay sao? Nói cho anh biết, tôi thích Tiểu Cát, hơn nữa còn đang muốn đến với cậu ấy!”

“Vệ Cát là của tôi, cậu ấy cũng chỉ thích mình tôi. Lời tôi nói, là đạo lý.”

Nói Vương Túc Ngạn kiêu ngạo, quả rất chính xác. Nhưng điều hắn nói, không sai một ly. Thái độ tự tin ngút trời đó, khí khái cao ngạo đó, không biết có phải Vệ Cát uống nhầm thuốc không, những gì thuộc về hắn cậu đều cảm thấy...đáng yêu. Chết thật, dùng từ này không đúng gì hết, không không không, nghĩ thế cậu liền lắc đầu nguầy nguậy.

Người trong lòng đột nhiên có phản ứng, Vương Túc Ngạn không hài lòng ghé sát vành tai Vệ Cát, trầm giọng thủ thỉ:“Ngoan, đừng nháo!”

Vai cậu run lên, vẫn là người này có sức mạnh khiến mình nghe lời vô điều kiện đi.

Triệu Lệ Hoằng thầm cười trong bụng. Khi bàn kế hoạch, cậu còn hùng hổ lắm cơ mà, tại sao khi lâm trận rồi lại đầu hàng sớm như vậy, im lặng nép vào lòng người ta, khuôn mặt còn ửng hồng rất khả ái. Có thằng con trai mà không đổ trước cậu cơ chứ, không phải lòng ai đó trước, tôi có lẽ sẽ thích cậu.

“Anh...bỏ tay ra một chút được không? Có người nhìn kìa...” Lúc này Vệ Cát khe khẽ lên tiếng, đôi mắt nâu trong veo nhìn Vương Túc Ngạn, liếc thấy canteen đã có thêm người vào, cậu đẩy hắn ra, cúi đầu ăn mì.

Cánh tay chưa dứt ra được bao lâu đã siết chặt lại, không quan tâm đến những ánh mắt xung quanh, hắn cười cười.

“Em yêu, chuyện thân mật hơn cũng đã từng làm, có gì phải ngại chứ!”

Lưu manh! Không biết xấu hổ! Thân mật hơn gì chứ? Có A Hoằng ở đây, anh không thể nói ra câu nào đứng đắn à?

Mặt Vệ Cát đã đỏ lên đến tận mang tai, hận không thể đem những gì Vương Túc Ngạn nói đưa vào trong bụng, giấu tịt không cho ai biết. Triệu Lệ Hoằng không phải một người trong sáng gì cho cam nhưng vẫn không nhịn được phì cười khi thấy cảnh Vương Túc Ngạn trêu chọc Vệ Cát. Một vài người ở bàn bên cạnh nghe lờ mờ vài chữ, đang cố gắng dỏng tai lên nghe ngóng, trong khi mắt đang tập trung nhìn vào bàn tay đang đặt trên eo cậu trai năm nhất thanh tú kia.

Cậu đứng phắt dậy, dùng sức thoát ra khỏi vòng tay hắn, trên tay cầm ly mì, bước vội đi tìm thùng rác. Hôm nay nổi hứng gọi mình là “em yêu”, ngày mai không biết chừng sẽ là “yêu tinh”, ngày mốt là “tinh tinh“... Còn tuyên bố bậy bạ, Vệ Cát cậu chính là của ba mẹ, sao có thể là của hắn? Chỉ là, tim thì có thể để quên ở chỗ hắn thật.

Thích thú ngắm nhìn bóng lưng Vệ Cát, khoé môi Vương Túc Ngạn cong lên một nụ cười mỉm. Rất rộng lượng nhìn Triệu Lệ Hoằng, nhún vai.

“Đừng diễn nữa, trình độ của cậu còn quá kém, không lọt khỏi mắt tôi được.”

“Ồ, anh nhìn ra sao?” Triệu Lệ Hoằng ra vẻ bất ngờ, nhưng trong bụng đã biết được mình diễn rất dở, bị phát hiện cũng đúng thôi.

“Tôi học Luật, nhìn người đoán tâm, là chuyện đương nhiên.”

“Vậy tôi muốn nói, anh thích cậu ấy mà bản thân không nhận ra sao? Nhìn thấu tâm tư người khác nhiều quá, đến nỗi chính mình cũng không biết cách thừa nhận tình cảm của mình đối với người khác.”

