Tỉnh Dậy Thành Mèo Của Ảnh Đế

Chương 22: Tra mèo



Hứa Giản không ngờ số tiền không cánh mà bay của mình lại ở chỗ Tần Trầm, cậu trợn to mắt nhìn chằm chằm đống tiền nằm trên sàn nhà:

"Meo!!"

Cậu vừa đi về vừa tiếc thương cho 10 ngàn suốt cả con đường, kết quả bây giờ lại thấy ở chỗ Tần Trầm.

Còn không đợi Hứa Giản kích động xông tới, cơ thể cậu bỗng lơ lửng, cậu ngừng lại, bốn cái chân ngắn đá tứ tung trên không trung: "Meo?"

Chuyện gì vậy?

Hứa Giản nghi ngờ giương mắt, đối diện với vẻ mặt vừa mừng vừa sợ của Tần Trầm.

Thì ra sau khi Tần Trầm nhìn thấy cậu cũng không đoái hoài tới nhặt tiền nữa, vứt hết mấy tờ hồng hồng trong tay xuống đất rồi lập tức nhào tới ôm mèo.

Nắn bóp móng mèo của Hứa Giản, Tần Trầm nhìn vào mắt cậu, nói rất nhanh:

"Sữa Tươi, nhóc đi đâu vậy? Làm ba lo lắng chết mất."

Nhưng tầm mắt Hứa Giản vẫn luôn hướng về đống tiền vương vãi trên sàn.

Tất cả chỗ này đều là tiền của cậu!

Bây giờ nhìn lại, mình lấy trộm quần áo của Tần Trầm, không biết thế nào lại trở về tủ.

Hơn nữa còn mang cả tiền và chứng minh thư tạm thời của cậu đến đây.

Tần Trầm ôm Hứa Giản, vừa trách cậu chạy lung tung làm mình lo lắng, vừa dịu dàng giúp vuốt lại bộ lông rối tung trên người cậu.

Tần Trầm giống người cha lải nhải với Hứa Giản một hồi lâu, sau đó mới chậm chạp phát hiện có chỗ không đúng.

Ôm mèo trắng đến trước mặt mình, Tần Trầm hơi nghi ngờ nhìn cậu:

"Sữa Tươi hết khó chịu rồi hả?"

Lúc này mới là ngày thứ hai động dục, sao Sữa Tươi lại giống như đang lúc bình thường vậy?

Nghe Tần Trầm nói, Hứa Giản miễn cưỡng dời mắt khỏi đống tiền, đối diện ánh mắt nghi ngờ của Tần Trầm, nghiêng đầu kêu:

"Meo ~ "

Hứa Giản cũng không biết chuyện gì xảy ra, sau khi cậu biến về thành người thì cơ thể trở nên bình thường, thời kỳ động dục mà mèo gặp phải cũng không ảnh hưởng gì đến cậu.

Cho dù bây giờ cậu biến lại thành mèo, cậu cũng không thấy khó chịu chỗ nào, lửa trong người cứ thế bị dập tắt.

Tần Trầm nghe tiếng kêu đã trở lại bình thường của Hứa Giản, vẻ mặt lại càng nghiêm túc hơn, chọc chọc mặt của cậu:

"Hôm nay nhóc thấy khó chịu quá nên lén đi ra ngoài tìm mèo cái đấy à?"

Hứa Giản: "Meo?"

Tôi đi ra ngoài tìm mèo cái làm gì?

Hứa Giản còn chưa kịp phản ứng lại, Tần Trầm lại nghiêm túc nói:

"Nhóc không thể như 'tra mèo' làm mèo cái nhà người lớn bụng rồi bỏ chạy được."

Mèo trong thời kỳ động dục đi ra ngoài một chuyến là ổn, khó nói Tần Trầm lại hiểu lầm.

Hứa Giản nghe xong sững sờ chốc lát, cuối cùng đã rõ ràng Tần Trầm có ý gì, hắn nghi ngờ mình động dục đi ra ngoài tìm mèo cái!

Cậu không hề!!

Hứa Giản thẹn quá hoá giận vung móng vuốt với Tần Trầm, cậu cảm thấy nhân phẩm của mình bị xúc phạm.

Hứa Giản muốn cho Tần Trầm một cào vì đã vu oan cho mình, kết quả liếc mắt trông thấy tiền và chiếc áo hoodie mình trộm, chột dạ hụt hơi, chỉ kêu meo meo với đối phương để tỏ ý mình đang bất mãn.

