Tình Duyên Trái

Chương 17



Cầm cây sáo để bên môi, tiếng sáo du dương chậm rãi truyền vào không trung, nghe thật bi ai, Trần Thành không ngờ mình lại thổi bài Tái Kiến.

Thổi xong, Trần Thành ngượng ngùng cười: "Để cho Tuyết Tình chê cười".

Tuyết Tình lắc lắc đầu, yên lặng chăm chú nhìn Trần Thành, trong lòng nghĩ, vì sao tiếng sáo của hắn lại bi thương?

Tuyết Tình lại làm thế nào biết được, đây vốn là một ca khúc bi ai, Trần Thành nhìn vào tình cảnh hiện tại, nên cảm thấy bài này thực rất hợp.

"Không thể tưởng được đường ca biết thổi sáo hay như vậy". Tiết Tử Diên không biết khi nào đi vào hậu hoa viên, thời khắc này nguyệt đình bỗng yên lặng.

Tuyết Tình nhìn cô gái này, không khỏi kinh ngạc, đồng thời tự trách bản thân, có người đi vào hậu hoa viên cũng không phát hiện ra, đúng là một sai lầm trí mạng. Có lẽ, chính mình cũng kỳ quái tiếng sáo xuất thần kia, Tuyết Tình tự tìm lý do.

Trần Thành không nghĩ là nàng sẽ xuất hiện, cũng hơi ngẩn ngẩn ra: "Sao ngươi lại tới đây?".

"Đường ca có khách, cũng không giới thiệu cho muội muội biết sao?". Tiết Tử Diên cười thật ngọt ngào, nhưng Trần Thành xem ra cũng rất giả.

"Tiểu nữ là Tuyết Tình". Tuyết Tình tự giới thiệu tên. Tuyết Tình ở đại đường có gặp qua nàng, nhưng không nghĩ là đường muội của Tiết Hoàng Sanh.

Tiết Tử Diên nhìn thấy Tuyết Tình, ánh mắt ôn nhu như nước, rồi lại có điểm si mê, nhưng chỉ lóe qua, nhẹ nhàng nói: "Ta gọi là Tiết Tử Diên, nghĩa nữ nhị thúc của Tiết Hoàng Sanh".

Tuyết Tình gật gật đầu, xem như chào hỏi.

"Ngươi về phòng trước đi, ta ở đây chiêu đãi Tuyết Tình". Trần Thành không nể tình hạ lệnh đuổi khách. Trần Thành chính là người như vậy, sẽ không đối với người mình không thích nể chút khách sáo, không thích là không thích.

Nghe Trần Thành nói như thế, Tiết Tử Diên buồn rười rượi: "Đường ca thật không ngờ chán ghét tiểu muội như vậy sao? Có khách nhân đến không gọi tiểu muội thì thôi đi, bây giờ còn đuổi người ta đi".

Trời ạ! Đây là nữ nhân gì vậy, còn giả bộ Trần Thành trong lòng kêu thảm, đồng thời đối với cô gái này càng cực kỳ chán ghét, nàng cả đời này ghét nhất là kẻ tiểu chân, hận không thể tát nàng.

"Chớ ở trước mặt ta giả bộ, người khác không biết ngươi, ta còn xa lạ sao? Ngươi tốt nhất cách xa ta ra một chút". Trần Thành nổi nóng, không thèm để ý có Tuyết Tình bên cạnh, ngôn từ cũng chú ý, nàng chính là ót nóng lên, làm việc bất kể hậu quả.

"Đường ca buồn bực ta, tiểu muội sẽ cáo từ vậy". Tiết Tử Diên lộ vẻ mặt ưu thương, nói xong lại nhìn Tuyết Tình không bỏ được, cuối cùng cất bước rời đi.

"Ai...". Tuyết Tình đột nhiên hét lớn, tay vừa nhấc, theo trong ống tay áo bay ra mấy cái châm nhỏ hướng bên cái cây bên tường vọt tới. Trần Thành lập tức quay đầu nhìn, chỉ thấy trên cây té xuống một tên hắc y nhân, ngay sau đó, theo tường có hơn mười tên hắc y nhân tiến vào, rút kiếm hướng Trần Thành đâm tới.