“Có không giữ, mất đừng tìm. Đùa giỡn tình cảm người khác là thú vui của anh? Thật chưa có tình địch chưa biết sợ!”

Thấy Vệ Cát thích hắn, lần đầu tiên thích một người, người đó lại là con trai, con đường này đã không hề dễ đi. Tên này tài cao học rộng nhưng chỉ số EQ lên xuống thất thường, dây dưa không rõ ràng, vừa đấm vừa xoa, vừa cho ăn ngọt vừa cho uống chua, là kiểu gì đây hả???

Nhận ra mình đang giáo huấn đàn anh năm ba có hơi quá, Triệu Lệ Hoằng vội vã im miệng, không quan tâm đôimafy Vương Túc Ngạn khẽ nhíu lại, đứng lên đi một mạch theo Vệ Cát. Vệ Cát bỏ rác xong, định quay lại chỗ ngồi thì bị Triệu Lệ Hoằng kéo đi xồng xộc.

“A Hoằng, cậu sao thế?” Vệ Cát nghĩ thầm có phải hắn chọc tức Triệu Lệ Hoằng hay không.

“Đến giờ rồi, lên lớp thôi. Nhìn kìa, Tiểu Hạ với Tiểu Khả ở bên kia, mình qua bên đó đi chung đi.”

Đúng lúc Diệp Tư Hạ và Lạc Khả đang đứng ở phía xa xa, Triệu Lệ Hoằng lôi Vệ Cát đi thật nhanh. Hai người là cứu tinh của tôi đấy, nếu không thì Tiểu Cát đã giật phăng tay tôi mà chạy lại với Vương Túc Ngạn rồi.

Nhưng khổ nỗi, Lạc Khả lẫn Diệp Tư Hạ không hề biết đến sự có mặt của hai kẻ này, cùng nhau đi vào khu lớp học.

“Không cần đi nhanh thế chứ, vừa ăn sáng xong mà. Anh ấy tính tình không giống ai, cậu cứ mặc kệ anh ấy!”

“Hừ, mặc anh ta. Kế hoạch của chúng ta bị anh ta nhìn ra cả rồi, muốn giấu cũng không được. Anh ta chắc đang buồn chán, muốn kiếm chuyện để xen vào thôi. Chầu bia của cậu, tôi bao giờ mới được uống lại lần nữa đây?”

Triệu Lệ Hoằng làm vẻ mặt ỉu xìu rất buồn cười, Vệ Cát biết cậu ấy muốn chọc cười mình, không nhịn được bật cười khanh khách. Cậu quàng vai Triệu Lệ Hoằng, nhướn mày lên cao, mím môi “hừm” vài tiếng.

“Thất bại là mẹ thành công. Thua keo này ta bày keo khác. Cậu không phải lo, cuối tuần này tớ mời cậu đi ăn một bữa, gần đây có một tiệm mì mới khai trương, được giảm giá 20%.”

“Được đấy! Không có bia, nhưng có mì vẫn tốt!”

Nói rồi, đôi bạn tiến vào thang máy. Triệu Lệ Hoằng nhấn nút thang máy, nhẹ nhàng dịch ra phía sau, lấy điện thoại ra xem. Vệ Cát im lặng, bắt chước động tác của Triệu Lệ Hoằng, đứng im chờ đợi.

Cậu cười khổ, Vương Túc Ngạn hắn có lẽ chỉ là giỡn chơi, tuỳ tiện ôm mình một lát, sau đó buông ra như không có gì. Chỉ có mình mặt đỏ tim đập trước hành động tuỳ hứng của hắn, chính cậu cũng cảm thấy bản thân mình buồn cười. Ôm hi vọng mãi, chẳng biết là tốt hay xấu nữa. Lòng Vệ Cát bất chợt nhói lên.

Nhớ lại tình cảnh đó, Vệ Cát rất muốn...có thêm lần sau, rồi lần sau nữa. Trước đây từng nghĩ, hôn là thích, nhưng sau đó nhận ra, người ta hôn mình, có nhiều lý do lắm. Không nhất thiết phải là thích mới hôn. Rung động nhất thời, hôn là lẽ thường tình.

Không muốn từ bỏ! Không thể từ bỏ! Một tiếng gào lớn nổ ra trong đầu cậu, yêu là kiên trì. Anh ấy nhất định không phải là thẳng, là đang trong giai đoạn hơi hơi cong cong.

