Tình Duyên Trái

Chương 33



Nhìn mặt trời hiện hữu chưa tới mười phút lại trốn vào mây đen, Lục Trúc hít một hơi dài, yên lặng nói: "Bởi vì ta vô tâm, hại một vị bằng hữu, thấy nàng khổ sở như vậy lòng ta thật khó chịu, nhưng lại không biết làm sao cho phải".

Nhìn vẻ mặt bi thương của Lục Trúc, Trần Thành biết mối quan hệ giữa nàng và người kia không đơn giản chỉ là bằng hữu, vì thế hỏi: "Nàng oán hận ngươi, không để ý đến ngươi sao?".

Lục Trúc cười khổ: "Nàng còn chưa biết ta là nữ nhân".

Trần Thành nghi ngờ, lời này là sao? Chẳng lẽ..."Người nàng quen biết là người mà ngươi cải trang thành?". Trần Thành hỏi.

Lục Trúc gật đầu một cái, cười gượng: "Nàng hiện tại rất hận ta, hận đến muốn giết chết ta, nhìn ánh mắt đầy thù hận của nàng, ta...". Lục Trúc không thể kìm nén mà rơi một giọt nước mắt, nghẹn ngào không nói thêm nữa.

Trần Thành liền thở dài, bị chính người mình thương xem mình là kẻ thù, hơn nữa còn hận đến muốn giết chết mình, cái loại cảm giác này, tuy rằng nàng hiện tại không thể hiểu rõ được nhưng nàng biết, khẳng định rất đau, rất đau...Trần Thành đưa cho Lục Trúc một cái khăn tay, thở dài: "Hỏi thế gian tình là chi, mà đôi lứa thề nguyền sống chết...". Lại thán một mạch: "Nàng không biết ngươi là hắn, vậy ngươi liền để nàng biết thân phận của ngươi đi, cho dù chỉ là hiểu lầm hay là tình hận, cũng nên để nàng tự quyết định còn hơn là để nàng tiếp tục hận ngươi".

"Không được, không được". Lục Trúc lắc đầu kịch liệt: "Nếu nàng biết ta lừa nàng, nàng chắc chắn hận ta tận xương, ta không muốn tiếp tục thương tổn nàng, thà cho nàng chìm trong giấc mộng còn hơn là đối mặt với sự thật tàn nhẫn"

"Nàng hiện tại cũng đã hận ngươi thấu xương chẳng phải sao, không cần sợ nàng hận nữa, còn nữa, ngươi cho rằng lừa gạt chính là bảo vệ nàng sao? Để nàng vĩnh viễn sống trong mộng ảo? Đối với nàng mà nói đó mới chính là điều tàn nhẫn nhất". Trần Thành chân thành nói.

Lục Trúc quay đầu nhìn chăm chú Trần Thành:"Ta hiện nên làm cái gì bây giờ?".

Trần Thành không trả lời, chỉ hỏi: "Nàng yêu diện mạo nam trang của ngươi?". Trần Thành có thể đoán ra, chỉ có thể là như thế.

Lục Trúc ngẩn ra, đáp: "Có lẽ".

"Ngươi cũng yêu nàng?". Trần Thành lại hỏi.

Lục Trúc gật gật đầu: "...Có lẽ".

Trần Thành minh bạch rồi, nàng kia là thích Lục Trúc trong thân phận nam nhân, nhưng lại hận nữ nhân Lục Trúc, mà nàng kia lại không biết cả hai là một. Trần Thành hơi thở dài, nhìn chăm chú vào xa xăm, yên lặng nói: "Yêu cũng có thể vượt qua cả sống chết, không cần để ý thế gian, không cần để xã hội áp đặt gông xiềng lên người, không ai có thể quy định tình yêu chỉ có thể sinh ra giữa nam và nữ, yêu chính là yêu, để ý ánh mắt người khác, để ý mặt mũi của mình, tất cả các để ý này đều chỉ làm cho mình mất đi một đoạn hạnh phúc đáng lẽ nên có. Ngươi cho rằng đáng giá sao?".

Lục Trúc do dự: "Nhưng...nàng sẽ thích ta sao?".

"Ngươi không phải nàng, làm sao biết? Nàng có quyền lựa chọn, cũng có thể lựa chọn việc rời xa ngươi". Trần Thành yên lặng nói, giống như những lời này đang tự nói với mình.

