Tỉnh Dậy Thành Mèo Của Ảnh Đế

Chương 30: Thú nhận



Hứa Giản rất nghiêm túc nói với Tần Trầm rằng mình chính là Sữa Tươi, là mèo hắn nuôi.

Tần Trầm nghe cậu nói: "..."

Cảm giác mình bị đùa bỡn.

Đối với Tần Trầm mà nói, nếu như không phải vì Hứa Giản là một người xa lạ, hắn nhất định sẽ đưa tay sờ trán Hứa Giản xem nóng không.

Sáng ra đã bắt đầu nói hưu nói vượn, nếu không phải bị sốt đến mức hồ đồ thì tức là đầu óc có vấn đề.

Nhưng nhìn hành vi cử chỉ của Hứa Giản, không giống như là đầu óc có vấn đề hoặc là thần trí không rõ ràng, cho nên Tần Trầm trực tiếp đen mặt, nhìn cậu:

"Tôi không báo cảnh sát, chỉ là muốn nghe lời giải thích của cậu, nhưng bây giờ cậu đang đùa tôi sao?"

Trong lòng Tần Trầm nhận định Hứa Giản là người bò lên giường hắn, nhưng vừa nãy vén chăn lên, hắn thấy rõ ràng trên người đối phương sạch sành sanh, không có gì dấu vết mập mờ gì hết.

Cho nên hắn chắc chắn tối hôm qua họ không hề xảy ra chuyện gì.

Cũng là vì vậy, hắn mới có kiên nhẫn ngồi đây nghe Hứa Giản giải thích.

Tuy nhiên, có vẻ đối phương không nghĩ như vậy, thế mà lại dùng một cái lý do qua loa có lệ là mình mà mèo mà ngay cả đứa nhỏ ba tuổi cũng sẽ không tin nói với hắn.

Mà Hứa Giản biết mình nói rất khó bề tin tưởng, nếu muốn Tần Trầm sau khi nghe xong lập tức chấp nhận mèo chính là mình cũng không thực tế, khi quyết định nói ra sự thật mọi chuyện, cậu cũng ít nhiều đoán được phản ứng của Tần Trầm lúc này.

Chuyện đến nước này, Hứa Giản bình tĩnh hơn, cậu nhìn Tần Trầm không vui đối diện cậu, thản nhiên nói:

"Tôi biết trong chốc lát anh không thể chấp nhận được, nhưng lời tôi nói đều là thật, tôi chính là Sữa Tươi, sở dĩ sẽ xuất hiện trên giường của anh, là bởi vì ngày hôm qua sau khi tôi và Tiểu Nam về đây đã nằm trên giường."

Tần Trầm nghe vậy trầm mặc vài giây, mở miệng hỏi cậu:

"Có cần tôi mời bác sĩ giúp cậu không?"

Thấy Hứa Giản nói năng hùng hồn, Tần Trầm bắt đầu nghi ngờ có phải cậu thật sự đầu óc không được bình thường hay không, đến mức hoang tưởng.

Hoặc là nói sợ mình báo cảnh sát, cố ý giả ngu trước mặt mình, muốn lừa qua ải?

Nghe Tần Trầm nói, Hứa Giản: "..."

Tôi cám ơn anh, nhưng tôi không bệnh, không cần mời bác sĩ.

Hứa Giản hít sâu một hơi, sau đó như đảo hạt đậu líu ríu nói hết ngọn nguồn mọi chuyện:

"Tên thật của tôi là Hứa Giản, tháng tám vừa rồi bị công ty đuổi việc, trên đường về nhà gặp tai nạn giao thông, sau đó tỉnh dậy thì biến thành một con mèo, tôi cũng biết việc này rất hoang tưởng, nhưng sự thực chính là vậy, tôi biến thành mèo sau đó vô tình xông vào tiểu khu anh đang sống rồi gặp anh, lúc đó anh còn doạ làm tôi rơi cả xúc xích, anh còn mang tôi đi tiêm vắcxin phòng bệnh tắm rửa sạch sẽ, bác sĩ còn khen tôi không sợ nước..."

"... Hồi tháng tám động dục anh cho rằng mèo mất rồi, lần ấy cũng là tôi đột nhiên biến thành người, tôi thú nhận tôi thừa dịp anh không ở nhà lén lút mặc quần áo của anh, chính là bộ quần áo mà sau đó anh phát hiện có 10 ngàn tệ trong đó."

"Anh nói anh từng gặp tôi ở tiểu khu, vậy chắc anh nhớ bộ quần áo tôi mặc lúc đó chính là của anh, lúc đó tôi vừa ngoài thì gặp anh."