Hứa Giản cố ý giơ chân đạp Tần Trầm một phát xong, sau đó vùng vẫy thoát khỏi lồng ngực hắn.

Chút sức lực Hứa Giản đối với Tần Trầm mà nói thật sự không đáng nhắc tới, hắn thấy mèo đi thẳng đến chỗ đống tiền trên mặt đất, sau đó duỗi móng vuốt kéo tiền còn chưa xếp lại xong đến trước mặt mình.

Kéo tiền về vẫn chưa là gì, cậu còn giấu tiền mặt dưới mông.

Bất kể thế nào, Sữa Tươi có thể an toàn về đến nhà đã khiến Tần Trầm như bỏ được tảng đá lớn xuống.

Đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh Hứa Giản, sợ cậu cào rách tiền, Tần Trầm nhấc chân cậu lên để giải cứu đống tiền dưới vuốt mèo, rồi nhẹ nhàng nói:

"Sữa Tươi ngoan, cái này không thể chơi được."

Vì vậy Hứa Giản trơ mắt nhìn Tần Trầm nhặt từng tờ từng tờ tiền vốn thuộc về mình lên.

Ngay trước mặt Hứa Giản, Tần Trầm đếm xấp tiền trên tay, cau mày:

"Mình bỏ số tiền này vào túi áo khi nào nhỉ?"

Hứa Giản nghe xong, dùng vuốt mèo cào sàn nhà, thâm tâm đang gào thét ——

Đây là tiền của tôi! Là tiền tôi mượn đó!!!

Trong khi Tần Trầm xếp tiền lại, Hứa Giản âm thầm điên cuồng bội phục sự thông minh của mình lúc đó, không hề để chung chứng minh thư tạm thời với tiền mặt một chỗ.

Nếu không trong tay Tần Trầm bây giờ không chỉ là tiền của cậu, còn có cả chứng minh thư tạm thời của cậu nữa.

Trước khi cất đồ, Hứa Giản bỏ tiền mặt vào trong túi áo hoodie, nhưng sợ chứng minh thư tạm thời sẽ bị mất, nên bỏ riêng vào trong túi quần.

Hứa Giản tỉ mỉ nhìn những trang phục Tần Trầm lấy ra, xác nhận không có cái quần mình mặc mới thở phào nhẹ nhõm.

Tuy Hứa Giản không biết tại sao Tần Trầm có hứng đi dọn tủ quần áo, nhưng lộ ra tiền mặt thì thôi, nếu cả chứng minh thư tạm thời của cậu cũng bị lấy ra thì nguy rồi.

Tần Trầm để riêng áo với quần ra, hắn còn chưa kịp mở bên tủ quần thì Hứa Giản đã quay lại.

Vốn dĩ hắn mở tủ để áo chỉ vì muốn tìm mèo, bây giờ mèo của mình đã về, Tần Trầm cũng mặc kệ, đem áo treo về chỗ cũ.

Khi được Tần Trầm ôm cậu ra phòng ngủ chính, Hứa Giản mở to mắt nhìn chằm chằm vào tủ quần, nghĩ thầm ——

Nhất định phải lấy được chứng minh thư trước khi Tần Trầm phát hiện, phải tìm cơ hội lấy nó ra, nếu không...

Hứa Giản tưởng tượng ngày nào đó Tần Trầm mặc cái quần ấy, tiện tay đút túi, kết quả móc ra tờ chứng minh thư tạm thời của cậu, lập tức thân mèo của cậu thấy bất ổn.

......

Hứa Giản chạy hết một vòng bên ngoài, ăn một tô mì, cho nên Tần Trầm cho cậu ăn cơm cũng không ăn, bây giờ cậu đang nửa ngồi trên bồn rửa tay, nghiêng đầu nhìn Tần Trầm xả nước.

Bây giờ Tần Trầm đã học được cách tắm cho mèo, thấy lông mèo của cậu trắng như tuyết chuyển sang xám xịt nên chuẩn bị rửa ráy cho cậu.

Nhìn Hứa Giản ngoan ngoãn nghiêng đầu, Tần Trầm cười cười, cố ý giơ tay cong ngón tay búng nước vào mặt cậu, vài giọt nước văng vào mặt mèo.

