Tỉnh Dậy Thành Mèo Của Ảnh Đế

Chương 7: Husky



Đường Ly thấy mình không thể đỡ được câu nói này của Tần Trầm, dứt khoát lảng sang chuyện khác:

"Đúng rồi, kỳ nghỉ anh còn mấy ngày? Ngày mai giám đốc Đỗ bay từ Moscow về, chỉ mặt gọi tên muốn siêu sao Tần Trầm 'thị tẩm' đây."

Giám đốc Đỗ tên đầy đủ là Đỗ Tắc Chu, ông chủ của một công ty du lịch nổi tiếng trong nước, cũng là bạn tốt ngoài ngành của Tần Trầm, đã gần nửa tháng kể từ khi anh ta đi Moscow công tác.

Bây giờ công việc của Đỗ Tắc Chu cũng đã xong xuôi nên quay về, nghe Đường Ly nói người bận bịu Tần Trầm gần đây cũng rảnh, vậy nên muốn hai người họ cùng ngồi lại làm mấy ly, tụ tập tán gẫu.

Nghe Đường Ly nói, Tần Trầm ngạc nhiên:

"Cậu ta về sao anh không biết?"

Đường Ly: "Chắc tại anh đang mải mê chó mèo đó."

Tần Trầm cười: "Ai dám không nể mặt giám đốc Đỗ chứ, không rảnh cũng phải rảnh, nói với cậu ta, mấy ngày nay anh sẽ không đi đâu cả, chỉ ở nhà chờ thôi."

Nghe Tần Trầm nói vậy, Đường Ly âm thầm thắp một nén nhang cho Đỗ Tắc Chu, trông Tần Trầm thế này, không chuốc gục anh ta là không thể nào.

Mà ở bên cạnh, Hứa Giản không biết 'thị tẩm' trong miệng Đường Ly chỉ là bạn bè đùa giỡn với nhau, bỗng sợ đến mức quên cả liếm cháo ——

Cậu, cậu mới nghe thấy cái gì?

Giám đốc Đỗ? Thị tẩm???

Hứa Giản ngẩng đầu nhìn Tần Trầm còn đang tán gẫu với Đường Ly, tin đồn 'hậu đài vững chắc của Tần Trầm' mà tất cả mọi người trong giới ngầm hiểu ý chợt loé lên trong đầu cậu.

Đem tin đồn và chuyện cậu mới vừa nghe được liên kết với nhau rồi nghĩ lại, Hứa Giản thấy mình vừa biết được một bí mật cực lớn...

Hoá ra người đứng sau ảnh đế Tần Trầm chính là giám đốc Đỗ?

Mặc dù Hứa Giản cũng không biết giám đốc Đỗ trong miệng hai người là ai, nhưng "tư bản" mà ảnh đế hót hòn họt tiếp xúc không phải người mà diễn nhiên nhỏ le ve như cậu gặp được, không biết giám đốc Đỗ cũng là chuyện bình thường.

Từ sau khi Hứa Giản hoá mèo, cậu cũng rất giàu trí tưởng tượng, cậu lập tức tưởng tượng ra chuyện Tần Trầm bị giám đốc Đỗ thần bí có tiền nào đó quy tắc ngầm.

Nghĩ tới đây, Hứa Giản lòng rối như tơ vò nhìn Tần Trầm, thầm nghĩ —— đáng tiếc.

Chỉ với ngoại hình và kỹ năng diễn xuất của Tần Trầm, cho dù không lạc đến bước đường quy tắc ngầm này, nổi tiếng cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Mặc dù quy tắc ngầm là đường tắt, nhưng không phải con đường danh chính ngôn thuận.

Nhưng đây là cuộc đời của Tần Trầm, Hứa Giản cũng chỉ âm thầm than tiếc trong lòng, sau đó lại nghĩ:

Mình đã biết biết bí mật siêu to khổng lồ của Tần Trầm như vầy, nhất định không thể cho hắn biết thân phận thật của mình.

Giấu trong lòng một bí mật lớn, Hứa Giản sợ Tần Trầm giết mèo diệt khẩu.

......

Ăn bữa sáng xong, Tần Trầm tìm một cái dây dắt mèo trong đống đồ dùng nuôi mèo mua từ hôm qua, nhưng thừa dịp hắn tìm dây dắt, Hứa Giản đã chạy đến đánh hộp giấy bên cạnh rồi dùng móng vuốt kéo một tờ giấy ra.

Móng vuốt quá sắc nhọn, tờ giấy ăn bị Hứa Giản cào nát.

