Tỉnh Dậy Thành Mèo Của Ảnh Đế

Chương 37: Mèo ngốc



Mặc dù Tần Trầm nói cậu không mập, nhưng trên người mình có bao nhiêu thịt, trong lòng Hứa Giản vẫn rõ, cho nên Tần Trầm nói, cũng không an ủi được cậu.

Thế nhưng, điều mà Hứa Giản đang phiền não cũng không phải mập hay không mập, cậu liếc mắt nhìn Hà Gia và một diễn viên khác đang cùng nhau ăn cơm cách đó không xa, không yên lòng nhai thịt bò.

Hà Gia và những người khác vừa ăn cơm vừa cười nói, nhưng đang yên lặng quan sát Tần Trầm, ánh mắt luôn bất giác nhìn về phía bọn họ.

Gã muốn nhìn xem Hứa Giản có ở bên cạnh Tần Trầm hay không.

"Đúng rồi Hà Gia, lúc cậu vào đoàn, cậu có đi chào hỏi Tần Trầm chưa."

Hà Gia vẫn luôn nhìn lén Tần Trầm, diễn viên ăn cơm cùng gã cho dù ngu ngốc đến mấy cũng nhận ra.

Nam diễn viên ăn cơm với Hà Gia tên là Lý Trình, vào nghề nhiều năm, có thể thấy hắn trong rất nhiều phim truyền hình, không biết tại sao lại không nổi tiếng, là dạng phim nổi người không nồi, cho nên phần diễn lần này của hắn không nhiều, cũng là vai phụ.

Thu hồi tầm mắt trên người Tần Trầm, Hà Gia đảo mắt nhìn Lý Trình, gật đầu:

"Tôi đã qua đó đi khi đến rồi, sao vậy?"

Lý Trình cười lắc đầu một cái, giọng điệu khá vi diệu:

"Không có gì, tôi tùy tiện hỏi chút thôi, nghĩ đến chung đoàn phim với Tần Trầm, nếu chúng ta đến chào hỏi hắn trước, cũng không tốt lắm."

Nghe giọng điệu Lý Trình nửa đùa nửa thật, Hà Gia hơi suy nghĩ, lập tức cười gật gật đầu:

"Thầy Tần là đàn anh của tôi, nên đi chào hỏi."

Lý Trình cũng cười theo, đổi giọng: "Cũng phải, tuy tuổi tác thầy Tần không lớn, nhưng bàn về trình độ và dang tiếng, đúng là đáng làm đàn anh của chúng ta, chúng ta cần phải học tập theo hắn."

"Chỉ là không biết tôi có được quan hệ như hắn ta không thôi."

Tất cả mọi người thăng trầm trong giới giải trí nhiều năm, tựa như bản chất con người, đương nhiên Hà Gia có thể nghe ra ý tứ trong lời Lý Trình, không phải ghen với Tần Trầm còn trẻ tuổi, trình độ không đủ, còn có người đứng sau đi đường tắt.

Cái gọi là người nổi tiếng nhiều thị phi, Tần Trầm tuổi còn trẻ lại thành song kim ảnh đế, không ít người ghen tỵ với hắn.

Tuy trong lòng rõ như gương, nhưng Hà Gia sáng suốt không hùa theo, chỉ cười cười.

Bài học nói nhiều tất lỡ lời, một năm trước gã đã nếm trải rồi.

Gã muốn nổi muốn hot, mà còn không biết tự lượng sức mình đi đối nghịch với Tần Trầm.

Cũng biết Tần Trầm hậu đài cứng, thế nhưng người đứng sau hắn là ai hiện tại cũng chưa có ai đào ra, nước trong này bao sâu có thể tưởng tượng được.

Bây giờ gã chỉ quan tâm Hứa Giản mà thôi.

Gã tuyệt đối không cho phép Hứa Giản xuất hiện trước mắt người này nữa.

Tuyệt đối không được!

Hứa Giản tự dưng cảm thấy ớn lạnh, cậu rụt cổ lắc lắc đầu, từ đứng đổi thành nằm úp sấp.

Quá lâu không động não, Hứa Giản cảm thấy đầu óc mình hơi không đủ dùng, cậu hoàn toàn không nghĩ ra mình liên quan gì đến Hà Gia.

Suy nghĩ hồi lâu cũng không có manh mối, Hứa Giản từ bỏ không làm khó dễ bản thân, vẫn là đi được tới đâu hay tới đó.

