Tình Duyên Trái

Chương 46



Trần Thành thấy Đường Dạ phải đi liền bật người phi thân đến trước mặt hắn, mặt mang ý cười trêu chọc: "Đường thiếu hiệp đi vội vã như vậy là muốn đi đâu đây?".

Ngay lúc này, Ôn Tình đã phi thân đứng bên cạnh Trần Thành, lạnh lùng nhìn Đường Dạ.

Đệ tử Bích Hải cung giờ phút này cũng chạy vội lên khán đài, rút kiếm vây quanh Liêu Diệu, không cho hắn có cơ hội rời đi. Liệu Diệu thấy tình cảnh này, nhẫn không được mở miệng cầu cứu Phương Vô: "Phương Vô đại sư, ngươi nói một câu công đạo giúp tại hạ lấy lại trong sạch a!".

Phương Vô khẽ nhắm mắt, một câu "A Di Đà Phật", lại nói: "Tình cảnh này ngươi còn muốn lão nạp nói cái gì? Nhân chứng vật chứng đều có đủ, xin Liêu thiếu chủ hãy chịu tội đi! Để lại cho Hoa Sơn cùng Bích Hải cung một cái công đạo". Giờ phút này Phương Vô chỉ quản việc bảo vệ mình, đâu thèm quản chuyện sinh tử của ngươi, để ngươi sống lại nói ra bí mật của hắn. Nói không chừng người muốn ngươi chết nhất chính là Phương Vô.

Liêu Diệu nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi được lắm". Sau đó hô to: "Đệ tử Hành Sơn mau xông lên". Dứt lời liền phi thân nhảy xuống bãi đá. Đệ tử Bích Hải cung liền rút kiếm hướng hắn đâm tới, nháy mắt trên thạch đài bóng trắng phấp phới, vây quanh Liêu Diệu một trận chém giết. Cùng lúc đó dưới đài cũng một trận nhộn nhịp, có môn phái thối lui đứng một bên xem náo nhiệt, có môn phái tham chiến đối với đệ tử Hành Sơn phái mà hạ thủ, bọn họ cũng là cầu tự bảo vệ mình chỉ còn cách diệt khẩu.

Phương Vô đương nhiên cũng muốn diệt khẩu, vì thế hướng Liêu Diệu đánh trúng một chưởng, một chưởng kia Phương Vô dùng đủ mười phần sức lực khiến cho Liêu Diệu bay mấy trượng xa, rơi xuống đất lập tức bỏ mạng.

Tất cả chuyện này, Trần Thành cùng Ôn Tình đều thu hết vào mắt, biết rõ Phương Vô là đang giết người diệt khẩu, nhưng bọn họ cũng không có biện pháp nào, bây giờ không phải lúc vạch trần Phương Vô.

Lôi Chấn vòng hai tay trước ngực, mỉm cười nhìn cảnh tượng phát sinh hết thảy, thầm trách giá như trong tay có hạt dưa, đậu phộng, cánh gà, lại thêm một bầu rượu, thuần túy một bộ dạng thưởng thức náo nhiệt.

Đường Dạ bị chặn đường liền vận chân khí, xoay người nhảy lên tường vây sau đó triển khai khinh công định bỏ chạy, Trần Thành như thế nào lại để cho hắn chạy thoát? Theo sát thả người lên, đuổi theo thân ảnh Đường Dạ, như sao băng xẹt ngang chân trời, Ôn Tình cũng đuổi theo ngay sau đó, duy trì khoảng cách ổn định không xa không gần với Trần Thành.

Trần Thành cùng Ôn Tình khinh công đều rất mạnh, không nghĩ Đường Dạ thế nhưng cũng không yếu hơn, Trần Thành đuổi theo hồi lâu vẫn chưa bắt kịp, nháy mắt đã muốn hết sức, Đường Dạ đột nhiên xoay người vung tay một cái, Trần Thành sợ hắn sử dụng độc, bất đắc dĩ phải giảm tốc độ, Đường Dạ thừa cơ chạy xa hơn. Trần Thành cùng Ôn Tình lại truy tới, cứ thế đến lúc chạng vạng, Đường Dạ lại rãi ra một đạo bột phấn, hai người Trần Thành nhanh chóng giảm tốc độ, Ôn Tình phía sau tung một chưởng, trực tiếp đem bột phấn đánh tan, vừa định đuổi theo ai ngờ Đường Dạ lại ném đến một viên tiểu cầu, Ôn Tình một chưởng qua liền đem viên tiểu cầu nổ mạnh tỏa ra khói dày đặc, nháy mắt bao phủ hai người họ, Trần Thành cùng Ôn Tình nhanh chóng nín thở thả người bay ra khỏi phạm vi kia, tập trung tìm kiếm thân ảnh Đường Dạ.