"Anh nói tôi làm rách năm cái lỗ trên hai cái quần của anh, thực ra đó là tôi đang lấy chứng minh thư tạm thời của tôi trong quần, chứng minh thư tạm thời của tôi bây giờ vẫn đang trên nóc điều hoà trong phòng cho khách nhà anh, là tôi túm rèm cửa sổ khó khăn để lên, anh không tin có thể lần sau về nhà mà xem."

"Ngoài ra tôi còn thừa dịp anh không ở nhà, dùng notebook của anh, tôi nhớ kỹ mật mã là 'Qin0811', lúc trước tôi thấy anh nhập vào, thực ra notebook của anh không có vấn đề, là tôi dùng nó đến hết pin..."

Hứa Giản liều mạng nói hết một mạch, ban đầu Tần Trầm còn dựa vào ghế sô pha với vẻ mặt 'Cậu diễn, cậu diễn tiếp đi' nhìn cậu, nhưng mà càng nghe thì vẻ mặt càng nghiêm túc, cơ thể đang dựa ghế sô pha cũng bất giác nghiêng về phía trước, nhíu thật chặt mày ——

Mật mã khởi động máy là đúng.

0811 là ngày hắn nhặt được Sữa Tươi, là hắn mới thay đổi, ngay cả Tiểu Nam và Phan Mẫn cũng không biết.

Vụ Sữa Tươi cào hai cái quần của hắn, hắn cũng không nói cho bất kỳ ai, càng khỏi nói chi tiết nhỏ rách năm lỗ đó, còn có 10 ngàn tệ kia...

Nghĩ tới đây, ánh mắt Tần Trầm thay đổi, ánh mắt nhìn Hứa Giản cũng biến thành tối tăm không rõ.

Hứa Giản môi trên đánh môi dưới nói trong mấy phút, mãi đến tận khi cảm thấy miệng khô lưỡi khô cậu mới dừng lại.

Thở một hơi thật dài, Hứa Giản mong đợi thấp thỏm nhìn Tần Trầm:

"Lần này anh tin rồi chứ?"

Tần Trầm vẫn luôn mím chặt môi đối diện ánh mắt căng thẳng của Hứa Giản, dừng vài giây sau mới từ từ mở miệng:

"Cậu biết chưa có sự cho phép của chủ nhà, hành vi tự ý lắp đặt camera trong nhà người khác để nhìn trộm là phạm pháp không?"

Nghe Tần Trầm nói, Hứa Giản: "???"

Vâng, lời nói vừa rồi của mình cũng là vô ích.

Tần Trầm không chỉ không tin, còn cho là mình lắp camera theo dõi trong nhà hắn.

Suy nghĩ lại, Hứa Giản quyết định đổi cách khác, vì vậy nói:

"Như vậy đi, anh cũng nói hành lang khách sạn có camera, anh có thể đi xem xem từ tối hôm qua sau khi anh vào phòng đến bây giờ, có còn người thứ hai từng đi vào hay không."

Camera có thể chứng minh cậu không phải biến thái thừa dịp Tần Trầm ngủ sau đó chạy vào phòng.

Hứa Giản: "Xem camera xong rồi tôi sẽ giải thích thêm, như vậy độ tin cậy càng cao hơn."

Sau khi nói xong, Hứa Giản dừng một chút, không yên lòng nói bổ sung:

"Nhưng mà bất kể thế nào, trước khi anh chưa tin tưởng tôi, tôi hi vọng anh không lộ chuyện này ra bên ngoài, đừng nói cho người khác sự tồn tại của tôi."

Mặc dù còn nghi ngờ lời Hứa Giản vừa nói, nhưng Tần Trầm cho là xem camera khách sạn là cách tốt, nhưng xem camera...

Nhìn Hứa Giản từ trên xuống dưới chỉ mặc áo tắm, sắc mặt Tần Trầm không hiểu sao có hơi khó chịu.

Người này khoả thân vào phòng của hắn, trong video giám sát thì bộ dạng thế nào?

Nhưng nhìn vẻ mặt thản nhiên của Hứa Giản, thái độ kiên trì, Tần Trầm cảm thấy cậu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ thôi, vì vậy gật đầu:

"Được, vậy chúng ta xem camera trước."

Trước khi đi kiểm tra camera khách sạn, Tần Trầm tìm cho Hứa Giản một bộ quần áo, để cậu cùng đi với mình.

Mặc dù biết Tần Trầm sợ mình thừa dịp hắn kiểm tra camera sẽ chạy trốn, nhưng khi nhận quần áo đối phương đưa tới, Hứa Giản vẫn cứ cảm động đến rơi nước mắt ——

Mèo ta cuối cùng cũng không cần trơ trụi rồi!

......

Tần Trầm dẫn Hứa Giản theo, dùng lý do tối hôm qua nghe thấy có người gõ phòng của hắn, để phòng an ninh khách sạn giúp mình xem camera giám sát tối hôm qua.

