Tỉnh Dậy Thành Mèo Của Ảnh Đế

Chương 39: Chân ngắn



Đường Ly cảm thấy mình càng ngày càng không hiểu Tần Trầm.

Anh thật sự không thể nào hiểu được, tại sao Tần Trầm có thể đàng hoàng trịnh trọng nghiêm túc giới thiệu mình với một con mèo.

Qua vài giây, Đường Ly mới nhìn Tần Trầm bằng ánh mắt phức tạp:

"... Anh giới thiệu tôi với em, Sữa Tươi có thể nghe hiểu? Hay là sao thế?"

Vừa dứt lời, Đường Ly liền nghe Hứa Giản nhẹ nhàng 'meo' một tiếng.

Lựa giờ quá khéo, như thể Sữa Tươi đáp lại anh, Đường Ly run lên vài giây, quay đầu nhìn mèo: "Meo?"

Tần Trầm phiên dịch đúng lúc: "Nhóc đang nói với cậu 'chào chú'."

Đường Ly: "..."

Anh Trầm, anh tỉnh lại đi, mặc dù anh tự xưng là ba của Sữa Tươi, nhưng mèo này không phải thật sự là con trai của anh.

Mèo không thể nghe hiểu tiếng người!

Mức độ cuồng lông của anh Trầm lại tăng lên?

Đường Ly cầm gậy đùa mèo ngồi dậy, dùng ánh mắt thương cảm nhìn về phía Tần Trầm:

"Anh Trầm, có bệnh thì chữa, em trả tiền."

Không thể bại lộ thân phận của Hứa Giản, Tần Trầm cũng không nhiều lời, xem nhẹ ánh mắt của anh, nói sang chuyện khác:

"Cậu định ở đây mấy ngày?"

Đường Ly làm quá trợn to mắt:

"Em vừa tới mà anh đã muốn đuổi em? Vô tình!"

Nhét gậy đùa mèo vào trong tay Tần Trầm, Đường Ly bắt chước diễn theo, lùi về sau một bước làm dáng 'Tây tử ôm tim', giọng điệu đau thương:

"Uổng công người ta vừa xuống máy bay, cố ý đến cửa hàng thú cưng mua cho anh gậy đùa mèo mà anh muốn."

Hai tai Hứa Giản run lên, bắt được trọng điểm trong lời nói của Đường Ly, híp mắt quay đầu nhìn Tần Trầm, ý trong mắt là:

Là anh bảo hắn mua cái thứ màu xanh lá cây này?

Tiện tay ném gậy đùa mèo qua một bên, Tần Trầm mặt không đỏ tim không đập nói:

"Anh chỉ bảo cậu đi xem có bán hay không, ai bảo cậu mua?"

Đường Ly: "???"

Không phải, ý của anh là để em xem một chút, không phải nhờ em giúp anh mua sao?

Đường Ly có lý do để nghi ngờ Tần Trầm vì không muốn trả tiền gậy đùa mèo này cho anh, nên cái lý sứt sẹo này cũng nghĩ ra được.

Quả thực là thói đời bạc bẽo!

Mà Hứa Giản thì lẳng lặng nhìn Tần Trầm, mấy chữ 'Tôi xem anh diễn' còn kém viết trên đầu cậu.

Tiểu Nam biết Đường Ly, Phan Mẫn là chị họ của Tần Trầm, tất nhiên đã biết những người bạn chơi từ nhỏ đến lớn của Tần Trầm.

Biết Đường Ly đến, Phan Mẫn đi tới hỏi anh đã đặt phòng khách sạn chưa.

Vừa nhìn thấy cô, Đường Ly đầu tiên là đứng thẳng người ngoan ngoãn kêu một tiếng chị, sau đó mới cười ha ha nói thư ký đã đặt trước giúp anh, chung khách sạn với họ.

