Tình Nhân Tự Ta Tu Dưỡng

Chương 29: Cô cũng nên là công!



"Ân.. đừng.. đừng nhanh như vậy." xung quanh thân thể quanh quẩn nhiệt khí nồng đậm mãnh liệt, mà xao động bên trong càng là châm ngòi mỗi một tất thần kinh, khổ không nói nổi. Cho đến khi thân dưới trống rỗng được ngón tay thon dài của người đó xỏ xuyên mà vào, Chung Cẩn Lan ngoài mình kêu lời kháng cự, thân thể lại thành thực tiếp nhận kẻ xâm nhập không nên đến này, cùng với tiết tấu náo nức vặn vẹo phô ra vòng eo.

Tuy nhìn không rõ diện mạo và biểu tình lúc này của người trên thân, trong lòng cũng là tràn đầy nghi hoặc, nhưng thân thể mỗi một tất da thịt thậm chí lỗ chân lông đều đang kêu gào sung sướng, để Chung Cẩn Lan không cách khắc chế chuyên tâm lao vào trong trận hoan ái này. Cùng với cao trào tới gần, cô ôm chặt bờ vai nhỏ hẹp của người trên thân, cầm lòng chẳng đặng kêu ra cái tên người khát vọng nhất, mà lúc này đang đè trên người cô, người mang cho cô vui vẻ vô hạn cuối cùng lộ ra cả gương mặt.

Hiển thị gương mặt ngây ngô đã có khí chất thành thục mà lão luyện, hai tròng mắt như màu đen bảo thạch từ trên cao nhìn xuống nhìn lấy mình, thuận theo mắt kính trong suốt phóng ra vài tia sáng. Cô ấy cười đến rất ôn nhu, tóc dài màu đen rơi ở trên bờ vai, làn da trắng nõn non nớt mềm mại, dường như tùy lúc vừa chạm thì có thể vắt ra nước. Mà trước ngực no đủ càng là được hai núi nhỏ bằng phẳng từ bản thân bao nhìn đến bây giờ lớn nhỏ như nước mặt đào, đủ để cùng là nữ nhân như mình đố kị.

"Mẹ, thoải mái không?" nhìn thấy biểu tình sắp lên đỉnh của Chung Cẩn Lan, Chung Cẩn Du thấp giọng hỏi, dùng lời nói đúng đắn hồn nhiên nhất nói ra câu làm người thẹn thùng. Cũng ở trong thời khắc này, được người mẹ này xưng hô kích thích đến Chung Cẩn Du trở nên càng thêm nhạy cảm, nghĩ đến lúc này con người đang xâm chiếm mình là đứa con gái cô từ nhỏ nuôi đến lớn, bụng nhỏ một trận co rúc, sức lực bên hong vẫn chưa tan đi, cứ như vậy đến cực hạn.

"Ân!" tiếng rên từ trong cổ họng tràn ra, cũng để xuân mộng loạn thất bát tao hạ màn. Từ trong mộng bừng tỉnh, Chung Cẩn Lan nằm ở trên giường rất lâu, kinh ngạc nhìn trần nhà phát ngẩng. Cô ở trong chăn xê dịch tay phải của mình, sờ hướng chân tâm không có mặc quần lót, trong đó mức độ trơn mướt cùng với trong mộng của mình trên dưới hoàn toàn không giống, ướt đến một trũng lộn xộn.

"Chung Cẩn Du, ngươi vô liêm sỉ!" buồn phiền kêu lớn một tiếng, Chung Cẩn Lan ngồi dậy, phẫn nộ đem cái gối quăng trên đất, không vui đạp chăn mấy đá, lần nữa cuộn mình lại trên giường. Từ sau hôm đó bị Chung Cẩn Du hôn qua, Chung Cẩn Lan thì phát hiện bản thân trở nên càng ngày càng kì lạ, quan hệ giữa hai người cũng chả hiểu vì sao thẹn thùng lên.