Hai người hướng phía trước lại đuổi theo tới mấy cây số, sau cùng tới một cái trấn nhỏ, hai người dừng bước, lướt nhẹ xuống đất, Trần Thành nhíu mày lại xoay người chăm chú nhìn Ôn Tình: "Tình Tình, làm sao bây giờ?".

Ôn Tình nhìn tình cảnh xung quanh, nhẹ giọng: "Sắc trời đã tối, nghỉ ngơi trước một đêm rồi tính sau".

Trần Thành nghe tới nghỉ ngơi trong lòng lại lo lắng không đuổi kịp Đường Dạ, ngạc nhiên hỏi: "Chúng ta thực sự cần nghỉ ngơi? Như vậy sẽ không đuổi kịp hắn".

"Đã bôn ba một ngày, hắn khẳng định cũng mệt mỏi, còn nữa, nếu hắn sử dụng khinh công chạy vội như vậy tất nhiên sẽ dễ bị phát hiện,...". Không đợi Ôn Tình nói xong, Trần Thành liên cao hứng nói tiếp: "Cho nên, hắn sẽ tránh mặt gần đây?".

Ôn Tình hai tròng mắt mang thần tình mỉm cười nhìn Trần Thành, gật gật đầu.

"A! Tiểu Tình Tình quả nhiên thông minh, chúng ta đến đằng kia nghỉ trọ đi, nhất định sẽ tìm được tên kia". Trần Thành nhảy nhót trong lòng, sau đó đưa tay nắm lấy tay Ôn Tình, sải bước đi tìm khách điếm. Ôn Tình nhìn tay mình bị nắm, trong lòng bất giác rung động, trên mặt như lửa đốt, nhưng nàng không biết vì sao lại có cảm giác thích được Trần Thành nắm tay, có điểm ấm áp mềm mại. Nhưng rất nhanh, ánh mắt mê hoặc của nàng liếc đến những người đi đường chung quanh, thấy bọn họ thì thầm to nhỏ, xì xào bàn tán, ngưng thần lắng nghe, thì ra là đang nói: "Ngươi xem, hai tuấn mỹ nam tử tay trong tay, chẵng lẽ...".

Nghe những lời này, trong lòng Ôn Tình vừa thẹn vừa giận, ánh mặt lạnh đi, lập tức cúi đầu đi tiếp, cũng không dám lắng nghe nữa. Ôn Tình hơi dùng lực, gỡ tay Trần Thành ra.

Thấy lòng bàn tay trống rỗng, Trần Thành kỳ quái quay đầu nhìn vẻ mặt lạnh như băng kia, quan tâm hỏi: "Tiểu Tình Tình, làm sao vậy?".

Ôn Tình nhìn thoáng qua Trần Thành, ánh mắt phức tạp nhưng không có lãnh ý, giống như oán giận nhiều hơn, đi trước bỏ lại câu: "Đi liền cứ đi đi, dắt tay còn ra thể thống gì". Sau đó sải bước bỏ đi, để lại Trần Thành đứng một chỗ, có điểm không hiểu nổi, rõ ràng vừa nãy còn rất tốt đẹp mà, vì sao đột nhiên nói nàng dắt tay không ra thể thống gì? Không thể hiểu nổi lòng dạ nữ nhân, như mò kim đáy bể, Trần Thành lắc đầu đuổi theo. Như vậy nàng cũng quên mất, mình cũng là nữ nhân a.

- -------------------------------------

Tuyết Tình uống vào thuốc giải độc, ở trên giường ngủ mê một ngày, rốt cục chậm rãi mở mắt, sự vật còn chưa nhìn được rõ ràng, chợt nghe một giọng nữ kinh hỉ kêu: "Tỉnh...tỉnh rồi?!". Tiếp theo lại nghe tiếng bước chân hỗn độn, lại một giọng nữ kinh hỉ run giọng hỏi: "Nhị sư tỷ, ngươi đã tỉnh? Thân thể có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?".