Tần Trầm ôm Hứa Giản trừng mắt nhìn mình chằm chằm trong ngực, gãi gãi cằm cho cậu, sau đó nhìn Đường Ly:

"Dạo này nhàn rỗi?"

Đường Ly: "Cũng tạm."

Nuôi mèo lâu như vậy, Tần Trầm học được không ít cách dỗ mèo từ trên mạng, mỗi lần như vậy Hứa Giản đều rất hưởng thụ.

Lần này cũng không ngoại lệ, đầu Hứa Giản nằm nhoài trên cánh tay hắn, thoải mái nhỏ giọng hừ hừ hai tiếng.

Gậy đùa mèo gì cơ? Không nhớ rõ.

......

Sắp tới Tần Trầm tiếp tục quay phim, Đường Ly thì ở bên cạnh chơi với mèo, chơi vui vẻ không còn biết trời đâu đất đâu.

Có câu 'tai nghe không bằng mắt thấy', Đường Ly rất tán thành.

Trước đây, cách màn hình xem những bức ảnh Tần Trầm gửi, nghe hắn nói Sữa Tươi rất đáng yêu rất đẹp đẽ, thực ra người không cuồng mèo như Đường Ly không cảm giác nhiều lắm, đơn giản chỉ cảm thán hai câu:

Mèo này trắng thật.

Đôi mắt màu xanh lam to ghê.

Chân này... ngắn quá!

Nhưng hiện tại, mèo thật cho người ta cảm giác trực quan hơn trong ảnh, Đường Ly cảm thấy Sữa Tươi làm một con mèo mà nói, đúng là xinh đẹp.

Nhét con khô mực mà Hứa Giản ghét bỏ quay đầu từ chối lần thứ N vào trong miệng mình, Đường Ly quay đầu hỏi Tiểu Nam:

"Sữa Tươi vẫn kén ăn à?"

Tiểu Nam tập mãi thành quen: "Không, nó không phải kén ăn, là kén người."

Đường Ly ngừng nhai: "Hả?"

Kén người là có ý gì?

Nhìn ánh mắt nghi ngờ khó hiểu của Đường Ly, Tiểu Nam giải thích:

"Sữa Tươi nhận người quen, ngoại trừ anh Trầm ra, những người còn lại cho đồ ăn nó cũng sẽ không ăn."

Đường Ly nghe vậy lông mày nhíu lại: "Thần kỳ vậy sao?"

Trước kia Đường Ly nghe Tần Trầm nói qua rất nhiều lần Sữa Tươi chỉ dính hắn, nhưng Đường Ly không tin chút nào, cho rằng điều này chỉ là ảo giác của Tần Trầm.

Dù sao con sen nào cũng hay ảo tưởng rằng boss nhà mình cực kỳ thích và chỉ thích mỗi mình.

Bây giờ nghe Tiểu Nam nói, Đường Ly rất bất ngờ:

"Thật à?"

Tiểu Nam gật đầu, sợ Đường Ly không tin còn đưa cho anh một con cá hoa vàng khô, nói:

"Đây là cá khô mà Sữa Tươi thích ăn nhất, không tin thì anh thử xem."

Đường Ly không tin, nên đi lấy cá khô, anh đưa cá khô đặt ngay trước mũi Hứa Giản rồi quơ quơ, trong miệng còn lẩm bẩm:

"Đây chính là cá mà nhóc thích ăn nhất, nhóc ngửi xem có thơm không? Có muốn ăn không?"

Hứa Giản hoàn toàn không đói bụng liếc nhìn Đường Ly một cái, không hề bị lay động.

Thấy Sữa Tươi không hề muốn ăn, Đường Ly không ngừng cố gắng:

"Nhóc ăn một miếng, chú mua cho nhóc thật nhiều thật nhiều cá khô luôn."

Hứa Giản thẳng thắn quay đầu không nhìn anh, ý là —— không ăn.