Lục Trúc trầm mặc, qua một lúc lâu mới nói: "Có lẽ ngươi nói đúng, cảm ơn ngươi". Nói xong liền đứng lên, thi triển khinh công bay đi.

Trần Thành ngồi trên mái hiên ngây ngốc nhìn, ngồi yên như vậy trong thời gian nửa nén nhang, mới đứng dậy trở lại phòng Tuyết Tình, nói qua loa vài câu rồi cùng Chu Nham rời đi. Ra khỏi Thiên Nhất, Trần Thành liền cùng Chu Nham mỗi người một ngả, một mình đến vùng ngoại ô.

Ra khỏi Phán Thành, Trần Thành thi triển khinh công vào giữa bóng đêm, chỉ chốc lát trước mắt liền hiện ra nơi lần trước cùng Ôn Tình làm gà ăn mày. Trần Thành than nhẹ một tiếng, thầm nghĩ: Tình Tình, ngươi hiện tại ở đâu? Vì sao không có tin tức của ngươi?

Trong lòng Trần Thành có điểm vắng vẻ, tùy ý nằm xuống, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, trong đầu xuất hiện những lúc nàng cùng Ôn Tình ở cạnh nhau. Nàng từng phái người của Tham Nguyệt Lâu tra xét về Ôn Tình, nhưng bọn hắn đều không thu được tin tức gì, không một chút manh mối nào. Trời đất bao la như thế này, ta nên đi đâu tìm nàng đây? Trần Thành thầm than một mạch, đưa tay đem mặt nạ da người gỡ xuống, tùy ý nhét vào trong lòng, cả ngày mang mặt nạ cũng không thoải mái lắm, đặc biệt còn ra nhiều mồ hôi.

- ----------------------

Lục Trúc sau khi nghe được những lời của Trần Thành, trong lòng cũng ngộ ra, hiện tại đang ở trước cửa vào mật thất của Đường Mịch, do dự vài lần, vẫn là đem khăn lụa để trên mặt, sau đó đẩy cửa vào. . Truyện Đông Phương

Đường Mịch nhìn thấy nàng, chẳng biết tại sao mà trong lòng đột nhiên thấy yên tĩnh, lập tức lại "Hừ" một tiếng, quay đầu không nhìn nàng.

Lục Trúc đi đến, nhẹ nhàng hỏi: "Mấy ngày nay chờ đợi ta, có phải rất nhàm chán không?". Theo tính cách của Đường Mịch, một tháng chỉ ở trong tầng hầm tất nhiên nàng sẽ sinh nhàm chán.

Đường Mịch không biết vì sao người kia lại hỏi như thế, nghi hoặc nhưng ngoài miệng cũng nói: "Đương nhiên là nhàm chán, bằng không ngươi thử vào ở trong đây một tháng không ra ngoài thử xem!".

Lục Trúc thẳng tắp nhìn chằm chằm Đường Mịch, đợi lúc lâu sau mới chậm rãi nói: "Nếu trên đời này thật sự không tồn tại Tiết Hoàng Sanh, ngươi sẽ như thế nào?".

Đường Mịch kinh ngạc mở to hai mắt: "Ngươi nói cái gì? Ngươi đừng nói hươu nói vượn, trên đời này làm sao không có hắn? Vậy người cùng ta suốt ngày cạnh nhau trước kia là ai? Quỷ à?". Đường Mịch tức giận, nàng không cho phép bất cứ ai nói xấu về hắn.

"Nếu...nếu là do người khác giả dạng thành?". Lục Trúc chần chừ nói.

Ánh mắt Đường Mịch mở to hơn, thẳng tắp chăm chú nhìn Lục Trúc, ánh mắt trên người Lục Trúc lưu động quét qua từng mảnh kí ức cùng "Tiết Hoàng Sanh", lại nhìn nữ tử trước mặt, thanh âm "loảng xoảng" vang lên, như là thiên lôi địa chấn.

Thể xác lẫn tinh thần đều đau đớn, chết lặng không còn cảm giác, nàng chỉ là ngơ ngác ngây ngốc nhìn chăm chú vào Lục Trúc, trong mắt liền mờ mịt.