Tuyết Tình nhìn sự vật rõ ràng hơn một chút, quay đầu liền thấy Lục Trúc, Đường Mịch, còn có...Tiết Tử Diên? Nàng làm sao lại ở đây? Tuyết Tình khẽ lắc đầu, đột nhiên nhớ đến Trần Thành, lập tức hỏi: "Hoàng Sanh đâu?". Dừng lại một chút, lại hỏi: "Còn có...Ôn tiên sinh, bọn hắn đâu?".

Lục Trúc giúp Tuyết Tình đắp kín mền, sẵn giọng: "Thân thể còn chưa lo xong, lo nhiều người như vậy làm gì!".

Tuyết Tình lắc lắc đầu, bắt lấy tay Lục Trúc, nàng phải biết tình huống của Trần Thành, nàng còn nhớ lúc mình té xỉu vì trúng độc, Trần Thành cũng thế: "Ngươi...ngươi nói cho ta biết, hắn làm sao?".

Lục Trúc bất đắc dĩ vỗ nhẹ tay Tuyết Tình: "Ngươi yên tâm, hắn tốt lắm, bất quá...". Vốn nghe nói tốt lắm, trong lòng liền an tâm một chút, theo sau lại một tiếng bất quá khiến nàng lại khẩn trương: "Bất quá thế nào?".

Nhìn dáng vẻ khẩn trương của Tuyết Tình, Lục Trúc nhanh chóng nói: "Không làm sao cả, ngươi đừng quá lo lắng nữa, bất quá hắn cùng Ôn tiên sinh sáng nay truy bắt Đường Dạ hiện tại còn chưa trở lại".

Đi cùng Ôn tiên sinh? Chắc là không có chuyện gì đâu? Tâm chậm rãi bình tĩnh trở lại, cuối cùng nhớ ra Tiết Tử Diên, quay đầu nhìn nàng, thấy nàng một bộ dạng quan tâm mình, Tuyết Tình cũng mỉm cười, thấp giọng: "Tiết cô nương".

Tiết Tử Diên nhanh chóng trả lời: "Ta đây, ngươi có cần gì sao?".

Nhìn dáng vẻ thân thiết của Tiết Tử Diên, cùng vẻ mặt khẩn trương, Tuyết Tình có điểm nghi hoặc, không hiểu vì sao, các nàng không phải nên như nước với lửa sao? Tuyết Tình mỉm cười lắc lắc đầu, lễ phép nói: "Đa tạ Tiết cô nương quan tâm". Sau đó quay đầu nhìn Lục Trúc, nàng muốn biết vì sao Tiết Tử Diên ở đây.

Lục Trúc liền hiểu ánh mắt của Tuyết Tình, nhưng lại không để ý đến nàng, trực tiếp gọi Đường Mịch đến bắt mạch. Đường Mịch liền đi đến, vui vẻ nói: "Độc toàn bộ đã được giải quyết, chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là khỏe". Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây rốt cục trở nên yên tâm.

Chờ đợi mọi thứ yên tĩnh trở lại, Lục Trúc mới giải đáp thắc mắc của Tuyết Tình: "Tiết cô nương là người mang đến giải dược cho tỷ, tỷ ngủ mê cả ngày trên giường cũng là do nàng trông nom tỷ". Lục Trúc đã nhìn ra, Tiết Tử Diên đối với Nhị sư tỷ có tình ý, nếu không phải thì làm thế nào lại đối xử như vậy?

Tuyết Tình ngẩn ra, đối với Tiết Tử Diên cảm kích cười: "Cảm ơn Tiết cô nương, đại ân không lời nào cảm tạ hết, sau này nếu cần Tuyết Tình giúp đỡ thì cứ nói, đừng ngại".

Tiết Tử Diên yên lặng lắc lắc đầu, thanh âm nhẹ nhàng, chậm rãi nói: "Ta không cần hồi báo gì của ngươi, ta...ta chỉ muốn nói riêng với ngươi một việc, được chứ?".

"Nhị sư tỷ, việc này...". Nghe Tiết Tử Diên nói như vậy, Lục Trúc nhanh chóng mở miệng muốn ngăn cản, nhưng Tuyết Tình lại hướng nàng mỉm cười gật gật đầu, rồi đồng ý với Tiết Tử Diên.

Lục Trúc không muốn rời phòng, lo lắng để lại hai người kia cùng nhau, nhưng lại bị Đường Mịch lôi ra. Tuyết Tình cho nàng ánh mắt an tâm, Lục Trúc mới buồn bực ra khỏi phòng, còn vì các nàng mà đóng cửa.

