Tinh Hỷ

Chương 19: Chương XIX – Người Bí Ẩn



...Chương XIX – Người Bí Ẩn...

Liếc mắt như tìm kiếm thứ gì đó, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở thân ảnh của một thanh niên đang ngồi trên ghế kế bên hắn. Nhìn trên tay người này đang cầm một bình rượu hàng hiệu được làm bằng thuỷ tinh, thấy khoảng cách này cho dù có như thế nào thì Tiểu Ly cũng không thể nào phản ứng tránh né kịp.

“Ngươi chết chắc rồi.”

Lời Ngô Diệt vừa dứt, hắn liền đưa tay muốn giật lấy chiếc bình rượu đánh thẳng vào mặt của Tiểu Ly.

“Rắc”

“Ầm”

“Cánh tay của ta, cánh tay của ta.”

Vốn chỉ đổ dồn sát ý về Tiểu Ly, nhưng khi đưa tay gần chạm tới chiếc bình thì Ngô Diệt liền nhận ra có một bàn tay nắm cổ tay của mình bóp thật chặt khiến xương hắn như muốn gãy vụn, cảm giác truyền đến còn chưa bao lâu thì cả cánh tay đã bị vặn ngược một cách nhanh đến không tưởng. Cánh tay vừa xoay khỏi khớp vai, Ngô Diệt lại lần nữa cảm nhận một lực kéo không tưởng khiến cả người hắn bay hẳn sang một phía, đầu đập thẳng vào góc bàn phía bên cạnh. Cơn đau truyền đi khiến Ngô Diệt kêu la thảm thiết, đám bạn bên cạnh còn chưa kịp phản xạ liền thấy thân ảnh mặc một bộ đồ đen được thiết kế tinh xảo quý phát đầy lịch lãm nhưng trên tay lại đang cầm lấy chiếc cốc thuỷ tinh nện thật mạnh vào thái dương của Ngô Diệt mấy cái.

“A…Cứu ta”

“Dừng tay, mau dừng tay.”

Quản lý vốn là quân nhân của Lưu Gia được đào tạo khắc khe nhưng trong phút chốc cũng không kịp phản ứng với tình thế trước mắt. Nhìn thấy Ngô Diệt mấy phần tơi tả, khóc không thành tiếng ai nấy cũng một trận rùng mình.

“Vị thiếu gia này xin nhẹ tay cho, xin nhẹ tay cho.”

Thấy thân ảnh thanh niên trước mặt dừng tay lại, trong lòng quản lý hộp đêm cũng thở phào mấy lần nhẹ nhõm. Nhưng khi nhìn thẳng vào ánh mắt của người trẻ tuổi này, cho dù là quân nhân với nhiều kinh nghiệm chinh chiến trên sa trường cũng không khỏi một trận nổi hết da gà từ sống lưng truyền đến đại não.

“Nhẹ tay, ta vốn đã nhẹ lắm rồi.”

“Ngô Gia các ngươi ở Trung Lưu này như đứa con nít hỷ mũi chưa sạch. Lại dám khua tay múa chân như vậy? Đúng là trò hề.”

Mấy người bạn theo nịnh bợ Ngô Diệt cũng nhanh tay đỡ lấy thân hình xơ xác lúc này của hắn. Ngô Diệt tuy gương mặt đã có mấy phần méo mó nhưng vẫn không chừa được cái tật hóng hách.

“Ngươi, ngươi là người của ai? Dám ở đây dạy đời, sỉ nhục Ngô Gia ta. Có bản lĩnh thì nói tên của ngươi ra.”

“Mau chóng cút khỏi mắt ta, cặn bã như ngươi không đủ tư cách”

Mặc kệ vài lời chửi bới của Ngô Diệt, những người theo cạnh cũng chỉ lôi kéo hắn rời đi vì không muốn dây dưa thêm phiền phức. Quản lý cũng cảm thấy người thanh niên trẻ tuổi trước mặt không hề đơn giản chỉ vỏn vẹn qua lại vài câu rồi cho người dọn dẹp khu vực của Tiểu Ly và thanh niên vô danh này rồi nhanh chóng rời đi.

Tiểu Ly bên cạnh được một chút, cũng không kiềm được quay sang chào hỏi.

“Cho hỏi? Danh tính của thiếu gia này tên họ là gì có được không? Cảm ơn khi nãy đã ra tay giúp đỡ, nếu không Ân Ly đã phải nhận chút phiền phức.”

Thân ảnh thanh niên cũng chậm rãi xoay lại sau câu hỏi của Ân Ly, bởi vì vị trí ngồi của hắn khuất đi ánh sáng nên không cách nào nhìn rõ khuôn mặt rõ ràng. Nhưng nhờ vào một số đường nét có thể nói là mỹ nam cũng không sai.

“Gọi ta là Phong Ưu là được rồi. Tiện tay giúp đỡ không cần nhắc đến.”

Tiểu Ly nhận được câu trả lời mặc dù thoả đáng nhưng cũng không vì vậy mà kết thúc câu chuyện. Đang còn loay hoay thì hai người bạn của Tiểu Ly cũng ngỏ ý muốn trở về trước.

“Tiểu Ly, xin lỗi mình vừa nhận tin dữ từ gia đình nói mẹ mình đang lên cơn bệnh tim đột ngột. Vì vậy, cậu hãy thông cảm cho mình có được không?”

“Cậu nói gì vậy? Đây là chuyện quan trọng mình làm sao trách cậu được? Để mình đưa hai cậu cùng về, Tiểu Trúc cậu thấy sao?”

Thấy Tiểu Ly có chút ngập ngừng trong lời nói, Tiểu Trúc vốn đã hiểu con người của Tiểu Ly suốt bao năm qua nên chỉ phủi tay mấy cái rồi nói.

“Cậu không định ở lại đa tạ người ta hay sao? Chuyện nào cũng quan trọng, Tiểu Ly hãy ở lại đây một chút? Khi nào xong xuôi hẳn đến cũng được. Dù sao đây cũng không phải lần đầu mẹ của Tiểu Quế phát bệnh đột ngột, có mình theo hỗ trợ mọi thứ sẽ ổn thôi.”

“Cảm ơn Tiểu Trúc, Tiểu Quế xin lỗi. Một lát mình sẽ đến ngay, cậu cầm chiếc thẻ này khi cần hãy cứ sử dụng nó.”

Dứt lời, cả ba cũng chia tay nhau. Tiểu Quế cùng Tiểu Trúc cũng gấp gáp mấy phần rời đi trước. Tiểu Ly lúc này cũng chỉ còn một mình, hít lấy một hơi thật sâu rồi trên tay cầm ly rượu cùng bình rượu mạnh trên bàn tiến đến bàn bên cạnh.

“Không biết tôi có thể mạng phép ngồi ở đây cùng cậu một chút có được không?”

“Được, cô muốn ngồi ở đâu thì tuỳ, miễn là trả phí thì như thế nào cũng được.”

“Hôm nay tôi sẽ đãi anh, xem như là chút thành ý cảm ơn có được không?”

“Cứ tuỳ ý cô thôi, tôi không giỏi trong việc từ chốt người khác.”