Mặt Hứa Giản toàn là lông, giọt nước đọng trên mặt, nhưng nhìn thấy Tần Trầm làm vậy, cậu vẫn theo phản xạ có điều kiện mà nhắm chặt mắt lại.

Mở mắt nhìn thấy Tần Trầm cười cười như vừa thực hiện được trò đùa dai, Hứa Giản: "..."

Ấu trĩ!

Hứa Giản vừa mắng Tần Trầm ấu trĩ trong lòng, vừa nhấc chân, thịt đệm vỗ thật mạnh vào bồn nước, bọt nước lập tức bắn tung toé.

Rút móng vuốt ướt nhẹp về, Hứa Giản ngửa đầu nhìn Tần Trầm: "Meo ~ "

Hiện tại Tần Trầm không chỉ ướt hết quần áo, ngay cả tóc trên trán cũng dính nước, giọt nước trên trán dọc theo sống mũi cao của hắn từ từ lăn xuống.

Tần Trầm sững sờ vài giây mới giơ tay lau nước trên mặt mình, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ nhìn Hứa Giản đang muốn trả thù mình:

"Nhóc mèo hẹp hòi."

Hứa Giản nghe vậy quay đầu, đuôi phía sau ngoe nguẩy hất loạn xạ, ý là —— do anh gây sự trước.

Sau khi nước đủ ấm, không chờ Tần Trầm mở miệng, Hứa Giản đã cực kỳ tự giác bước vào trong bồn, ngoan ngoãn đứng đợi, sau đó kêu hắn:

"Meo ~ "

Sau nhiều lần tắm cho Hứa Giản ở nhà, Tần Trầm đã quen tính cậu hoàn toàn không sợ nước, thấy cậu chủ động như thế cũng không cảm thấy ngạc nhiên.

Tần Trầm nghiêm túc tận tuỵ dùng sữa tắm xoa hết người Hứa Giản, rồi vừa nhẹ nhàng xoa bóp đầu giúp cậu, vừa cười tủm tỉm hỏi:

"Thoải mái không?"

Hứa Giản gần như nheo lại mắt, yên lặng hưởng thụ cảm giác được đích thân ảnh đế xoa bóp.

Thấy dáng vẻ ấy, Tần Trầm khẽ chọt cái bụng mềm mại của cậu dưới nước:

"Ông giời con, lưng xong rồi, lộn lại tắm bụng nào."

Hứa Giản đi đường rất xa mới đi về tới, cho dù cậu có bốn cái chân cũng cảm thấy uể oải bủn rủn toàn thân, giờ đây lười biếng ngâm mình trong nước ấm, cậu thấy cảm giác khó chịu đã giảm đi không ít.

Hứa Giản ngồi trong bồn nghe Tần Trầm nói, hơi giương mắt nhìn hắn, cũng không muốn di chuyển cho lắm.

Tần Trầm không hi vọng Hứa Giản thật sự sẽ tự mình lộn lại, vì vậy đã đặt tay dưới nước để nâng mông giúp cậu trở mình.

Hứa Giản bỗng dưng bất ngờ bị sờ soạng mông: "!!!"

Trước khi Hứa Giản kịp phản ứng lại, Tần Trầm nhấc chân cậu lên để rửa thịt đệm đã lên tiếng:

"Hôm nay nhóc đi đâu vậy? Chân nào cũng bị rộp hết."

Nhìn thịt đệm của Hứa Giản đỏ hơn ban đầu, Tần Trầm xót xa không thôi, động tác dùng tăm bông lau móng vuốt cho cậu càng dịu dàng hơn.

Nghe Tần Trầm nói, Hứa Giản vừa bị chiếm tiện nghi ngẩn ra, nhìn Tần Trần cúi đầu chăm chú rửa sạch bùn cát dính trong lòng bàn chân, trong lòng thấy hơi áy náy.

Tần Trầm đối với mình rất tốt, hắn không biết hôm nay mình đã muốn bỏ hắn đi...

Hứa Giản nhìn chằm chằm gò má Tần Trầm vài giây, lúc đối phương ngẩng đầu, cậu chột dạ nhanh chóng dời tầm mắt, không dám đối diện với Tần Trầm.