Phải hẹn anh ấy nói chuyện rõ ràng trong một ngày không xa. Nhưng không xa, biết là ngày nào đây? Ngẫm nghĩ một lúc, cậu quyết định đề nghị việc hẹn hò vào chủ nhật. Nếu bị anh ấy từ chối thì sao nhỉ? Bị từ chối, sẽ không mặt dày theo đuổi anh ấy nữa. Sẽ trở lại quan hệ lớp trên lớp dưới bình thường thôi sao? Vậy thì cứ thử xem sao, mặc dù cơ hội anh ấy đồng ý là rất nhỏ.

Biết rằng người ta chỉ dây dưa đùa giỡn với mình nhưng tại sao...bản thân lại vẫn nguyện ý lao theo. Vệ Cát không biết mình ăn phải bùa mê thuốc lú gì của Vương Túc Ngạn nữa.

Cửa thang máy mở ra, Triệu Lệ Hoằng tay bấm điện thoại liên tục, bước ra trước, không để ý Vệ Cát đang ngẩn ngơ suy nghĩ còn ở trong đó, để thang máy tiếp tục đưa lên tầng trên.

Khi Triệu Lệ Hoằng phát hiện cậu không đi bên cạnh thì đã vào tận trong lớp, nghe Lạc Khả hihi haha đủ chuyện tạp nham trên đời.

“Tiểu Cát không phải đi cùng cậu sao, đâu mất tiêu rồi?” Lạc Khả buôn chuyện được một lúc thì nhận ra sự vắng mặt của Vệ Cát, lay lay Triệu Lệ Hoằng đang nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại.

Triệu Lệ Hoằng được một phen giật mình, lập tức ném điện thoại vào túi quần.

“Không biết. Lúc nãy còn đi cùng nhau trong thang máy. Cậu ấy hay suy nghĩ lung tung, đầu óc mơ màng, chắc là đi lên tầng trên rồi.”

Sau ba tuần ở chung, Diệp Tư Hạ, Lạc Khả và Triệu Lệ Hoằng đều thấy được chỉ cần lơ là một thoáng, liền mất dấu Vệ Cát. Cậu ấy đặc biệt thường xuyên đi lạc, đều là vì mải mê những thứ khác, không tập trung vào chuyên môn chính, gây không ít phiền phức.

Ba người vội vàng đến chỗ thang máy. Đứng ngồi không yên nhìn từng con số màu đỏ từ từ nhảy xuống.

Từ thế giới riêng của mình trở về thế giới chung, Vệ Cát không hay biết mình đã đi lên đến tầng nào, chỉ biết cửa thang máy đã mở, việc của cậu là đi ra thôi. Sinh viên khoa mình hôm nay khang khác mọi hôm, học Tin thì cần quái gì đến mấy cuốn sách chả biết tiếng Pháp hay khỉ khỉ gì nữa chứ, nhìn có vẻ tri thức hơn. Ai nấy tay ôm sách này sách nọ, người đông như kiến, ngược hướng Vệ Cát đi ào ào như vũ bão.

“Này cậu, cậu ngơ ngác làm gì, không nhớ hôm nay có buổi giao lưu với đoàn khách bản xứ ở hội trường sao? Hay là quên đồ ở lớp, muốn quay về lấy?” Một đám con gái nhìn cậu, tưởng cậu là sinh viên khoa mình, tốt bụng nhắc nhở.

Cái gì mà giao lưu với đoàn khách người bản xứ ở hội trường? Khoa Tin cần làm mấy việc này à? Khoan đã, chậc,...lẽ nào lịch sử lặp lại?

“A, cho tôi hỏi, mấy cậu khoa gì?”

“Chúng tôi khoa Ngôn Ngữ. Cậu không phải là sinh viên khoa này?” Một cô gái nhìn vẻ mặt ngốc lăng của cậu, nghi ngờ hỏi.

Chết tiệt! Lại đi nhầm!

“À, tôi đúng là có quên sách ở lớp, bây giờ về lấy. Vì chưa học được bao lâu, tôi cũng khong biết các cậu cùng khoa!” Vệ Cát vội vàng chữa cháy. Không thể để mất mặt như lần trước được.

Nói xong cậu cười cười, chạy lấy chạy để trốn đi mất. Bây giờ thang máy đông như vậy, hội trường ở tầng trên, lớp cậu ở tầng dưới, biết bao giờ mới đến lượt? Sắp đến giờ học rồi, đành chạy vòng qua bên kia đi thang bộ vậy.