Ban đầu, Chung Cẩn Lan chỉ là cố ý cùng Chung Cẩn Du bảo trì khoảng cách, ai biết đứa nhỏ chết tiệt này sau đó không những không có chừng mực mà dừng lại, còn mỗi ngày đều tìm cơ hội khiêu khích mình. Chẳng hạn như thường xuyên ở trong nước mật ong thêm mấy muỗng muối, hoặc là khi bản thân tắm mở cửa xông vào. Mỗi lần nhìn thấy mình giậm chân tức giận, đứa nhỏ chết tiệt đó liền một mặt lãnh đạm nhìn mình, bộ dạng người lớn xoa xoa đầu của mình.

Chung Cẩn Lan hết cách với Chung Cẩn Du, càng đáng sợ là, từ sau khi cùng Chung Cẩn Du tiếp hôn, cô cơ hồ mỗi đêm ngủ đều sẽ mơ thấy mấy hình ảnh không phù hợp với thiếu nhi kia. Lúc đầu là bản thân cùng Chung Cẩn Du tiếp hôn, sau đó từ hôn đến vuốt ve, tiếp đó lăn lên trên giường, cùng với hình ảnh trong mộng càng ngày càng dành cho người lớn, mặt của Chung Cẩn Du cũng càng rõ ràng.

Trong mấy ngày này, Chung Cẩn Lan sáng sớm mỗi ngày đều thỉnh thoảng đối mặt với Chung Cẩn Du không có đi học, bị cô ấy khi dễ bị cô ấy đùa giỡn, buổi tối lại phải ở trong mộng bị cô ấy công chiếm, sáng sớm thức dậy phía dưới mãi mãi đều là ướt. Chung Cẩn Lan thật sự chịu đủ cái loại cảm giác sáng tối đều phải bị đè, cô bây giờ rất phẫn nộ, rất muốn tìm Chung Cẩn Du cái tên nhãi con đó tính sổ, nhưng nha đầu đó sáng sớm hôm qua thì ra khỏi cửa từ lâu rồi, đi cái gọi là nhà bạn học nữ làm khách, cư nhiên bây giờ còn chưa trở về! Đem mình bỏ ở nhà cả một ngày trời!

Tiếng vang ba ba bất mãn trong lòng, Chung Cẩn Lan xuống giường tắm rửa, đem mồ hôi và cái thứ dịch thể trên người tẩy sạch, ngồi ở trong phòng khách phát ngẩng. Thời gian lại qua một buổi trưa, Chung Cẩn Du không ở đây thì không có người làm cơm cho cô ăn, cũng không có người rót nước bưng đến trước mặt cô, càng không có người bồi cô trò chuyện, bồi cô xem phim thần tượng không có bổ dưỡng.

Chung Cẩn Lan vô cùng hậm hực, hậu quả chính là kiềm chế không được mở ra tủ rượu trong nhà, bắt đầu uống rượu. Cùng với cồn rượu chảy khắp toàn thân, Chung Cẩn Lan từ đầu đến cuối có chút vui vẻ rồi. Cô nằm nghiêng ở trên sofa, ôm rượu ngây ngô cười, rồi chậm chạp uống xuống. Cho nên, khi Chung Cẩn Du trở về nhà, liền thấy được là Chung Cẩn Lan nằm ở trên đất say như chết, còn có từng chai bia, rượu trắng, rượu đỏ, trống rỗng kia..

Cô ấy không ngờ bản thân chỉ là rời khỏi một ngày, cái nhà này thì sẽ bị Chung Cẩn Lan làm đến rối tung rối mù. Thu dọn xong mấy chai rượu kia, sắc mặt Chung Cẩn Du trở nên đen như than cốc. Cô ấy đem Chung Cẩn Lan ôm lên đặt trên sofa, thấy đối phương trong lòng còn ôm lấy một chai rượu, phẫn nộ đem nó cướp đi, bốp một cái ném ở trên đất. Tiếng thủy tinh tan vỡ vang dội chói tai, cũng đánh thức Chung Cẩn Lan, cô dụi dụi mắt, nhìn Chung Cẩn Du đã trở về, đem đầu xoay qua một bên, không nhiều liếc cô ấy một cái.