Mặc dù hành vi nghe trộm hành vi là không nên, nhưng Hứa Giản vẫn quyết định chờ sau này có cơ hội, sẽ lén lút đi nghe Hà Gia và anh Khánh nói chuyện lần nữa...

Tần Trầm thấy Hứa Giản mất tập trung suốt bữa trưa hôm nay, nghĩ thầm không ngờ người này để bụng vóc người của mình như thế.

Thù dai không ngờ

Trong lòng âm thầm ghi nhớ hai điều mới phát hiện này, Tần Trầm quyết định cho dù sau này Hứa Giản thật sự tròn quay, cũng sẽ lặng thinh không đề cập tới chữ 'Mập' trước mặt cậu.

......

Buổi chiều quay ngoại cảnh, Tần Trầm đóng vai nam chính đang truy đuổi trên đường đua xe.

Vì những cảnh quay này, đoàn phim đã thuê một chiếc xe thể thao từ một công ty cho thuê xe với giá cao, để làm nổi bật gia cảnh ưu việt của nam chính.

Tiền thuê xe thể thao tính theo ngày, tiền thuê một ngày là sáu con số, vì tiết kiệm kinh phí, cho nên đạo diễn đã tập trung quay những cảnh có xe thể thao xuất hiện vào hai ngày nay.

Mặc dù trên đường đã được khơi thông, nhưng vẫn có rất nhiều người vây xem, Hứa Giản vừa nhìn đám người nhốn nháo bên ngoài, không muốn dịch ổ, quyết định ở lại trong RV chờ Tần Trầm.

Vì an toàn cá nhân cho các diễn viên, những nội dung căng thẳng kích thích làm người ta lo lắng đề phòng trong bộ phim đều dựa vào hậu kỳ, quá trình quay chụp khá nhàm chán, cảnh đặc tả cũng được bổ sung trong studio phông xanh.

Vừa đến cảnh quay chính thức, Tần Trầm cũng ít lo lắng cho Hứa Giản, rất nhiều người vây xem, Hứa Giản không xuống xe, hắn cảm thấy cũng tốt.

Trước khi chính thức quay phim, Tần Trầm xé một túi bò khô cho Hứa Giản, còn sạc pin máy tính bảng kỹ càng, giúp cậu bật Tom and Jerry cho cậu giết thời gian.

Có ăn có xem, có thể nói là suy tính vô cùng chu đáo.

Nếu như Tần Trầm không thử nhét tai nghe vào trong tai mèo Hứa Giản, thì mọi chuyện có thể nói hoàn hảo.

Hứa Giản nhìn thịt bò khô và máy tính bảng trước mặt, rồi lại nhìn Tần Trầm, ánh mắt phức tạp kêu meo meo với hắn, ý là:

Cứ vậy là được rồi, lỗ tai của tôi bây giờ thật sự không thể đeo tai nghe được, ngài đang phí sức đó.

Tôi thật sự cảm ơn ngài.

Nhưng mà Tần Trầm nghe không hiểu ý của Hứa Giản, còn đang cố gắng.

Cuối cùng Hứa Giản nhấc móng vuốt cào dây tai nghe trên đầu mình xuống, bất đắc dĩ nhìn Tần Trầm trầm tư: "Meo meo?"

Anh đã từng thấy con mèo nào đeo tai nghe chưa?

Hứa Giản cảm thấy chuyện Tần Trầm muốn đeo tai nghe cho cậu, còn kỳ cục hơn cho cậu mặc váy nữa.

Mỗi khi vào lúc này, Hứa Giản đều rất tò mò rốt cuộc cả ngày Tần Trầm suy nghĩ gì trong đầu.

Tất cả tế bào trên khắp cơ thể Hứa Giản đều đang từ chối đeo tai nghe, dây tai nghe bị cậu kéo xuống quàng trên cổ.

Tần Trầm sợ chân ngắn của cậu không nhanh nhẹn tự vướng vào mình, nhanh chóng lấy ra giúp cậu.

Hắn sợ Hứa Giản sẽ trở thành con mèo đầu tiên bị dây tai nghe quấn chết.

Không nhìn thấy cảnh tượng mèo đeo tai nghe như mong đợi, vẻ tiếc nuối trong mắt Tần Trầm chợt lóe lên, hắn thu dây tai nghe lại để bên cạnh, mở miệng nói với Hứa Giản:

"Tai cậu hơi nhỏ, không đeo thì không đeo, bàn phím máy tính bảng rất nhỏ, chút nữa cậu đừng dùng móng vuốt ấn lung tung, không xem thì tắt, cậu ấn được nút tắt máy đúng không?"