Tần Trầm cầm dây dắt mèo đi ra đã thấy Hứa Giản đứng trên bàn ăn kéo giấy chơi, không ngừng dùng miệng muốn cắn giấy ăn.

Tần Trầm cho là cậu muốn ăn giấy ăn, bèn nhanh chóng bước tới gỡ giấy ăn dưới móng vuốt mèo ra, đồng thời cúi đầu nói với Hứa Giản:

"Cái này không thể chơi, ăn giấy sẽ bị đau bụng."

Cơm nước xong dùng khăn giấy lau miệng cũng khó, Hứa Giản: "..."

Hứa Giản cảm thấy lúc này mình nên giả ngây giả dại, bèn ngửa đầu nhìn Tần Trầm: "Meo ~"

Tần Trầm đang nghiêm mặt dạy bảo, duy trì không tới năm giây đã bị tiếng 'meow' bi bô của Hứa Giản phá tan.

Tần Trầm không nhịn được sờ sờ đầu Hứa Giản, cười khích lệ:

"Sữa Tươi thật ngoan."

Nói xong, Tần Trầm quơ quơ dây dắt mèo trong tay với Hứa Giản, nói:

"Ăn uống no rồi, ba ba dẫn nhóc xuống lầu đi dạo chút nha."

Hứa Giản nhìn dây thừng, thầm nghĩ không ổn rồi, vắt chân lên chuẩn bị chạy, nhưng mà không chạy thoát, vùng vẫy mấy lần cũng không có tác dụng gì, sau đó bị Tần Trầm tròng vào dây dắt mèo.

Tần Trầm vừa đeo dây vừa nhẹ giọng an ủi cậu:

"Sữa Tươi đừng sợ, cái này không đau, sau khi ăn xong ra ngoài đi dạo mới tốt cho sức khoẻ."

Với chút hiểu biết về Tần Trầm, Hứa Giản nghe hắn nói xong, khịt mũi coi thường:

"Meo, meo..."

Cái gì mà tốt cho sức khoẻ, tôi thấy anh muốn đi ra ngoài để mọi người nhìn tôi, khoe khoang rằng anh có mèo rồi!

Nhìn xuống sàn nhà bóng loáng, Hứa Giản thấy bộ dạng mình bị tròng dây dắt mèo, lòng thầm khịa hắn ——

Người khác dắt chó đi dạo còn Tần Trầm lại dắt mèo đi, cuồng lông hết thuốc chữa, thật luôn.

Cơ mà Hứa Giản nghĩ đi nghĩ lại, đi ra ngoài dạo một chút cũng không sao, nên cậu ỡm ờ theo sát Tần Trầm xuống lầu, có điều cậu không quen bị thứ gì trói trên người, cứ khó chịu giơ móng vuốt kéo qua kéo lại.

Ngày hôm qua Hứa Giản vô ý xông vào tiểu khu của Tần Trầm, thời điểm đó hoảng quá nên không lựa đường, với lại đã chạng vạng, cho nên cậu căn bản không chú ý tiểu khu trông như thế nào.

Nhưng bây giờ là ban ngày, cậu nhìn khung cảnh trong tiểu khu, thầm nghĩ ——

Bần cùng hạn chế sức tưởng tượng của cậu, có lẽ đây chính là nơi ảnh đế đang "hot" ở.

Tiểu khu được xây dựng như một công viên sinh thái, mỗi cành cây ngọn cỏ đều bay mùi 'tiền'.

Tần Trầm hoàn toàn không biết sự ngưỡng mộ trong lòng Hứa Giản, dẫn Hứa Giản đi dọc theo hồ nhân tạo trong tiểu khu.

Môi trường sống và an ninh tiểu khu tương đối tốt, những người trong tiểu khu không giàu thì sang, theo Tần Trầm biết, nơi này có tận năm người nổi tiếng, cho nên dù hắn ra ngoài không đeo khẩu trang, người ta nhìn thấy hắn cũng sẽ không thấy ngạc nhiên.

Mỗi lần bảo vệ ngoài cổng nhìn thấy xe của hắn, đều cười tủm tỉm chào: "Anh Tần, tan làm rồi ha."

Người trong tiểu khu đã quen với việc thỉnh thoảng ra ngoài sẽ gặp được người nổi tiếng, cũng không ngạc nhiên trầm trồ, cho nên khi mọi người thấy Tần Trầm dắt mèo đi dạo, cùng lắm nhất họ chỉ mỉm cười chào, sau đó khen mèo của hắn vừa trắng vừa đáng yêu.