"Rõ ràng biết dạ dày bản thân không tốt còn muốn uống nhiều rượu như vậy, ngươi muốn làm hư cơ thể mình sao?" Chung Cẩn Du nhìn không quen nhất Chung Cẩn Lan uống quá chén, bình thường ở nhà cô ấy đều quản cô cũng đặc biệt đi đến quán bar Chung Cẩn Lan quản lý nói cho mấy quản sự kia biết, hy vọng đối phương chiếu cố tốt Chung Cẩn Lan, đừng tùy ý cho cô uống rượu. Ai biết bản thân mới rời khỏi một ngày, Chung Cẩn Lan thì vô pháp vô thiên rồi.

"Ta mới mặc kệ dạ dày có được không, ta chính là muốn uống.. ngươi không phải đi đến nhà nữ nhân khác rồi sao, ngươi còn quản ta làm cái gì? Ngươi tiếp tục đi tìm cái gì bạn học nữ kia, đem một mình ta bỏ ở trong nhà uống chết thì thôi!" tuy ngủ được một chút để ý thức của Chung Cẩn Lan thanh tỉnh không ít, nhưng vẫn là đang trong trạng thái uống say, thấy cô ủ ở trong lòng mình nói lên bất mãn đối với mình, Chung Cẩn Du hài lòng khơi lên khóe môi, luôn cảm thấy bản thân lần này sắp xếp rời khỏi không có lãng phí.

Kì thực căn bản không có cái gọi là bạn học nữ, cô ấy chỉ là tùy ý tìm một khách sạn ra ngoài ở một đêm, mục đích chính là muốn Chung Cẩn Lan cảm thấy cuộc sống chợt không có mình một chút, nhìn thấy con người luôn được mình chăm sóc bộ dáng hoàn toàn vô thố (vô phương ứng phó), Chung Cẩn Du ngược lại có chút thương tâm, cô ấy nếu như trở về sớm mấy tiếng thì tốt rồi.

"Ta thì coi như thích ở trong nhà bạn học nữ thế nào nữa, cũng không thể đem ngươi một mình quăng ở trong nhà không lo. Ta mới rời khỏi một ngày ngươi thì đem nhà làm thành như vậy, thật sự không biết chúng ta ai mới là gia trưởng (người đứng đầu trong nhà)"

"Được a, ta không phải gia trưởng, ngươi thì có thể rồi! Nếu đã thích bạn học nữ kia như vậy thì mãi mãi đừng trở về, để ta một mình ở trong nhà đói chết, uống chết được rồi!"

Bị Chung Cẩn Du vừa nói như vậy, Chung Cẩn Lan uỷ khuất cực kì. Cô đẩy người bên cạnh ra, nghiêng ngã lảo đảo từ trên sofa ngồi dậy, chuẩn bị thay quần áo ra ngoài tìm bạn giường an ủi mình. Chung Cẩn Lan cô từ đó đến giờ cũng không thiếu nữ nhân, làm gì còn phải ở trong nhà cùng tên tiểu quỷ chết tiệt này dây đưa không ngừng. Nghĩ đến bản thân mấy ngày trước vì muốn quên đi Chung Cẩn Du đặc biệt chạy đi bạn giường trước kia kết bạn đi khách sạn, kết quả còn chưa bắt đầu làm thì bản thân nhớ Chung Cẩn Du như phát điên, hoàn toàn không có hứng thú tiếp tục.