Đường Ly đảo mắt một vòng: "Nhóc ăn chú sẽ giới thiệu cho nhóc bé mèo cái xinh đẹp mềm mại, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!"

Hứa Giản: "..."

Không ngờ anh là người như vậy!

Alo? Chú cảnh sát ạ? Ở đây có kẻ dắt mối!

Lườm Đường Ly một cái, Hứa Giản nhảy xuống ghế tựa, lon ton đi về phía Tần Trầm.

Thầy cô dạy, đừng chơi với tụi dắt mối.

Thấy Hứa Giản đi, Đường Ly theo bản năng 'ơ' một tiếng, khi mèo chỉ còn để lại một cái mông tròn vo, mới nhận ra mèo đi thật rồi.

Ngẫm lại ánh mắt Sữa Tươi nhìn mình trước khi rời đi, Đường Ly từ từ quay đầu hỏi Tiểu Nam:

"Anh... Bị một con mèo ghét bỏ sao?"

Tuy rất muốn cười, nhưng Tiểu Nam nhịn được, lên tiếng an ủi:

"Không sao đâu, em cũng thường hay bị Sữa Tươi ghét bỏ lắm, từ cũng quen thôi."

Đường Ly: "???"

Boss mèo thời nay đều lớn lối như vậy sao?!

Trong lúc Tần Trầm nghỉ ngơi, Đường Ly đâm thọc hắn, nói Sữa Tươi ghét bỏ anh, uổng công anh cũng tốt bụng muốn giới thiệu bé mèo cái cho cậu!

Bây giờ đừng nói bé mèo cái, bé mèo đực cũng không có!

Nghe Đường Ly nói xong, Tần Trầm liếc mắt nhìn bốn phía trước, không thấy bóng dáng Hứa Giản đâu, sau đó nhìn anh:

"Cậu nói muốn giới thiệu bé mèo cái cho nó, nó không cào cậu là may cho cậu rồi."

Không cần hỏi Tần Trầm cũng đoán được, khi Hứa Giản nghe Đường Ly nói 'bé mèo cái', trong lòng kinh hãi và không nói nên lời đến mức nào.

Tần Trầm còn nhớ dáng vẻ của cậu trước đây khi hắn định tìm bạn cho cậu, Hứa Giản tức giận đến nỗi kêu meo meo với hắn.

Còn thiếu điều nhảy dựng lên.

Đường Ly trợn to mắt: "Thế mà anh còn định để nó cào em!"

Làm người ai làm vậy?!

Vỗ vỗ vai Đường Ly, Tần Trầm tốt bụng nói:

"Sữa Tươi không giống con mèo khác, nó rất thông minh, tốt nhất cậu đừng chọc nó giận, cẩn thận nó thật sự cào cậu."

Đường Ly nhanh miệng: "Nó thì ngoại trừ chân ngắn một chút, xinh đẹp một chút, thì có chỗ nào không giống con mèo khác? Filter của người cha như anh cũng quá dày rồi?"

Cách đó không xa, Hứa Giản ngậm một quả quýt đường chạy tới muốn để Tần Trầm lột ra giúp cậu, lỗ tai rất thính đúng lúc nghe được chính miệng Đường Ly nói cậu chân ngắn.

Cả con mèo Hứa Giản ngay lập tức thấy không được tốt, cách đám người trợn mắt nhìn anh ——

Chân ngắn thì sao? Chân ngắn ăn hết cá khô nhà anh à?!!

Trong lòng tức giận, Hứa Giản không để ý sức trong miệng, hàm răng hơi dùng sức, vỏ quýt đường bị răng nanh của cậu đâm thủng, vị vỏ quýt đắng cháy lập tức tràn ngập vòm miệng của cậu.

Hứa Giản bị đắng đến mức mặt mèo nhăn lại, muốn nôn quýt ra lại cảm thấy lãng phí, vì vậy cứ chịu khổ nhanh chân chạy tới trước mặt Tần Trầm.