Nhưng khi Hứa Giản được khen đáng yêu quay đầu lại nhìn, mới phát hiện có rất nhiều người chạm mặt thì giả vờ không quan tâm, nhưng sau khi đi qua một khoảng, sẽ dừng lại quay người lén lút chụp bóng lưng Tần Trầm.

Nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi đứng phía sau vừa che miệng giậm chân vừa chụp ảnh, Hứa Giản lắc lắc đầu, thầm nghĩ ——

Quả nhiên đối mặt với mị lực khó cưỡng của trai đẹp, tất cả mọi người đều không thể bình tĩnh được.

Môi trường sống rất tốt, không khí trong lành, sáng sớm ra ngoài dạo một lát cũng giúp tâm trạng khá hơn nhiều, thậm chí Hứa Giản cảm thấy mỗi ngày dạo vài vòng cũng không tệ.

Nhưng mà tâm trạng tốt của Hứa Giản cũng không kéo dài bao lâu, biến cố bỗng ập tới:

Tếng chó sủa vang lên, Hứa Giản nghe tiếng quay đầu nhìn lại, một con Husky siêu bự bỗng xuất hiện trong mắt cậu đang kéo sợi dây thừng, lè lưỡi chạy về phía hai người, cách đó khoảng mười mét, là chủ nhân đang thở hổn hển đuổi theo nó.

Hứa Giản từng bị ba con chó hoang điên cuồng đuổi theo, cậu bị giật mình, nhìn Husky cách mình càng ngày càng gần:

ĐM, có chó!

Hứa Giản cũng quẳng hết cả liêm, mang giá đi xào bẳng hết, cậu 'meo' một tiếng, rồi trực tiếp đạp mu bàn chân Tần Trầm, ôm bắp chân của hắn leo thẳng lên trên, bò tới bả vai hắn vèo vèo.

Động tác của Hứa Giản nhanh đến mức cứ như có người gắn pháo sau đít cậu vậy, Tần Trầm bỗng cảm thấy cơ thể hơi chùng xuống, còn không đợi hắn kịp nhận ra, hai chân trước của Hứa Giản đã ôm chặt lấy cổ hắn.

Husky chạy rất nhanh, y như dải pháo mới mấy giây đã cháy đến chỗ Tần Trầm, sau đó nhào đến đùi hắn rồi chạy vòng quanh.

Nghe tiếng hít thở ồ ồ của Husky, Hứa Giản sợ hãi chật vật trốn trên vai Tần Trầm, ỷ vào ưu thế chiều mao mà meo meo một tràng đấu khẩu với nó.

Nghe thấy Hứa Giản kêu meo meo, Husky càng phấn khích hơn, nhảy càng cao hơn, sủa càng lớn tiếng hơn.

Mặc dù một mèo một chó không hiểu nhau, nhưng nghe vẻ cũng rất vui.

Nhưng đương sự mèo Hứa Giản biết rõ rằng, hai đứa đang chửi nhau rất dữ dội.

Tần Trầm lớn như vậy, vẫn chưa từng bị chó nhào đến người, dù sao những thú cưng này thấy hắn đã hận không thể trốn 800 mét, cho nên hắn bất giác bảo vệ Hứa Giản đang hoảng sở trên bả vai hắn không bị rơi xuống, sau đó thì đứng im.

Chủ của Husky thở không ra hơi chạy tới gần, lập tức nhặt sợi dây bị nó tha trên mặt đất, sau đó vừa nói 'Xin lỗi' vừa dùng sức kéo Husky nhiệt tình cách xa Tần Trầm.

Thấy Husky bị chủ kéo lại, Hứa Giản thở phào nhẹ nhõm, kết quả xoay mặt vừa nhìn, liền thấy Tần Trầm đang mỉm cười!

Hứa Giản mới nhớ tới bản tính cuồng lông của Tần Trầm, tức đến nổ phổi, vỗ vào cổ hắn một phát:

"Meo!"

Tôi suýt nữa bị nó hù chết khiếp, anh còn cười!

Mặc dù con Husky kia nhiều lông hơn tôi, nhưng không dài bằng tôi!!

Tần Trầm đang đắm chìm trong niềm vui 'Mình cũng có một ngày được chó chủ động nhào tới' bị Hứa Giản vỗ gọi hoàn hồn, vội vã ôm cậu từ trên vai xuống lồng ngực, sau đó an ủi nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng mèo, miệng nói:

"Sữa Tươi không sao rồi không sao rồi, ba ba ở đây."