"Thích khách...thích khách...". Thúy Nhi kêu lên, còn lại tỳ nữ cũng kêu theo.

Bởi vì trên thân không mang kiếm, Tuyết Tình gian nan ngăn cản từng mũi kiếm hướng Trần Thành chỉa tới, thương thế của Chu Nham cũng chưa hoàn toàn bình phục, tay không đeo găng tiếp chiêu, tình thế không lạc quan, chỉ là đỡ đòn. Trần Thành không biết võ công, cũng không biết làm thế nào cho phải, may là có Tuyết Tình bảo hộ bên người nàng, tạm thời không có bị thương.

Thúy Nhi bên kia thì ngược lại, một chọi một, cũng không nguy hiểm gì, nhưng bị hắc y nhân quấn lấy nên không thể tìm lối thoát đến tương trợ Trần Thành.

Ghế dựa bị chặt vỡ trong nháy mắt, Tuyết Tình đá bay một gã hắc y nhân, đồng thời đoạt lấy kiếm trong tay một gã hắc y nhân khác, một chưởng đánh bay hắn, tiếp tục tiếp chiêu hoành tảo thiên quân, quét một vòng kiếm, kiếm đến đâu, hắc y nhân đều bị chấn khí bay ra ngoài.

Sau một hồi, hộ vệ Tiết gia trang đến, đệ tử đều chạy lại, gia nhập chiến đoàn. Chỉ chốc lát, Tiết Nhân cùng Liễu Yên cũng chạy đến hiện trường, tìm thân ảnh Trần Thành, cũng cùng ở giữa thấy được nàng, chỉ thấy nàng tay cầm cây sáo gian nan chống đỡ đao kiếm bổ xuống, tạm thời không bị thương.

Mọi người Tiết gia trang gia nhập, khiến tình thế lập tức nghịch chuyển, hơn mười người hắc y nhân chết quá nửa, chỉ còn 5 tên vẫn đang quấn lấy xung quanh Trần Thành cùng Tuyết Tình. Tuyết Tình động kiếm trong tay, tạo thành một khối không khí, đem Trần Thành vây trong đó, năm người kia đối với Trần Thành không nề hà, bởi vì Tuyết Tình cùng năm người đang đấu qua lại, những người khác không có biện pháp tới gần giúp đỡ, chỉ có thể khẩn trương đứng một bên.

Tuyết Tình cùng năm người kia thân ảnh động thủ càng hiểm càng nhanh, đến cuối cùng chỉ có thể nhìn thấy một bóng trắng ở trong đó xuyên ra.

Trần Thành đứng chính giữa, cảm thụ đường gió kiếm bên cạnh mình toán loạn, đầu óc rối loạn, cuối cùng đem mắt nhắm lại, nhưng lại có một thanh kiếm đâm vào ngực nàng, nhịn không được nàng đau đớn gọi to.

Nghe được Trần Thành "A" một tiếng, toàn bộ thần kinh mọi người đều buộc chặt, tay Liễu Yên phu nhân nắm chặt, móng tay đâm sâu trong da thịt, máu đỏ tươi xuất hiện, nhưng nàng không biết đau, gắt gao nhìn chiến cuộc.

Nghe được Trần Thành quát to, Tuyết Tình tâm loạn cả lên, không còn bình tĩnh nữa, không hề vững vàng, nàng lo thương thế của người kia, tuy rằng cũng không biết vì cái gì. Bỗng nhiên hiếu chiến, không hề muốn lưu lại nhân chứng sống, chiêu chiêu sát chiêu. Cuối cùng hét lớn một tiếng, ôm lấy người Trần Thành sắp ngã xuống, dời nàng đến cách một trượng xa, xoay người quét ngang một kiếm, vẽ lên một đạo kiếm khí, kiếm khí hướng năm tên hắc y nhân phóng đi, mấy tên kia y phục nứt toát, bay về sau mấy trượng xa, rơi xuống đất miệng phun một ngụm máu tươi, run rẩy bất động.