Nhìn bộ dạng của Đường Mịch, nội tâm Lục Trúc cũng chấn động, đau đớn, nhanh chóng tiến lên từng bước, nắm lấy bả vai Đường Mịch, hoảng hốt quan tâm: "Tiểu Mịch, ngươi không sao chứ? Ngươi đừng làm ta sợ". Nhưng cho dù Lục Trúc có lay động thế nào, kêu to thế nào thì Đường Mịch đều giống như cái xác không hồn, ngơ ngác không phản ứng.

"Tiểu Mịch, Tiểu Mịch, trả lời ta...". Lục Trúc kích động.

Qua một hồi lâu, Đường Mịch mới chậm rãi nhìn chăm chú vào Lục Trúc trong gang tấc, đột nhiên tức giận đẩy nàng ra, lớn tiếng gào lên: "Ngươi không cần gọi ta là Tiểu Mịch, không cần gọi là Tiểu Mịch, ngươi không phải hắn, ngươi không phải hắn, ngươi gạt ta, ngươi gạt ta, ngươi tại sao có thể là Sanh ca ca được, sao có thể...". Hô to xong, nàng lại lẩm bẩm một mình, đầu óc loạng choạng, bán tính bán nghi, người trước mặt chính là Sanh ca ca mà mình ngày đêm nhớ mong sao?

Lục Trúc cảm giác trong lòng cực kì đau khổ, đau quá, đau đến không thể thở nổi, lấy tay che ngực, cái đau đớn này rốt cục cũng đến, đưa tay giữ chặt tay Đường Mịch, rưng rưng nói: "Tiểu Mịch, ngươi đừng như vậy, ngươi hận ta, muốn đánh ta phải không, cứ làm đi, ta chỉ xin ngươi đừng như vậy, đừng tự tổn hại đến mình".

Đường Mịch dùng sức gỡ tay Lục Trúc, lớn tiếng: "Ngươi đi đi, ngươi đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa, vĩnh viễn cũng không muốn nhìn thấy ngươi nữa...".

"Tiểu Mịch...". Lục Trúc rơi nước mắt. Nàng hận ta, nàng hận ta...nàng không muốn nhìn thấy ta...trong lòng Lục Trúc lặp đi lặp lại. Hai mắt thất thần, đột nhiên đưa tay ôm ngực, phun ra một ngụm máu tươi, nhưng nàng vẫn không để ý, thất thần xoay đi, giống như cái xác không hồn, rời khỏi tầng hầm.

Chờ sau khi Lục Trúc đi khỏi, Đường Mịch mới xoay ngươi chăm chú nhìn vào cánh cửa kia, đã không thấy bóng dáng người kia đâu, trong mắt lại hiện ra vết máu, thân thể nàng bỗng run lên...

- ----------------------------------------

Trần Thành nằm trên cỏ đầu óc suy tư, đột nhiên cảm giác dòng khí xung quanh không đúng, bật ngươi đứng dậy tập trung nhìn xung quanh...

Chỉ thấy đằng một trượng xa có một nữ tử thân mang trường sam màu vàng nhạt, mặt mang khăn lụa, đôi mắt mê người đang nhìn chăm chú vào mình, lộ vẻ kinh ngạc.

Trần Thành mừng rỡ, chạy vội qua lớn tiếng kêu mừng: "Tiểu Tình Tình, ta rất nhớ ngươi a! Ngươi đi đâu vậy? Ta không thể nào tìm được ngươi". Người này đúng là Ôn Tình, nhìn thấy người chạy vội đến bên mình là Trần Thành, đáy lòng nàng ngũ vị đều có, nàng nhất thời tức giận đưa tay một chưởng hướng tới Trần Thành.

Trần Thành nhanh chóng ngừng lại, lùi về sau, trong miệng không quên kêu to: "Tiểu Tình tình, ngươi vì sao đánh ta? Ai nha...cứu mạng...". Vừa hô to vừa xoay người chạy vội, Ôn Tình cũng đuổi sát theo, nàng liền tung chưởng liên tục nhưng đều bị Trần Thành tránh né được.

Nhìn tốc độ chạy của Trần Thành đồng thời tránh né được chưởng của mình, Ôn Tình liền lấy làm kỳ quái, võ công của tên hỗn đản này khi nào lại tốt lên như vậy? Nghĩ thế, trong lòng nàng liền sinh ra ý niệm thử Trần Thành.