Hứa Giản nghe xong càng tức, nhìn về phía Tần Trầm, gào lên một tiếng: "Meo —— "

Ba ba cái đầu anh!

Mà bên kia, chủ của Husky cũng nhận ra Tần Trầm, kéo con Husky không chịu đứng im, áy náy vội xin lỗi:

"Thật sự xấu hổ quá, lại làm anh sợ, vừa nãy không biết tại sao Pudding tự dưng phấn khích như vậy, tôi vừa không giữ một tí đã bỏ chạy, thực sự xin lỗi."

Pudding là tên Husky.

Tần Trầm luôn có thiện cảm đối với chó mèo, nghe vậy bèn nhoẻn cười, nhìn Pudding đang le lưỡi, nói:

"Không sao, nó rất đáng yêu, tôi không sợ."

Nghe Tần Trầm nói, chủ Husky còn chưa nói, Hứa Giản trong lồng ngực đã cào hắn trước, bất mãn kêu hai tiếng.

Hứa Giản: Tất nhiên anh đâu có sợ, tôi mới sợ đây!

Cái gì mà nó rất đáng yêu, tôi biết anh thấy động vật có lông nào trên toàn thế giới cũng rất đáng yêu.

Tần Trầm bị móng mèo cào, như biết Hứa Giản đang suy nghĩ gì, nói tiếp:

"Có điều hình như Sữa Tươi nhà tôi hơi sợ."

Chủ Husky gớt mồ hôi hột, vừa nãy y cũng nhìn thấy cảnh tượng một chó một mèo ồn ào không thôi, vừa bực mình vừa buồn cười.

Sau khi chủ Husky luôn mồm xin lỗi, Tần Trầm ôm mèo rời đi, đi xa rồi nhưng Hứa Giản tai thính vẫn nghe tiếng y đang nhỏ giọng răn dạy Husky:

"Mày thấy mày đã làm chuyện tốt gì chưa, nếu không phải tại mày thì nói không chừng hôm nay tao còn có thể xin Tần Trầm ký tên chụp ảnh chung!"

Hứa Giản: "..."

Đi về phía trước thêm mấy bước, Tần Trầm ôm Hứa Giản ngồi xuống ghế bên cạnh hồ.

Đặt mèo trên chân mình, Tần Trầm nhấc một cái chân mèo của Hứa Giản lên, quơ quơ cười nói:

"Không ngờ Sữa Tươi lại nhát gan như vậy."

Vừa nãy Tần Trầm không để ý, bây giờ hắn nhớ lại dáng vẻ Hứa Giản áp sát vào cổ hắn vừa nãy, khóe miệng bất giác cong lên, mỹ mãn nghĩ bụng ——

Sữa Tươi thật sự quá ỷ lại mình.

Hứa Giản không thèm để ý đến hắn, thầm cà khịa:

Nếu như hai ngày trước anh suýt chút nữa trở thành món ăn trên bàn của chó, lá gan anh cũng không lớn hơn tôi là bao đâu.

Nghĩ đoạn, Hứa Giản liền cảm thấy mình dụi vào trong lồng ngực Tần Trầm không hề mất mặt chút nào.

Ai bảo con Husky kia hung hăng xông lại chứ?

Cậu không có sợ đâu!

......

Tần Trầm dẫn Hứa Giản đi dạo dưới lầu gần một tiếng đồng hồ mới đi lên, mở cửa xong, tranh thủ lúc Tần Trầm khom lưng đổi giày, Hứa Giản cũng cọ bốn móng vuốt của mình vào thảm lau chân mấy lần, nhìn thấy không dính bụi rồi mới giẫm vào sàn nhà.

Thảm lau chân mới bị Hứa Giản chà đạp hôm qua, sau đó muốn giấu chỗ bẩn đó đi nhưng không thành công, ngày hôm nay lại bị cậu cọ thêm mấy đường cơ bản, thảm màu be te tua hẳn rồi.

Hứa Giản nhìn vậy cũng có chút chột dạ, liếc sang Tần Trầm rồi lạch bạch chuồn đi.

Tần Trầm đổi giày xong, đứng dậy tròn mắt nhìn thảm lau sau cửa ——

Thảm này mới được dì giúp việc thay hai ngày trước mà? Sao lại bẩn nhanh vậy?

Xem ra nên đổi cái mới rồi.

Hứa Giản trốn ở sau cửa thò đầu ra, thấy Tần Trầm không có ý kiến gì với cái thảm bẩn thỉu kia mới thở phào nhẹ nhõm.