Hứa Giản lười biếng phe phẩy đuôi, đáp: "Meo ~ "

Tôi có thể.

Để chứng minh mình thật sự có thể, Hứa Giản đưa một đệm thịt đặt ngay trên màn hình máy tính bảng, sau đó dùng một chân khác ấn nút tắt máy trước mặt Tần Trầm.

Thịt vuốt mèo quá dày, nút tắt lại nhỏ, Hứa Giản thử mấy lần cũng không thành công.

Tần Trầm đang nhìn bên cạnh, điều này làm cho Hứa Giản cảm thấy quá mất mặt, tần suất vung vẩy đuôi cũng từ từ tăng nhanh.

Cuối cùng Hứa Giản thẳng thắn đặt mông ngồi xuống ghế sô pha, dùng móng vuốt lay một hồi lâu, cuối cùng mất công tốn sức dựng máy tính bảng đứng lên.

Tần Trầm cười cười nhìn cậu nghịch đùa, cũng không giúp đỡ.

Lấy mặt chặn máy tính bảng lại không cho nó rơi, Hứa Giản dùng hai chân sau kẹp lấy nó, sau đó hơi híp mắt lại, cố gắng hết sức duỗi dài chân trước phải ấn nút tắt máy.

Hứa Giản chân ngắn với tới nút tắt máy cũng khó khăn, dáng vẻ ấy rơi vào mắt Tần Trầm, chính là một con mèo trắng đang ngồi, còn ôm máy tính bảng trong lồng ngực.

Cảnh tượng quá mức đáng yêu.

Tần Trầm vẫn luôn 'Thờ ơ lạnh nhạt' nhanh tay lẹ mắt lấy điện thoại di động ra chụp một tấm hình.

Trong lúc Hứa Giản cuối cùng cũng chạm tới nút tắt máy, hắn vừa định dùng sức, một ngón tay thon dài đưa qua đỉnh đầu cậu, cậu theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại.

Còn không đợi cậu phản ứng, Tần Trầm đã nắm lấy móng vuốt mềm mại, lông xù của cậu nhấn nút tắt máy.

Nhìn màn hình tối đen, Hứa Giản: "..."

Lúc này, cái cổ rất linh hoạt của Hứa Giản bỗng nhiên quay đầu nhìn Tần Trầm, đối diện ánh mắt tươi cười của đối phương, sau đó bất mãn 'ngao' một tiếng, ý là ——

Tôi có thể tự làm!

Tần Trầm đến phút cuối cùng làm như thế, khiến Hứa Giản cảm thấy mọi nỗ lực khi nãy của mình đều uỗng phí.

Thấy Hứa Giản buông máy tính bảng ra rồi đứng lên, Tần Trầm mở miệng hỏi:

"Sao lúc nãy cậu không lật đầu kia?"

Nút tắt máy nằm ở phía trên bên phải của máy tính bảng, vừa nãy Hứa Giản ôm dưới cùng máy tính bảng, cho nên chân ngắn mất rất nhiều sức mới tới tới nút đó, nếu đổi hướng...

Nghe Tần Trầm nói, động tác Hứa Giản hơi ngưng lại, một giây sau trợn tròn đôi mắt màu băng lam nhìn hắn:

"Meo!"

Chuyện quan trọng như vậy tại sao anh không nói sớm!

Đối với Hứa Giản ảo não, ý cười dưới đáy mắt Tần Trầm đã sắp không che giấu nổi, giọng điệu cũng rất vô tội:

"Tôi tưởng cậu đang muốn thử thách độ khó cao, cho nên không nhắc cậu."

Hứa Giản: "..."

Mặc dù mạch não mình ngắn không nhớ ra được cách đổi hướng, nhưng nghe Tần Trầm nói, Hứa Giản vẫn cảm thấy đối phương mắc nợ mình, vì vậy xoay mặt không nhìn hắn.

Dỗi!

Nhìn Hứa Giản lại bắt đầu dùng mông mèo đối mặt với mình, Tần Trầm cười thầm, giúp cậu mở máy tính bảng lên, sau đó xoa nhẹ đầu mèo một cái:

"Được rồi không trêu cậu, tôi đi quay phim, một mình cậu, à không đúng, một con mèo ở đây chơi vui vẻ, đừng chạy lung tung."