Khoé mắt Tần Trầm thấy một cái bóng trắng như viên pháo nhỏ vọt tới trước mặt mình, cúi đầu định thần nhìn lại, thì thấy là Hứa Giản vội vàng chạy tới đây.

Trong miệng ngậm quýt đường không thể phát ra tiếng kêu, Hứa Giản đành nhấc chân phải vỗ lên mu bàn chân Tần Trầm, ý là ——

Đắng quá, mau lấy ra hộ tôi!

Thấy Hứa Giản gấp đến độ không ngừng lắc chân mình, Tần Trầm đầu tiên là ngẩn người, sau đó ngồi xổm xuống nhìn quả quýt đường trong miệng cậu, hỏi:

"Đây là tạo hình mới của cậu? Động vật bốn chân nuốt quýt?"

Động tác đánh của Giản hơi ngưng lại, một giây sau Tần Trầm đã đón nhận cái đánh tần suất cao hơn của đối phương.

Tạo hình mới là con mèo đầu to!

Tần Trầm đưa bàn tay đến bên mép Hứa Giản, nhịn cười nhìn dáng vẻ nóng nảy của cậu:

"Xem ra tôi đã đoán sai."

Cố gắng há to miệng nhả quýt vào lòng bàn tay Tần Trầm, khi nhả xuống, Hứa Giản còn liếc nhìn vài lần, thấy ngoài trừ trên quýt có mấy dấu răng, cũng không có chất lỏng không rõ nào khác thì mới yên tâm.

Vỏ quýt quá đắng, Hứa Giản sợ mình nhổ cả nước bọt mèo lên tay Tần Trầm.

Cầm quýt nhìn một chút, nhìn thấy dấu răng trên vỏ quýt, khoé miệng Tần Trầm nhếch lên, lại hỏi:

"Cho tôi ăn hay để lột giúp cậu? Vế trước kêu meo một tiếng, vế sau kêu hai tiếng."

Hứa Giản liếm liếm răng nanh mình còn hơi đắng, không chút do dự mà meo hai tiếng.

Tần Trầm 'chậc' một tiếng, mở miệng nói:

"Biết ngay cậu không sẽ tốt bụng cho tôi ăn mà."

Ngoài miệng mặc dù phàn nàn, nhưng động tác tay Tần Trầm cũng không ngừng lại, hai lần đã lột quýt xong, sau đó để trong lòng bàn tay.

Hứa Giản nhìn thịt quýt rồi nhìn lại Tần Trầm một chút, không nhúc nhích.

Một người một mèo đối diện nhau vài giây, Tần Trầm vừa bực mình vừa buồn cười mà bổ sung: "... tôi mới vừa rửa tay rồi, sạch sẽ."

Lúc này Hứa Giản mới đến gần ăn thịt quýt trong lòng bàn tay Tần Trầm.

Lông trên mặt Hứa Giản hơi dài, quét vào lòng bàn tay Tần Trầm có chút ngứa.

Đường Ly đứng bên cạnh, mắt thấy toàn bộ quá trình, từ lúc nhìn thấy Hứa Giản ngậm quả quýt đi đến đây, miệng anh chưa khép lại được vì khiếp sợ.

Nhưng giờ đây, hắn thấy Tần Trầm đút cho Sữa Tươi từng miếng từng miếng hết một quả quýt, nội tâm và biểu cảm trống rỗng như nhau:

"! ¥%*&#%?"

Một người một mèo này vừa hỏi meo meo, tình huống gì thế này???

Alo, chú cảnh sát ạ? Ở đây có con mèo thành tinh!

Có vẻ cậu thật sự có thể nghe hiểu tiếng người...

Sau khi ăn quả quýt ngọt lịm, cuối cùng miệng Hứa Giản cũng không còn vị đắng vỏ quýt, cậu quay đầu về phía Đường Ly đang trợn mắt ngoác mồm bên cạnh, gào lên một tiếng.

