Tinh Hỷ

Chương 12: Chương XII – Mưu Tính



...Chương XII – Mưu Tính...

Thở gấp lấy mấy hơi, Thái Gia cũng lấy lại bình tĩnh trong chốc lát. Tiểu Ngạn bên cạnh nhìn thấy khung cảnh trước mắt, trên mặt cũng không thoát khỏi một trận xanh xao.

“Như thế này là như nào? Tất cả bọn họ không lẽ…”

Tiểu Ly đứa phía mặt cũng chỉ lắc đầu cùng ánh mắt u sầu.

“Họ đã chết, tất cả đều chết bởi một một vết thương chí mạng xuyên thẳng vào tim giống như nhau.”

“Họ nói, Thái Gia không biết phận, ra lời răng dạy Tinh thiếu gia chủ. Phạt người không được, thuộc hạ tất chịu thay. Toàn bộ vệ sĩ đều không ai qua khỏi.”

Thái Gia trong lòng nổi lên một cơn lửa hận không ngừng cháy lên nghi ngút, ánh mắt căm phẫn, cắn chặt lấy hàm răng đã có chút lung lay.

“Tinh Vô Thiên, rốt cuộc là ý gì?”

Tiểu Ly nhìn thấy thái độ của Thái Gia cũng có chút sửng sốt, nhanh chân đến bên cạnh.

“Ta sẽ cho người dọn dẹp, an táng họ một cách chu đáo nhất và thông báo với người thân của họ sớm nhất.”

“Điều quan trọng bây giờ, Thái Gia người mau chóng trở về phòng nghỉ ngơi rồi hãy kể cho ta nghe, rốt cuộc ở Tinh Gia đã xảy ra chuyện gì.”

“Chuyện lớn gì khiến Tinh Gia ra tay tàn độc như vậy, ta cũng phải đòi lại công bằng cho thuộc hạ của mình. Tuyệt không để họ bị người khác đem ra làm vật rối chơi đùa, trút giận như vậy.”

“Sắp xếp một chút, ngày mai chúng ta sẽ trở lại Tinh Gia một chuyến, Thái Gia người hãy đem lại toàn bộ sự tình xảy ra ở Tinh Gia thuật lại một lượt cho con nghe.”

“Hãy yên nghỉ, ta nhất định sẽ cho mọi người một lời giải thích.”

Trở về đại sảnh dinh thự Phạm Gia, Tiểu Ngạn bên cạnh thuật lại toàn bộ sự việc ở Tinh Gia một cách chi tiết rõ ràng cho Tiểu Ly xem xét.

“Ngông cuồng, Tinh Gia bây giờ cũng chỉ là Gia Thế Nhị Lưu, mặc dù thế lực họ có thể nói vượt xa chúng ta. Nhưng cho dù vậy, cùng là Gia Thế Nhị Lưu muốn vuốt mặt cũng ít nhiều nễ mũi mới phải đạo chứ.”

“Tinh Vô Thiên này, dạo thời trước trong Tinh Gia nổi tiếng sa đoạ, phong lưu thoái lạc. Nhưng vẫn được chọn làm thiếu gia chủ cũng khiến người ta trong khoảng thời gian đó có chút khó hiểu.”

“Từ sau khi Tinh Gia đánh đổi một phần ba lãnh thổ khiến bậc gia thế rơi xuống Nhị Lưu vì hắn, một tay hắn như trở thành con người khác. Quyết đoán, mưu lược, tàn nhẫn, tài năng là tất cả những gì mà các bậc trưởng lão, tiền bối không chỉ của Phạm Gia mà còn của cả các Gia Thế Nhất Lưu.”

“Phạm Gia ta rốt cuộc đã có mối bất hảo nào với Tinh Gia hay vị Tinh thiếu chủ này mà hắn lại ra tay một cách dứt khoát như một kéo cắt đứt sợi tơ duyên hảo cầu này như vậy chứ?”

Lời qua tiếng lại vài việc khác ngoài chuyện của Tinh Gia một lúc, Tiểu Ly và Thái Gia cùng Tiểu Ngạn cũng từng thời gian rời khỏi trở về phòng, chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ ngày mai.

“Tinh đại thiếu gia, Phạm Gia cho người gửi mật thư đến.”

Tinh Vô Thiên ngồi trên ghế, tay nâng chén trà nghe thấy cấp dưới thông báo liền nở một nụ cười khó hiểu như tỏ ý mọi thứ đều đã sắp xếp.

“Phạm Gia muốn đến? Nhưng Tinh Gia ta là cái khu vui chơi hay sao? Muốn đến thì đến còn ra hệ thống gì?”

“Bảo họ, một tuần sau hãy đến. Tinh Gia hiện không tiếp khách.”

“Vâng, đại thiếu gia.”

Không để ý cấp dưới dần lui ra khỏi phòng, Tinh Vô Thiên trên gương mặt vẫn là nở một nụ cười ẩn ý xoay tròn trà trong chén nghĩ lấy mấy phần mưu tính sâu xa.

“Tinh Gia không muốn gặp chúng ta sao?”

Tiểu Ngạn bên cạnh nhìn thấy thư hồi âm của Tinh Gia đang nằm trong tay của Tiểu Ly, mắt đọc lén mấy chữ rồi nói lớn.

“Tinh Vô Thiên hẹn chúng ta vào một tuần sau đến Tinh Gia gặp mặt, rõ ràng không phải muốn tránh né một cách ngu muội. Tinh Vô Thiên trong một tuần này chắc chắn sẽ có hành động bất lợi với chúng ta, đến lúc đó khó mà nắm được thớt của hắn.”

Thái Gia bên cạnh nhìn Tiểu Ly gật đầu lấy mấy cái rồi cũng chậm rãi tiếp lời.

“Tiểu Ly nói không sai, Tinh Vô Thiên hẳn có kế hoạch của hắn. Không biết có như chúng ta nghĩ là hắn đang dành sự ưu ái đối phó với Phạm Gia chúng ta hay không? Vẫn là nên cẩn thận thì sẽ tốt hơn.”

Tiểu Ly cầm trên tay thư phản hồi đến từ Tinh Gia, sắc mặt rơi sâu vào một trận trầm tư khó hiểu, bất giác bật người dậy, Tiểu Ly liền chuyển ánh mắt gấp gáp hỏi Thái Gia.

“Thái Gia, ở Trung Lưu này chúng ta đã phát triển địa vị đến mức nào? Phạm Gia ta có đang chuẩn bị kế hoạch gì quan trọng tại Trung Lưu hay vận chuyển thứ gì với quy mô lớn không?”

Thái Gia nghe thấy Tiểu Ly hỏi mấy câu cũng rơi vào suy nghĩ, tìm kiếm trong ký ức được một chút, bất giác hai mắt mở to như nhớ ra được chuyện quan trọng gì đó rồi nhìn sang Tiểu Ly.

“Phạm Gia đúng là có vấn đề đang tiến hành trong số những thứ Tiểu Ly hỏi. Chẳng lẽ…”