Xuất ra một kiếm kia, Tuyết Tình nhanh chóng kiểm tra thương thế Trần Thành, lại phát hiện vạt áo nơi ngực nhuộm đầy máu nhưng lại màu đen, tiếp tục ngẩng đầu nhìn mặt Trần Thành, phát hiện mặt hắn như giấy trắng, đã muốn ngất đi. Nhìn thấy tình cảnh này, Tuyết Tình sợ ngây người, ý nghĩ trống rỗng, không biết thế nào cho phải.

"Sanh nhi...". Tiết Nhân cùng Liễu Yên đồng thời hô to chạy vội tới.

"Sư huynh...".

Tiết Nhân cùng Liễu Yên chứng kiến vết thương của Trần Thành cũng sợ ngây người, Tiết Nhân rất nhanh phản ứng, lớn tiếng hô: "Nhanh đi tìm đại phu, trong kiếm có độc!!".

Tiết Nhân vừa quát, đem hồn Tuyết Tình trở về, lập tức lấy trong người một bình thuốc nhỏ đổ ra tay từng mảnh thuốc uy Trần Thành uống vào, sau đó đỡ nàng dậy, đưa tay rất nhanh điểm mấy chỗ huyệt vị, sau đó ngồi sau lưng Trần Thành, song chưởng đem chân khí mình truyền vào cơ thể Trần Thành, giúp nàng bức độc.

Qua một hồi lâu, Trần Thành "Phụt" một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, thân mình mềm nhũn xuống, Tuyết Tình nhanh chóng đưa tay ôm lấy, đối với Tiết Nhân nói: "Đỡ nàng về phòng, thuốc bên trong có tác dụng, trong cơ thể nàng độc sắp bức ra".

Tiết Nhân cùng Liễu Yên nghe lời này rốt cục cũng bỏ đi tảng đá trong lòng, không ngớt lời cảm ơn.

Cấp thuốc cho Trần Thành xong, Tuyết Tình mệt mỏi trở lại gian phòng, cửa phòng vừa đóng, vô lực ngồi xuống đất.

"Tuyết Tình cô nương, ngươi hãy giúp chúng ta bảo thủ bí mật này...".

"Tuyết Tình cô nương, Sanh nhi như vậy cũng là bất đắc dĩ, là chúng ta hại nó...".

"Tuyết Tình cô nương, ngươi hãy giúp chúng ta bảo thủ bí mật này...". Trong đầu một lần lại một lần vang lên lời khẩn cầu của Tiết Nhân cùng Liễu Yên. Nàng cảm thấy vô lực, nàng không biết vì sao như thế lại mệt, nàng không rõ chính mình hiện tại là cảm giác gì, liền nghĩ mình mệt mỏi quá đà, mệt đến không muốn suy nghĩ bất kì chuyện gì, không muốn quản chuyện gì, thậm chí nàng cảm thấy có ngủ chết cũng vô pháp loại trừ mệt mỏi này.

Đêm nay vì muốn giúp Trần Thành rửa miệng vết thương, trong lúc cởi áo ngoài Trần Thành, thấy được trước ngực có dải băng, liền sợ ngây người, nàng không dám trực tiếp nghĩ nữa, nàng không muốn tiếp thu hết thảy hình ảnh trướng mặt, chính mình thầm nghị, hoặc là hắn bị thương nên mới quấn băng, nhưng lúc nãy, Tiết Nhân đã tàn nhẫn nói cho nàng biết, suy nghĩ của mình đúng.

Nguyên lai lúc trước trò chuyện vui vẻ, hào phóng tuấn mỹ Tiết Hoàng Sanh là nữ tử. Nhưng nàng là nam hay nữ quan trong với mình hay sao? Mình cùng nàng không chút quan hệ, chỉ là bằng hữu mà thôi. Đúng vậy, chính là bằng hữu, có lẽ tin tức đó chỉ làm nàng kinh ngạc thôi, đường đường đệ nhất thiên hạ trang Thiếu chủ là nữ tử.

Ở trên giường nằm một đêm, trong đầu bùng lên những suy nghĩ, những hình ảnh tối hôm qua một màn lại một màn hiện ra, thẳng đến sáng sớm Tuyết Tình mở mắt ra mới chấm dứt cả chuyện này. Có lẽ nàng minh bạch một sự tình, cho nên tâm bình tĩnh. Cảm thấy như thế có lẽ tốt nhất, các nàng sẽ trở thành bạn tốt không phải sao?