Tinh Hỷ

Chương 26: Chương XXVI – Chiến Ngư



...Chương XXVI – Chiến Ngư...

Đám người vây quanh nhìn một màn biến dị này không khỏi hô hoán nhau, tất cả lúc này đều cùng ôm lấy sự ngỡ ngàng lẫn tò mò hiện rõ trên gương mặt. Riêng chỉ có Bát Thống Lĩnh cùng Phạm Thái Công ánh mắt trở nên có chút ngưng trọng, chân mày mấy chốc cũng khẽ chau lại.

“Ngươi xem mặt biển sao lại như vậy chính, Bát Thành chúng ta nằm ở vùng vịnh sâu, xưa nay hải lưu luôn ôn hoà, ngươi nói làm sao Lưu Gia vừa đến lại dị biến chứ?”

“Ta thấy mặt biển như muốn trào lên, chẳng lẽ là có thứ gì đó đang muốn bơi lên trên từ đáy sao?”

“Chẳng lẽ là tàu ngầm ư? Chúng ta cũng không thiếu, nhưng động tĩnh không đến mức như vậy.”

Tất thẩy quân nhân đều bàn tán xôn xao trước dị tượng trước mặt, nhưng khi tất cả đang còn suy đoán thì Bát Thống Lĩnh Phạm Tức cùng Phạm Thái Công không hẹn mà cùng đồng thanh thì thầm ra bốn chữ.

“Thập Đại Chiến Ngư.”

Thanh âm vừa dứt, mặt biển cuộn trào lên đến đỉnh điểm, phía dưới mặt nước biển xanh biếc đang nhấp nhô như những cơn sóng dữ cuối cùng cùng dần lộ ra những chiếc cột lớn như trụ trời đằng đông. Điều khiến người khác chú ý hơn là tất thẩy mười tấm bảng được chế tạo bằng Titan khổng lồ được thiết kế như một chiếc vây cá mập dần lộ diện ngày một rõ một lớn. Gắn liền với chiếc vây khổng lồ là một thân tàu ngầm được thiết kế vững chắc to lớn, khi tấm sắt bao bọc chống nước được khởi động kéo ra thì tất cả những người ở Bát Thành lúc này chỉ biết mở hai mắt, há hốc mồm không thể tin được tất cả đều là chiến hạm cực kì khủng bố không khác gì đại hạm của Lưu Gia xuất hiện đầu tiên.

Nhìn quy mô hộ tống của Lưu Gia lúc này tiểu đội trưởng khi trước cũng đã hiểu vì sao cái gọi là bất khả chiến bại trong lời của Bát Thống Lĩnh. Không chỉ trong lòng của tiểu đội trưởng nhỏ bé nhóm lên một tia kinh hãi, mà ngay cả Bát Thống Lĩnh hay gia chủ Phạm Gia đều hiểu rõ. Nếu Phạm Gia không có sự chuẩn bị kỹ lưỡng hoặc bất ngờ lúc này Lưu Gia phát động tấn công thì sợ là không quá nửa ngày đem Bát Thành nhấn chìm trong biển lửa.

Khi tất cả chiến hạm Lưu Gia dừng lại ở trước cổng lớn cửa biển của Phạm Gia, Phạm Thái Công cũng nhanh chóng cho phương tiện tối tân, sang trọng nhất ra đón tiếp một cách chu đáo.

Mắt thấy Lưu Gia Nghiên còn không đến năm bước chân tiến về phía mình. Phạm Thái Công liền chấp tay cúi chào một cách dành đại lễ.

“Lưu gia chủ, đường xá xa xôi. Phạm Gia đã làm phiền ngài rồi.”

“Phạm gia chủ đừng khách khí, ta chỉ đến làm khách nào có phiền hà gì chứ. Mong Phạm Gia chủ chiếu cố đôi chút.”

“Lưu gia chủ quá lời rồi, Công tiểu tử nào dám? Người chỉ dẫn theo bao nhiêu đây người thôi sao?

“Phải, chẳng lẽ Phạm Gia lại không thể đảm bảo an toàn cho lão phu trên địa bàn của các người? Hay là các người muốn ra tay mờ ám với ta sao?”

“Lưu gia chủ, người quá lời rồi. Chỉ là không nghĩ, Lưu Gia làm khách không có câu nệ nhân lực mang theo nhưng ngài lại dành lòng tin cho Phạm Gia ta nhiều như vậy, ta cùng Phạm Gia lấy làm vinh dự.”

“Được rồi Phạm gia chủ, gia gia ta đã lớn tuổi không tiện đứng đó bằng thân già để tán gẫu với ngài đâu.”

“Thất kính rồi, Lưu gia chủ cùng các vị mời lên xe, chúng tôi hộ tống mọi người nhanh chóng về Nhất Thành.”

Đôi lời qua lại giữa Phạm Thái Công cùng Lưu Gia Nghiêm ngay lập tức bị Lưu Vô Danh cắt ngang. Phạm Thái Công tuy có chút khó chịu nhưng nét mặt vẫn là tươi cười nhất có thể. Tuy Phạm Thái Công vẫn chưa biết được thân phận của Lưu Vô Danh nhưng nhờ vào kinh nghiệm và tuổi đời quan sát, hắn tự có thể cảm nhận người trẻ tuổi trước mặt không hề có địa vị thấp như những vệ sĩ thông thường. Hơn nữa người kế bên hắn trong gương mặt cùng thân hình có vẻ thanh tú, nho nhã. Nhưng suy cho cùng cả hai dù là ai đều mang một ánh mắt lạnh lẽo tràn ngập sát ý khiến Phạm Thái Công có chút rùng mình.

Vốn ban đầu cứ nghĩ Lưu Gia sẽ cử ra một vài trưởng lão trong gia thế đến xem cho có chứng nhưng không ngờ lần này đích thân Lưu gia chủ lại đến khiến Phạm Thái Công có chút thể hiện ra sự bất cẩn thiếu chu đáo, cũng may hắn tự có dự cảm nên đã đích thân đến đón tiếp, nếu không sợ là sẽ có chút phiền toái về sau.

Vốn tính ban đầu của Phạm Thái Công định sẽ hộ tống bằng xe chuyên dụng cùng với lộ tuyến tăng tốc không ngừng mau chóng về Nhất Thành, nhưng giờ đây phải thay đổi đôi chút để khởi động chuyên cơ hạng tốt nhất để không mất mặt mũi của Phạm Gia.

Khoảng hơn mười phút đồng hồ chuẩn bị thì chuyên cơ đã sẵn sàng cất cánh. Chuyên cơ tuy to lớn không thua kém một chiếc chuyên dụng sức chứa cả nghìn người nhưng bên trong lại chỉ thiếc kế rộng rãi cho khoảng mười người sử dụng với dịch vụ riêng biệt toàn bộ cũng một phòng hội nghị cỡ lớn.

Do thời gian ngay cả khi sử dụng chuyên cơ với tốc độ lên đến 800km/h nhưng cũng phải mất đến tận 16 tiếng vì vậy mà tất cả đều chỉ đôi lời qua lại rồi ai nấy đều trở về phòng của mình. Phạm Thái Công khi trời sụp tối cũng lặng lẽ tìm đến gõ cửa của Lưu Gia Nghiêm.

“Cốc…Cốc…Cốc”