Thịt quýt rất ngọt, nhưng cậu cũng chưa quên người này nói cậu chân ngắn!

Đối diện ánh mắt nãi hung ác của Hứa Giản, Đường Ly hoảng sợ hơi nhích lại bên cạnh Tần Trầm.

Kéo ống tay áo Tần Trầm, Đường Ly nhỏ giọng:

"Làm sao bây giờ anh Trầm, em cảm thấy hình như Sữa Tươi thật sự muốn cào em."

Đường Ly nói rất nhỏ, nhưng Hứa Giản vẫn nghe rõ ràng: "Meo meo meo."

Ai cho anh công kích thân mèo?

Tần Trầm đang cân nhắc giữa bạn tốt và lông xù, nhanh chóng đưa ra lựa chọn, nhìn Đường Ly:

"Cậu yên tâm, anh thương lượng với nó một chút, để nó cào nhẹ chút, bảo đảm không chảy máu."

Đường Ly: "???"

Ngài vẫn là người sao?

Đường Ly một mặt đau khổ, ngón tay chỉ vào Hứa Giản làm ra vẻ run lên, lên án nhìn Tần Trầm:

"Quen biết bao nhiêu lâu nay, thế mà em còn không sánh được với tiểu yêu tinh anh chỉ mới quen hai tháng?"

Còn không đợi Tần Trầm mở miệng, Đường Ly đã phất tay áo như đang hát hí khúc, nghiêng người xoay mặt cúi đầu không nhìn hắn, đến khi anh lại mở miệng, thì kéo dài âm điệu:

"Ta đây thật lòng nhiều năm, cuối cùng lại... trao nhầm ~ "

Động tác của Đường Ly lưu loát như nước chảy mây trôi, lúc này mu bàn tay còn che bên mặt, dáng vẻ không đành lòng nhìn lại nữa, làm Hứa Giản xem đến nỗi sững sờ.

Cậu còn đắm chìm trong màn hí kịch của Đường Ly khi nãy.

Hứa Giản chưa từng nghiên cứu qua hí kịch, cũng không biết, nhưng cậu cảm thấy vừa rồi Đường Ly nói câu kia rất dễ nghe.

Nghe cảm giác rất chuẩn.

Mà điều này không trở ngại cậu mặt mèo sững sờ nhìn Đường Ly như thể diễn viên nổi tiếng.

Thấy Hứa Giản sững sờ, Tần Trầm chủ động giải thích:

"Ông nội cậu ta là Đường Thời, bậc thầy hí khúc, từ nhỏ cậu ta học theo mưa dầm thấm đất."

Hứa Giản một mặt 'Thì ra là vậy, xuất sắc' gật gù.

......

Bị câu hát toát ra hí kịch bất ngờ của Đường Ly làm gián đoạn, Hứa Giản vốn đã quên mất chuyện đối phương nói mình chân ngắn.

Nhưng mà Đường Ly lại muốn tìm đường chết, anh thừa dịp Hứa Giản không chú ý, sờ soạng đuôi cậu chưa kể, còn lẩm bẩm một câu:

"Tuy chân ngắn, nhưng đuôi rất dài."

Hứa Giản bị sờ soạng đuôi bỗng nhiên quay đầu nhìn anh:

"Meo méo —— "

Anh mới chân ngắn! Như vậy mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được, chú nhịn thì được chứ mèo không thể nhịn, cho dù anh là cháu nội bậc thầy hí kịch, hôm nay tôi cũng phải cào anh!! Ngay lúc này, ngay bây giờ!

Nhìn Hứa Giản bỗng trở nên hung ác, Đường Ly chợt cảm thấy lên tinh thần, vắt chân lên cổ chạy về phía Tần Trầm, còn kêu:

"Anh Trầm cứu mạng, mèo nhà anh thật sự muốn cào em rồi!"