Camera khách sạn không phải ai cũng có thể xem, thế nhưng phòng an ninh vừa nhìn đối tượng là Tần Trầm, không dám thất lễ, lập tức đồng ý.

Hứa Giản ở bên cạnh nhìn nụ cười trên mặt nhân viên bảo vệ, nghĩ thầm dùng tư cách ảnh đế thật sự rất tốt, tất cả mọi người phải khiêm nhường.

Nửa tiếng sau, Tần Trầm xem camera giám sát xong trở về phòng nhìn Hứa Giản ngồi đối diện mình, cau mày:

"Rốt cuộc cậu là ai?"

Camera giám sát hành lang tối hôm qua, từ đầu tới cuối cũng chưa từng thấy bóng dáng Hứa Giản xuất hiện, nhưng Sữa Tươi mới sáng sớm đã không thấy tăm hơi, camera cũng không thu được bóng dáng Sữa Tươi, cho thấy rõ ràng Sữa Tươi không ra khỏi căn phòng này.

Biết bây giờ chắc chắn Tần Trầm đang hoài nghi nhân sinh trong lòng, Hứa Giản kiên nhẫn nói một lần:

"Tôi là Hứa Giản, làm người hai mươi bốn năm, hai tháng trước đột nhiên biến thành mèo, tên 'Sữa Tươi' này tuy rất bình thường, thế nhưng anh tự mình đặt, lúc đó anh nói lông tôi rất trắng, nên gọi tôi là Sữa Tươi."

"Anh luôn nói với tôi không được đi vào phòng vệ sinh uống nước bồn cầu, thực ra tôi đi vào phòng vệ sinh không phải đi uống nước, mà là đi vệ sinh và rửa mặt, thức ăn cho mèo thật sự rất dở, vốn dĩ tôi không muốn dùng chậu cát mèo, nhưng lại sợ anh nghi ngờ, thỉnh thoảng dùng một chút, cho nên anh không cần lên mạng tra có phải tôi là chỉ ăn không ị tiêu hóa kém..."

Lần này Hứa Giản nói rất nhiều chi tiết nhỏ khi Tần Trầm ở chung với cậu, Tần Trầm càng nghe lông mày lại càng nhíu chặt ——

Chuyện Hứa Giản nói hắn cũng có ấn tượng, không sai chút nào.

Thậm chí rất nhiều chi tiết nhỏ Hứa Giản không nói hắn cũng không nhớ ra được.

Nếu như cậu không phải biến thái cuồng nhìn trộm, như vậy lời nói của cậu là thật 80%.

Nhưng bảo vệ tiểu khu rất nghiêm, nếu Hứa Giản muốn thần không biết quỷ không hay lắp camera trong nhà hắn, rất khó...

Nhận ra được điểm ấy, tin Tần Trầm đập từ từ tăng nhanh, hắn thấy khuôn mặt tuấn tú Hứa Giản, ý nghĩ trong lòng bắt đầu chuyển biến ——

Lẽ nào cậu thật sự là Sữa Tươi?

Sữa Tươi thật sự thành tinh?

Thấy sắc mặt Tần Trầm thả lỏng, Hứa Giản biết hắn đã tin vài phần, vì vậy không ngừng cố gắng vén tay áo lên cho hắn xem cổ tay trái mình:

"Chân trái trước của Sữa Tươi có một nhúm lông màu đen, vừa vặn tương ứng với nốt ruồi này của tôi."

Tần Trầm nghe vậy cúi đầu liếc mắt nhìn, thấy cổ tay Hứa Giản thật sự có nốt ruồi to bằng hạt vừng.

Theo bản năng bắt đầu sờ sờ cổ tay Hứa Giản, sau đó Tần Trầm xác nhận đây là nốt ruồi thật, không phải vẽ lên hoặc là tạm thời bôi lên.

Khi ngẩng đầu lại nhìn Hứa Giản, ánh mắt Tần Trầm khá phức tạp, chần chờ mở miệng:

"Cho nên... cậu thật sự là Sữa Tươi?"

Hứa Giản gật đầu: "Còn thật hơn cả ngọc."

Tần Trầm nhất thời yên lặng, cảm thấy thế giới thật sự huyền ảo.

Hắn cần thời gian để tiêu hóa tin tức thái quá này.

Qua một hồi lâu, Tần Trầm lại hỏi:

"Cho nên cậu không phải mèo thật? Nhiều lần tôi cảm thấy cậu có thể nghe hiểu tiếng người cũng không phải ảo giác?"

Hứa Giản có chút bất đắc dĩ: "Đã nói tôi là người, lời của anh nói tất nhiên tôi nghe hiểu được."

Lần này Tần Trầm trầm mặc còn lâu hơn lần trước.