Vẫn nhớ kỹ chuyện nấu ăn cho Hứa Giản, Tần Trầm đi vào nhà bếp nhìn tủ lạnh, phát hiện ra tôm nõn tươi đã hết, bèn gọi điện thoại cho người đưa đến.

Hắn đã tra trên mạng, chuẩn bị trưa nay thử nấu thịt gà với tôm bóc vỏ cho mèo, bởi vì hắn nghe người ta nói đây là món vỡ lòng trong nấu cơm mèo, không hề khó.

Mặc dù thỉnh thoảng Tần Trầm nổi hứng tự nấu ăn, nhưng hầu hết vẫn gọi người đưa tới hoặc trực tiếp đi ra ngoài ăn, cho nên món này đã tính là "món chính" với hắn rồi.

Nguyên liệu nấu ăn đưa tới, Tần Trầm nhanh chóng vào trong bếp nghiên cứu, còn Hứa Giản đi dạo quanh phòng, bắt đầu suy ngẫm về kiếp làm mèo.

Cậu đang nghĩ bao giờ mình có cơ hội chạm vào máy vi tính và máy tính bảng của Tần Trầm.

Cậu rất muốn biết nguyên thân của mình bây giờ thế nào.

Máy tính bảng và notebook của Tần Trầm đều ở trong phòng ngủ chính, còn máy vi tính để bàn trong phòng làm việc bên cạnh, rõ ràng đang ở trước mắt, Hứa Giản lại không có cơ hội sử dụng, điều này khiến cậu vô cùng sốt ruột.

Vừa nãy cậu có nhảy lên trên giường thử dùng thịt đệm để khởi động máy tính bảng, nhưng khi cậu mãi mới nhấn màn hình sáng lên được thì lại phải nhập mật mã.

Hứa Giản xoè móng vuốt vỗ lên chăn một cái: Tức chết mất!

Máy tính bảng không mở được khoá thì đối với cậu mà nói còn không bằng cục gạch.

Ít ra viên gạch còn có thể dùng đe dọa chó hoang nổi điên.

Máy tính bảng cần nhập mật mã, máy vi tính điện thoại di động này kia thì khỏi phải nghĩ, chắc chắn Tần Trầm cũng cài mật khẩu hết rồi.

Những thứ này là đồ cá nhân, Tần Trầm lại là một ngôi sao lớn, không cài mã mới lạ đời, ngưng Hứa Giản vẫn thấy sốt ruột, không biết phải làm gì cho phải.

Chẳng lẽ cậu phải dản vào màn hình mọi lúc mọi nơi, chờ khi Tần Trầm nhập mật mã thì nhìn lén à?

Chuyện nhìn lén mật mã thì không vẻ vang lắm, Hứa Giản cảm thấy...

Cậu có thể...

Hứa Giản tự bào chữa cho bản thân ——

Mình nhìn lén mật mã cũng không phải làm chuyện xấu gì, lúc nào dùng cậu cũng chỉ muốn tìm tòi một chút thông tin về tai nạn giao thông của mình, tuyệt đối không hề xen vào chuyện riêng tư của Tần Trầm.

Thật đó!

Nghĩ như vậy, Hứa Giản cảm thấy lương tâm mình không còn cắn rứt nữa, đi đến ổ mèo nằm ra một lát mới cảm thấy giường Tần Trầm thoải mái hơn, vì vậy chạy đến giường hắn nằm.

Nhảy lên giường, Hứa Giản dùng móng vuốt kéo máy tính bảng ra, sau đó dùng đầu đẩy chăn bông, cuối cùng trèo lên trên chăn nhảy qua mấy lần, tạo thành một cái ổ nhỏ trên chăn.

Hứa Giản tự làm cho mình một cái ổ mèo mới.

Làm xong tất cả những thứ này, Hứa Giản cũng thấm mệt, ngáp một cái, thoải mái nằm trong đống chăn.

Hơn mười một giờ, cuối cùng Tần Trầm cũng làm xong, ra khỏi bếp lại không thấy mèo đâu.

Chờ đến khi Tần Trầm tìm tới Hứa Giản, cậu đang nằm dang rộng bốn chân ngủ say sưa trong ổ chăn.

Nhìn tư thế ngủ ngang nhiên của cậu, Tần Trầm nhịn cười chụp mấy bức, nghĩ thầm ——

Hoá ra chỗ này trông như vậy thì là mèo đực.

Tác giả có lời muốn nói:

Giản Giản: Nhìn chỗ nào vậy?! Lưu manh!

Tần hốt shit: Tôi đã biết [mặt trầm tư]