Ôn Tình vận chân khí, tăng tốc độ, bóng người liền chớp nhoáng một cái, bản thân đã xuất hiện trước mặt Trần Thành, Trần Thành liền cả kinh, hai chân mượn lực làm đà để thân thể bay lên, tiếp tục quay người lại, chuẩn bị chạy ngược lại, nhưng ai biết được thân ảnh Ôn Tình lại xuất hiện bên cạnh, đồng thời một chưởng bổ tới, Trần Thành bởi vì quán tính không thể lui nữa, chỉ có thể lấy tay ra chắn, liền từ đó hai người đối hơn trăm chiêu, cuối cùng vẫn là Trần Thành thua trước, trên ngực bị Ôn Tình tung trúng một chưởng, ngả về sau bay đi. Ôn Tình cũng phản ứng kịp thời, đưa tay nắm áo Trần Thành lôi trở lại, ổn định sau đó chậm rãi rơi xuống đất.

Ôn Tình liền trầm tư, đồ ngốc này chỉ trong khoảng thời gian ngắn liền có một thân võ công tiến bộ như thần tốc thế này? Nếu không bởi vì kinh nghiệm đối đầu chưa đủ, phỏng chừng chưởng kia của nàng chắc gì đã trúng được hắn, vừa định lên tiếng hỏi, liền thấy Trần Thành quệt mồm, vẻ mặt một dạng ủy khuất, tội nghiệp nhìn nàng.

Ôn Tình tức giận quay đầu sang một bên không nhìn nàng, lạnh lùng hỏi: "Ngươi không phải chết rồi sao? Như thế nào võ công lại tiến bộ thần tốc như vậy?".

"A?". Trần Thành nhất thời nghẹn lời, ngượng ngùng cười cười: "Cái kia, ta chỉ chết giả thôi, còn võ công là do lão sư phụ nhân gia đã trở lại, một tháng nay ta đều là luyện võ cùng hắn"

Ôn Tình gật gật đầu, cảm thấy không đúng liền hỏi lại: "Coi như võ công của ngươi hồi phục, nhưng trong thời gian một tháng ngắn ngủi như thế cũng không thể nào đạt được cảnh giới đó?".

Nghe Ôn Tình hỏi như thế, Trần Thành tựa như đem tất cả tình huống luyện công trong một tháng này đều kể cho nàng nghe, ngay cả chuyện mình tiếp nhận vị trí chưởng môn Hải Thương phái.

Ôn Tình gật gật đầu, trong lòng đột nhiên tĩnh lặng, nhưng lập tức nghĩ đến chuyện hắn giả chết kia, trong lòng ngọn lửa đã cháy lên tán loạn, thanh âm lớn lên: "Ngươi không có việc gì sao phải giả bộ chết?". Nói xong ánh mắt không quên oán hận nhìn Trần Thành.

Trần Thành trong lòng nghẹn lại, ấp úng nửa ngày mới chịu nói: "Ta chỉ là theo kế mà hành sự thôi, để tránh bọn người kia cứ nhắm vào ta, truy ta rồi lại giết ta, chỉ cần ta chết đi thì bọn họ cũng không tìm ta nữa, ta nghĩ làm vậy cũng tốt".

Ôn Tình ngẫm lại cũng đúng, nhưng trong lòng vẫn không ngăn được cảm giác phẫn hận, quay đầu bước đi, nàng rất dễ bị đồ ngốc này làm tức giận, cho dù là muốn giả chết đi nữa cũng không báo nàng một tiếng, hại nàng...Ôn Tình ngẩn người, lập tức thay đổi suy nghĩ, hắn chết hay không liên quan gì đến ta chứ, chết thì càng tốt, sao không chết luôn đi...đang thầm mắng thì nàng nghe tiếng Trần Thành hét thảm một tiếng, còn không đợi nàng phản ứng thì cảm thấy sau lưng tiếng gió không đúng, lập tức nghiêng người tránh né, thân hình nàng vừa né qua liền nhìn thấy Trần Thành nhào tới, Ôn Tình cả kinh xoay người cấp tốc quay đi...chỉ thấy khăn lụa bay phiêu lãng trong không trung, mà lúc khăn lụa nàng bay đi cũng là lúc mặt Trần Thành chạm đất.