Mèo mình nuôi hai tháng, nói biến người là biến người, không cho hẳn chuẩn bị tâm lý một chút nào.

Cũng đúng, từ nhỏ đến lớn không có động vật nào muốn đến gần hắn, làm sao đột nhiên lại gặp phải một con mèo không chỉ không né hắn, còn dính lấy hắn dị thường như vậy...

Nghĩ tới đây, Tần Trầm liền nhìn lướt qua gương mặt và cần cổ trắng mịn của Hứa Giản, cảm xúc trong lòng lẫn lộn ——

Vốn cho rằng rốt cuộc mình cũng có thể nuôi một con vật lông xù, kết quả vẫn không có.

Trong lúc một mình Tần Trầm tiêu hoá chuyện 'Sữa Tươi thành tinh biến thành người', thực ra nội tâm Hứa Giản cũng rất thấp thỏm.

Gặp chuyện không khoa học như thế, cậu không biết tiếp theo Tần Trầm sẽ làm gì.

Sẽ nói hết thân phận thực sự của cậu với những người khác? Hay là sẽ để cậu cuốn gói cút đi?

Hoặc là... Báo cảnh sát bắt cậu lại?

Thần kinh Hứa Giản vẫn luôn căng thẳng, trong lòng cậu không chắc chắn.

Như thể qua một thế kỷ, cuối cùng Tần Trầm không im lặng nữa, nhìn Hứa Giản mở miệng hỏi:

"Cậu mới vừa nói, cậu vẫn sẽ biến thành mèo?"

Hứa Giản không tin điều gì chắc chắn, gật đầu: "Dựa theo kinh nghiệm lúc trước, hẳn là ngày hôm nay sẽ biến về."

Tần Trầm: "Giữa biến thành người và biến thành mèo, cậu có căn cứ gì không?"

Hứa Giản nói suy đoán trước đó của mình với Tần Trầm, người sau nghe xong gật đầu:

"Nói hợp lý hơn là thời kỳ động dục biến về người, thời gian lần này cũng thích hợp..."

Thấy vẻ mặt Tần Trầm suy tư, Hứa Giản nhịn một chút cuối cùng vẫn nhịn không được, hỏi:

"Anh tin lời của tôi nói?"

Tần Trầm nhìn cậu, gật đầu: "Tạm tin."

Nghe Tần Trầm nói vậy, Hứa Giản cũng chưa yên tâm hẳn, hai tay căng thẳng nắm lấy nhau, trơ mắt nhìn hắn:

"Vậy anh... tiếp theo định làm sao?"

Nhìn thẳng vào mắt Hứa Giản, Tần Trầm hỏi ngược lại: "Cái gì làm sao?"

Hứa Giản cuống lên, giơ tay chỉ tay mình:

"Tôi, anh cũng biết bí mật của tôi rồi, tôi làm sao bây giờ?"

Nghe Hứa Giản nói, Tần Trầm dừng một chút, lại đổ vấn đề cho cậu:

"Tiếp theo cậu có tính toán gì?"

Hứa Giản thành thật lắc đầu: "Không biết."

Rất có thể mình còn biến thành mèo, cho nên cậu tạm thời không đi bất cứ đâu được.

Tần Trầm suy nghĩ một chút, đưa ra một phương án:

"Trong khi tôi chưa hoàn toàn tin tưởng cậu, trước hết cậu cứ đợi ở chỗ này."

Mà nói nếu muốn hắn hoàn toàn tin tưởng Hứa Giản, chỉ có thể chờ đợi hắn tận mắt thấy Hứa Giản từ người biến trở về mèo.

Hai mắt Hứa Giản sáng ngời, kích động tiến tới nắm chặt tay Tần Trầm:

"Thật ư? Anh vẫn đồng ý nhận tôi ở lại?"

Sẽ không báo cảnh sát bắt cậu lại đưa đi nghiên cứu?

Tay Hứa Giản hơi lạnh, Tần Trầm bị cậu tóm lấy, đầu tiên là sững sờ, sau đó hơi khó chịu rút tay của mình ra:

"Tạm thời, cuối cùng phải làm sao thì chờ tôi điều tra rõ ràng rồi hẵng nói."

Hứa Giản nghe vậy gật đầu:

"Được được được, anh nói cái gì thì là cái đó."

Chỉ cần bây giờ không đuổi cậu đi, chuyện gì cũng dễ nói.

Về phần sau này...

Hứa Giản cảm thấy sau khi cậu biến trở về con mèo, chỉ cần cậu kêu meo hai tiếng làm nũng với Tần Trầm, Tần Trầm cuồng lông trầm trọng chắc chắn không nỡ lòng đuổi mình ra ngoài.

Cậu thật sự quá thông minh!