Hứa Giản chợt thấy rất có lỗi với Tần Trầm, mình lợi dụng tính cách yêu mèo của đối phương để tìm nơi tránh gió, sau khi biến về thành người, phản ứng đầu tiên chính là rời đi, ngay cả nửa câu giải thích cũng không có, làm hại Tần Trầm tìm mèo khắp nơi...

Hứa Giản đang hổ thẹn nên thất thần ngẫm nghĩ, đến khi tay Tần Trầm đưa tới đuôi cậu mới giật mình lấy lại tinh thần, lui về sau một bước tránh tay Tần Trầm.

Giấu đuôi trong nước, Hứa Giản ngửa đầu gào gừ với Tần Trầm: "Meo meo —— "

Chỗ này không cần anh lau, tôi tự tắm được!

Tần Trầm biết Sữa Tươi nhà mình nhạy cảm, cho dù khi tắm cũng không để mình chạm vào trước và sau mông, kể cả lỡ tay cũng phải kêu meo meo giơ móng vuốt cào người, cho nên không ép buộc, chỉ trêu chọc như mọi khi:

"Sữa Tươi, nhóc nói xem nhóc một là mèo đực, sao lại hay mắc cỡ vậy?"

Hứa Giản bất động thanh sắc, yên lặng nghĩ trong lòng —— bởi vì tôi cần mặt mũi.

Tắm xong, sấy khô lông xong, Tần Trầm ôm Hứa Giản mới tắm thơm ngát, bộ lông xoã tung mềm mại vào trong ngực, hôn hai cái rồi mới thả cậu trên giường, ôn nhu nói:

"Sữa Tươi ngoan, ba ba đi dọn nhà."

Vì tìm mèo, Tần Trầm làm cả nhà loạn lên, y chang có trộm vào.

Sau khi Tần Trầm ra ngoài, Hứa Giản đứng dậy dùng đầu dúi vào chăn tự tạo cho mình ổ mèo, nằm úp sấp trong đó không muốn nhúc nhích.

Nhớ lại lúc mình mượn Trần Đậu Đậu 10 ngàn ấy, nói sau này hết hạn hợp đồng, nếu muốn nhờ vả mình thì cứ nói, Hứa Giản phiền muộn thở dài ——

Đậu Đậu à, bây giờ xem ra trừ khi cậu cũng biến thành mèo, nếu không thì không thể nào nhờ vả tớ được.

Tâm trạng của Hứa Giản hôm nay lên lên xuống xuống như đi tàu cao tốc vậy, bây giờ nằm trên chiếc giường quen thuộc, cậu mới có tâm trí nhẩm lại những chuyện xảy ra trong hôm nay.

Trực giác mách bảo cho cậu biết, lần biến về thành người ngắn ngủi này nhất định là vì thời kỳ động dục, thế nhưng yếu tố nào khiến cậu lại biến trở về thì tạm thời chưa nghĩ ra.

Cũng không thể vì một tô mì thịt bò kia được.

Hay là, biến về người có thời hạn?

Hứa Giản không muốn trải qua cảm giác khó chịu trong lúc động dục lần nữa, càng không muốn trải qua cảm giác cả cơ thể và thần trí đều mất tự chủ, nhưng bây giờ nghĩ đến chuyện biến về thành người có liên quan đến động dục, trong lòng cậu lại vô cùng chờ mong lần động dục sau.

Thế nhưng trước khi lần động dục tiếp theo tới...

Nhớ lại bác sỹ thú y đề xuất làm giải phẫu triệt sản trước đó, đuôi Hứa Giản đang đung đưa bất giác dừng lại, yên lặng nghĩ ——

Cậu phải tự bảo vệ bản thân thật tốt mới được.

Hứa Giản không ngờ đã là thời đại này, mình còn phải hay lo lắng bị người ta làm một phát biến thành thái giám.

Cuộc sống vốn không dễ dàng gì, làm một con mèo càng khó hơn.

Hứa Giản thở dài.

......

Lúc Hứa Giản tỉnh lại, cậu nghe thấy tiếng nước chảy ào ào trong buồng tắm.

Hứa Giản đang dang rộng bốn chân nằm ngửa trên chăn, cậu đứng lên nhìn xem, thấy phòng ngủ chính đã dọn dẹp xong, ghế sô pha cũng đã để lại vị trí cũ.

Hứa Giản nhảy xuống giường, dùng đầu đẩy cánh cửa đang khép ra xem, thấy phòng khách cũng đã dọn dẹp sạch sẽ.