Tiết Tử Diên ngồi lại bên giường, ánh mắt ôn nhu nhìn thần sắc của Tuyết Tình, lòng tuy có đau đớn nhưng trên mặt lại nở nụ cười: "Không nghĩ tới, ta cũng có cơ hội cùng ngươi ở cùng một chỗ, tiếc là lại ở trong tình huống này".

Tuyết Tình cũng không nghĩ ra, nguyên lai các nàng là kẻ địch, giờ phút này người kia lại cứu nàng, hơn nữa còn đang đối thoại ôn nhu cùng nhau.

"Vì sao cứu ta?". Tuyết Tình vẫn muốn minh bạch, thay vì đoán thì trực tiếp hỏi vẫn hơn.

Tiết Tử Diên ngơ ngác nhìn Tuyết Tình, không nói tiếp, thời gian từng giây lại trôi qua, Tuyết Tình muốn buông tha vấn đề này định hỏi chuyện khác thì nghe đến đáp án khiến nàng kinh ngạc: "Bởi vì ta yêu ngươi". Từng chữ từng chữ được Tiết Tử Diên nói ra như đinh đóng cột, kiên định cùng cố chấp.

Tuyết Tình bị mấy lời trên làm khiếp sợ không nhỏ, nàng trăm triệu lần không ngờ, hai người gặp nhau cũng không nhiều thế nhưng người kia lại yêu mình.

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tuyết Tình, Tiết Tử Diên bất đắc dĩ cười: "Ta biết ngươi sẽ cảm thấy kỳ quái, vì sao ta lại yêu ngươi, nhưng mà, yêu chính là yêu. Lần đầu nhìn thấy ngươi, thân ảnh của ngươi đã lưu vào trong đại não, không phải ta muốn xóa đi là xóa, muốn gạt qua lại càng nhớ không dứt". Tiết Tử Diên cười tự giễu, nói tiếp: "Ta vốn là một cô nhi bị vứt bỏ, sau đó được nghĩa phụ nhận nuôi, hắn dạy ta đọc sách biết chữ, dạy ta võ công, ta xem đó là nhà, ta cảm tạ công ơn nuôi dưỡng của hắn, cho nên khi hắn gả ta cho Tiết Hoàng Sanh, tuy rằng ta không muốn, nhưng cũng phải đáp ứng".

Tiết Tử Diên cúi đầu nhìn xuống đất, cười khổ: "Kỳ thật, ta cố gắng cảm kích Tiết Hoàng Sanh, bởi vì hắn cho ta hiểu ra, tình cảm của mình thì phải tự nắm giữ, hạnh phúc của mình thì phải tranh thủ. Ta không thể làm trái ý của nghĩa phụ, cho nên trong lòng ta hy vọng hắn chết đi, chỉ cần như thế ta không cần gả cho hắn". Tiết Tử Diên ngẩng đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tuyết Tình: "Ta biết, ngươi yêu hắn, ta nghĩ nếu hắn chết, ngươi sẽ hận ta. Cho nên ta rất mâu thuẫn, nhưng giống như vận mệnh đã an bài tất cả, Đường Dạ có ân cứu mạng ta, hắn muốn ta hạ độc Tiết Hoàng Sanh, ta thực sự phải làm thế. Ta không muốn giấu ngươi, cũng không muốn gạt ngươi, ngươi muốn oán ta, hận ta, ta đều nhận, ta chỉ muốn ngươi biết rằng, ta không bao giờ thương tổn ngươi, cũng không bao giờ lừa gạt ngươi, bất kể ai ép buộc ta đều không thể".

Nội tâm Tuyết Tình thực sự rung động, đây thực sự là một nữ tử sao? Có thể thẳng thắn những việc nàng gây ra, không lo lắng ngươi sẽ hận nàng, chỉ là muốn ngươi hiểu rõ lòng nàng. Với tính cách này, nếu Tuyết Tình cũng có tình cảm, hai bên lưỡng tình tương duyệt, thì nhất định sẽ hạnh phúc, nhưng nếu chỉ có một phía, như vậy không biết là phúc hay là hoạ.

- ----------------------------------------------

Cố ý trồng hoa, hoa chẳng thắm. Vô tình cắm liễu, liễu lại xanh...

(( ༎ຶ‿༎ຶ))...