Tình Một Đêm Cùng Anh Rể

Chương 46: Người chị



Sau khi suy nghĩ, tính toán cẩn thận. Không thể cứ mãi ở nhà ăn bám lấy Mặc Hàm được nên Mặc Mộc Lan quyết định sẽ đến công ty của gia đình để thực tập. Trong khoảng thời gian từ Giang gia trở về Mặc gia, cô và Mặc Khả Niệm khi gặp nhau hai người cũng không hề nói chuyện với nhau. Sống chung một mái nhà nhưng không ai quan tâm đến ai.

Lúc biết tin Mặc Mộc Lan rời khỏi Giang gia để trở về nhà, Mặc Hàm vô cùng sốc nhưng vì Giang gia vẫn giữ vốn đầu tư vào công ty lên Mặc Hàm cũng không quá để ý. Nhưng nhất định ông sẽ giúp Mặc Mộc Lan quay trở lại Giang gia chứ cứ để thế này sớm muộn Mặc gia cũng sẽ bị Giang gia cho ra dìa.

Đang tập trung làm việc, Mặc Mộc Lan nhận được một cuộc điện thoại. Ở đầu dây bên kia là một giọng nữ truyền đến:

- Xin chào, cô có phải là Mặc Mộc Lan không?

- Là tôi! Cô là ai vậy?

- Đừng vội. Mười hai giờ trưa nay, hẹn cô tại quán coffe mochi.

Còn không để Mặc Mộc Lan nói thêm, người ở đầu dây bên kia đã tắt máy. Trong lòng cô bắt đầu có một cảm giác không hề an toàn chút nào.

Đúng mười hai giờ, Mặc Mộc Lan đi đến điểm hẹn. Vừa bước vào quán một cô gái đã vẫy tay với cô. Hít một hơi thật sâu, Mặc Mộc Lan đi tới chỗ cô ta.

- Cô là ai? Hẹn tôi ra đây có việc gì?

- Cô cứ ngồi xuống đi đã rồi chúng ta cùng nhau nói chuyện.

Malian nở nụ cười thật tươi nói với Mặc Mộc Lan. Nhìn nụ cười ấy, Mặc Mộc Lan phải choáng ngợp trước vẻ đẹp kiều diễm đó của Malian.

- Được rồi, cô mau nói đi.

- Tôi là Malian. Rất vui được gặp cô-Mặc Mộc Lan. Hôm nay tôi hẹn cô tới có chuyện muốn bàn với cô. Vì kẻ thù chung của chúng ta chính là Mặc Khả Niệm-em gái của cô nên tôi muốn cô có thể hợp tác với tôi để diệt trừ mối hiểm hoạ đó.

Nghe đến đây, Mặc Mộc Lan liền đứng dậy rồi nói:

- Hình như cô tìm nhầm người rồi, tôi không có hứng thú.

Nếu như là lúc trước thì tất nhiên Mặc Mộc Lan sẽ vô cùng thích thú mà đồng ý vì cô không hề thích Mặc Khả Niệm. Nhưng bây giờ cô chỉ muốn bình yên mà sống, không muốn vướng vào bất cứ chuyện gì. Hơn hết bây giờ cô cảm thấy Mặc Khả Niệm cũng không hề đáng ghét như cô vẫn hay nghĩ.

Thấy Mặc Mộc Lan định rời đi, Malian liền tung đòn trí mạng:

- Cô không thật sự không muốn? Tôi biết cô có tình cảm với Giang Hạ Thần. Cô chưa bao giờ nghĩ nếu không có Mặc Khả Niệm thì chắc chắn người Giang Hạ Thần yêu chính là cô sao?

Câu nói ấy đã thành công khiến Mặc Mộc Lan ngồi xuống ghế.

.......

Nói chuyện với Malian xong, Mặc Mộc Lan trở về công ty. Khi nhìn thấy  Mặc Khả Niệm đang vui vẻ trò chuyện với các đồng nghiệp bên cạnh, trong lòng của Mặc Mộc Lan bỗng trở lên rất khó chịu. Đi thẳng về phòng làm việc, không muốn để tâm đến chuyện của cô nữa.

Nhưng chỉ một lúc sau, Mặc Khả Niệm đẩy cửa bước vào, trên tay còn cầm theo tách cafe. Theo quan điểm của Mặc Khả Niệm, cô thấy rằng Mặc Mộc Lan vô cùng hiền lành và dễ thương, nhưng không hiểu sao Mặc Mộc Lan lại cứ thích gây sự với cô. Trong thời gian này, Mặc Mộc Lan tự nhiên trở nên trầm tính, cô cảm thấy dễ chịu, thoải mái hơn rất nhiều. Ngoài ra còn có thiện cảm với Mặc Mộc Lan của bây giờ.

- Cô vào đây làm gì? Tôi không muốn gây sự với cô đâu. Đi ra ngoài đi.

Biết là Mặc Mộc Lan đang có ý muốn đuổi mình nhưng Mặc Khả Niệm nào chịu rời đi. Đặt tách cafe lên trên mặt bàn, cô nói:

- Tôi vừa đi pha cafe chợt nhớ ra lúc ở nhà chị cũng thích uống cafe nên pha cho chị một tách. Chị uống đi cho nóng rồi lấy sức làm việc. Tôi không làm phiền chị nữa. Tôi ra ngoài đây.

Mặc Mộc Lan nghe cô nói liền có chút bất ngờ. Không ngờ Mặc Khả Niệm lại để ý đến sở thích của bản thân mình.

- Tại sao lại làm như vậy?

Mặc Khả Niệm ngạc nhiên quay lại nhìn Mặc Mộc Lan:

- Hả?

Đôi mắt Mặc Mộc Lan đã có chút đỏ, cô nói:

- Tại sao? Cô có thể coi như tôi vô hình mà. Cô cũng có thể cười vào mặt tôi khi thấy tôi gặp chuyện mà. Tại sao cô lại làm như vậy? Cô muốn gì chứ?

Chỉ là một tách cafe thôi mà sao Mặc Mộc Lan lại biến cô thành người xấu rồi? Mặc Khả Niệm đưa tay lên gãi gãi bên má:

- Tôi chỉ muốn quan tâm chị thôi mà. Chị yên tâm tôi không cho thuốc vào tách cafe của chị đâu. Chị tin tôi đi!

Nói xong, Mặc Khả Niệm định ra ngoài nhưng một lần nữa lại bị câu nói của Mặc Mộc Lan cản lại:

- Tránh xa Malian ra. Cô ta không đơn giản đâu.

Mặc Khả Niệm ngơ ngác nhìn Mặc Mộc Lan. Cô vẫn không hiểu tại sao Mặc Mộc Lan lại có thể biết đến sự tồn tại của Malian nhưng nếu cô đã nói như vậy chắc chắn chuyện này không hề đơn giản.

- Vâng! Chị đừng lo cho em nha, em nhất định sẽ không sao!

Nhìn bóng lưng rời đi của Mặc Khả Niệm, Mặc Mộc Lan khẽ thở dài. Không biết câu nói của cô, Mặc Khả Niệm có hiểu không nữa.

Quay trở lại lúc ở quán với Mailan, Mặc Mộc Lan sau khi nghe lý do và sự khuyên nhủ của Malian, cô nở một nụ cười để che giấu đi nỗi đau của mình và rồi cô vẫn thẳng thắn quyết định:

- Cô siêu thật đấy. Có thể lợi dụng tôi để hại em gái tôi. Nhưng thật tiếc tôi không phải một người chị như vậy. Tuy chỉ là cùng cha khác mẹ nhưng nếu cô làm hại Mặc Khả Niệm tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.