Tần Trầm căn dặn Hứa Giản đã nuôi thành quen, cho dù bây giờ biết trong cơ thể mèo là một chàng trai trưởng thành, hắn cũng chưa đổi được ngay được.

Cũng không muốn thay đổi.

Giọng điệu của Tần Trầm quá mức dịu dàng, khiến cho Hứa Giản vốn định trong vòng mười phút sẽ không để ý đến hắn đã mềm lòng, cuối cùng lúng túng nhỏ giọng hừ một tiếng xem như đáp lại.

Nghe mèo Hứa Giản bi bô kêu, Tần Trầm kìm lòng không được bóp bóp chân mèo của cậu, cảm giác khá tốt, sau đó mới xuống xe rời đi.

Tần Trầm cố ý để cửa xe hở khe, tiện cho Hứa Giản ra vào.

Tai Hứa Giản giật giật, xác định Tần Trầm đã đi xa sau đó nhảy xuống ghế sô pha, chân ngắn lon ton phóng tới cạnh cửa xe liếc mắt nhìn, sau đó 'vèo' một tiếng chạy ra toa xe sau.

Vừa nãy Tần Trầm ở đây nên cậu ngại ngùng không biểu hiện ra, thực ra cậu muốn giải quyết vấn đề từ lâu.

Người có ba gấp, mèo cũng có.

Nhưng Hứa Giản sợ tên biến thái cuồng lông Tần Trầm sẽ nhiệt huyết dâng trào muốn nghiên cứu tại sao mèo sử dụng bồn cầu, cho nên mới vẫn luôn kìm lại.

Cẩn thận ngồi xổm trên bồn cầu bóng loáng không lọt vào, Hứa Giản mặt mèo nghiêm túc đang suy nghĩ liệu mèo có thể mặc bệnh urê máu hay không.

......

Đến chiều Tần Trầm kết thúc công việc quay lại RV, một túi bò khô đã chỉ còn lại một nửa, màn hình máy tính bảng cũng đen kịt, đã không còn phát mèo và chuột.

Mà Hứa Giản, lúc này đang đặt một móng vuốt trên mặt, một móng vuốt khác cong lên trước ngực như chó, hai chân sau vắt chéo, ngửa mặt ngủ còn thiếu điều chảy nước miếng.

Tư thế ngủ của Hứa Giản không lịch sự cho lắm, Tần Trầm không thể tránh, lần thứ hai nhìn thấy một thứ không nên nhìn.

Nhìn Hứa Giản ngủ không biết trời trăng mây gió, Tần Trầm thầm lắc đầu một cái.

Nếu người này tỉnh, nhất định sẽ kêu meo meo chửi mình lưu manh.

Tiểu Nam cầm áo khoác của Tần Trầm, chân trước mới vừa bước lên RV, người còn chưa đi lên, thì thấy ánh mắt vốn tươi cười của Tần Trầm đột nhiên thay đổi, nhanh chóng vươn tay cầm lấy cái gối bên cạnh.

Bị động tác đột ngột của Tần Trầm làm hết hồn, Tiểu Nam sững sờ tại chỗ cũ, lên cũng không được xuống cũng không xong, mờ mịt nói:

"Sao, sao vậy anh Trầm?"

Dùng gối che Hứa Giản, Tần Trầm vừa đưa tay kia đẩy Hứa Giản, vừa trả lời Tiểu Nam:

"Không có gì."

Đầu Tiểu Nam đầy dấu chấm hỏi, nghĩ thầm —— không có gì, vậy anh phản ứng mạnh vậy làm gì?

Hứa Giản bị Tần Trầm đánh thức, còn không đợi cậu hoàn toàn tỉnh ngủ, thì nghe thấy Tần Trầm thấp giọng nói:

"Cậu không dậy sẽ bị Tiểu Nam thấy hết."

Hứa Giản nghe vậy giật nảy mình, ngay lập tức lấy lại tinh thần, nhanh chóng đứng lên.

Nhìn cái gối chặn trước mặt mình, Hứa Giản hoàn toàn không nhận ra mình lại bị Tần Trầm thấy hết, nở nụ cười cảm kích với đối phương, ý là ——

Cảm ơn người anh em!

Nếu như Tần Trầm có thể xem hiểu được ánh mắt Hứa Giản, nhất định trong lòng sẽ nghĩ:

Mèo này bị ngốc à?