Hứa Giản có chút bất ngờ —— hiệu suất làm việc của Tần Trầm nhanh vậy?

Quay người nhìn buồng tắm, rồi lại nhìn cửa phòng để áo đang mở, tim Hứa Giản nảy lên.

Cậu có một ý nghĩ cực kỳ táo bạo.

Thừa dịp Tần Trầm đang tắm, cậu có thể lén lút chạy đi lấy chứng minh thư tạm thời về giấu kỹ.

Về phần giấu ở đâu...

Hứa Giản nhìn chung quanh toàn bộ căn nhà, cuối cùng ngẩng đầu đưa ánh mắt đến máy điều hoà treo trên tường.

Giấu chứng minh thư trên đầu máy điều hòa, tuyệt đối Tần Trầm không phát hiện được.

Nghĩ tới đây, Hứa Giản nín thở, nhón chân cẩn thận từng li từng tí một nhanh chóng đi tới phòng để áo.

Sau khi vào phòng, Hứa Giản đi thẳng đến tủ quần áo trước, tới gần nó rồi, cậu giơ chân từ từ lấy sức đẩy tủ cửa ra.

Lần này là cửa trượt nên Hứa Giản không cần phải solo với tay nắm như trước kia, cậu vừa cẩn thận mở cửa vừa để ý động tĩnh của Tần Trầm trong phòng tắm, nghe thấy tiếng nước đang chảy mới yên tâm.

Mở được cửa tủ xong, Hứa Giản ngửa mặt nhìn hai hàng quần theo tông màu được treo ngăn ngắp trong tủ, nhất thời choáng váng ——

Lúc đó mình mặc cái nào thế?

Hứa Giản bị nhấn chìm trong đống quần đang cực kỳ hối hận, sáng sớm đi gấp, tìm bừa một cái nhìn tiện nhất để mặc, kết quả quên mất mình lấy chỗ nào.

Đã thế, số lượng quần của Tần Trầm nhiều vô số kể, kiểu dáng cũng tương tự nhau.

Hứa Giản bật người dậy dùng hai chân trước hất ống quần: Cái này không phải màu đen, cái này là quần rách gối...

Khi Tần Trầm tắm xong quấn khăn tắm vào phòng để lấy quần áo, liếc mắt bỗng thấy mèo nhà hắn bật dậy như người, dùng hai cái chân trước nghịch quần của hắn.

Tần Trầm dừng chân, rồi lại nhẹ nhàng chầm chậm tới gần cậu.

Hứa Giản đang chăm chú lật từng cái quần nên không phát hiện Tần Trầm sau lưng, cậu lật cả buổi cuối cùng cũng lật tới cái quần mặc lúc sáng, giương mắt nhìn lên, trong túi còn lộ ra một góc màu trắng.

Đó là chứng minh thư tạm thời của cậu.

Hứa Giản vui vẻ, bốn cái chân chấm đất lui về sau một bước, chuẩn bị chạy lấy đà nhảy lên móc treo để lấy đồ đạc của mình.

Hứa Giản vừa ước lượng khoảng cách chạy lấy đà vừa lùi về sau, song mới lui được vài bước thì cậu cảm giác mình đạp phải thứ gì đó, một giây sau đuôi cậu cũng phất qua.

Thứ gì mà nóng hầm hập?

Hứa Giản vừa nghĩ vừa quay đầu, sau đó cậu đã nhìn thấy Tần Trầm đứng sau lưng cậu không biết từ bao giờ, đang cười tủm tỉm nhìn xuống mình.

Với góc nhìn này khiến Tần Trầm trong mắt Hứa Giản to lớn hơn ít nhất gấp mười lần, đột nhiên không kịp chuẩn bị nhìn thấy Tần Trầm, lông tơ trên người Hứa Giản dựng đứng, sợ đến nỗi kêu la thảm thiết:

"Meo nghoéo!!"

Rõ ràng là Tần Trầm bị Hứa Giản đạp phải, nhưng chính cậu lại như bị ai giẫm đuôi, hét lên một tiếng rồi xông vào trong tủ treo quần áo.

Nhìn Hứa Giản nhanh chóng trốn vào tủ quần áo, chỉ lộ ra cái mông trắng nõn, Tần Trầm bị cậu làm giật mình: "???"