Bây giờ xem ra, bản thân căn bản chính là đang bị coi thường. Chung Cẩn Du chẳng qua là hôn mình mà thôi, một nụ hôn cũng không biểu đạt cái gì, mà cô ấy cũng không đem mình coi là mẫu thân của cô ấy mà đối đãi. Hừ, nếu bạn học nữ tốt, vậy thì để Chung Cẩn Du đi tìm bạn học nữ đó thì bỏ đi, bản thân mình mới không thua một khuê nữ như cô ấy, mình còn có bạn giường!

"Ngươi tức giận rồi?" thấy Chung Cẩn Lan đầu cũng không quay lại hướng căn phòng mà đi, Chung Cẩn Du vội vàng đi lên trước đem cô kéo lại, ai biết đối phương chợt lên lên sức, liên tục đẩy cô ấy đánh cô ấy. "Ta không có tức giận, ta làm gì phải giận ngươi, ngươi thích cùng ai ra ngoài thì cùng người đó ra ngoài, tốt nhất cùng bạn học nữ kia tôi tôi em em cả đời cũng đừng trở lại! Bây giờ ta muốn đi tìm nữ nhân làm yêu, ngươi buông ta ra!"

Không hề nghi vấn, Chung Cẩn Lan bị lời nói của mình chọc giận, đã triệt để bước vào trạng thái xù lông. Thấy cô trừng mắt nhìn mình, một bộ dạng chính mình làm chuyện xấu lớn gì. Áy náy lãnh ngưng trên mặt Chung Cẩn Du, thay vào vẻ mặt hờ hững. Cô ấy có thể nhịn Chung Cẩn Lan vô lý gây sự, lại không thể cho phép cô đem mình đẩy đến càng xa, càng không cho phép nữ nhân của mình bị người khác chạm nữa.

Như vậy suy nghĩ, Chung Cẩn Du lắc lắc đầu, đưa tay tháo mắt kính đang đeo xuống, tùy ý quăng ở trên đất. Cô ấy không phải cận thị, đeo kính cũng chỉ vì để bản thân nhìn qua thấy gần một chút. Mảnh kính dày tháo đi, Chung Cẩn Du híp hai mắt, tùy tay đem tóc dài màu đen đang cột tản ra, cúi đầu nhìn chăm chăm con mồi trong lòng sắp bị cô ấy ăn sạch, không tự chủ được liếm liếm môi dưới.

Thân là con gái, mẹ của mình có loại nhu cầu đó, cô ấy nếu như không thể thỏa mãn cô còn tính là con gái tốt cái gì?

"Ngươi vừa nói, ngươi muốn tìm nữ nhân khác lên giường?" Chung Cẩn Du nói xong, cường ngạnh ôm Chung Cẩn Lan qua, đem cô đè ở trên bàn cơm bên cạnh.

"Ngươi dựa vào cái gì quản ta, ngươi chẳng qua là người ta tùy ý nhặt về mà thôi, ngươi.. ngô!" mặt sau lời nói dạy dỗ của Chung Cẩn Lan chưa có cơ hội nói ra, bởi vì Chung Cẩn Du sớm đã nhắm chuẩn cơ hội rồi, cúi đầu hôn lấy cánh môi của cô.

Nhưng mà, con cừu vâng lời trong ngày thường hôm nay lại nóng tính khác thường, lại có thể mở miệng cắn phá môi dưới của mình. Đau đớn để con ngươi màu đen của Chung Cẩn Du càng phát ra thâm thúy, cô ấy thuận tay cầm lên tạp dề treo ở trên ghế ăn, đem hai tay của Chung Cẩn Lan trói lại với nhau. Từ nhỏ thì học võ phòng thân sức lực của Chung Cẩn Du rất lớn, Chung Cẩn Lan uống say mặc dù cố sức chống cự cũng chỉ là phí công. Thấy hai tay của mình bị trói lại, mà Chung Cẩn Du đang từ trên cao nhìn xuống nhìn cô, khóe miệng còn lưu lại máu tươi.

Hình ảnh này, thật cực kì quỷ dị rồi.

"Chung Cẩn Du, người chính là đối với trưởng bối như vậy? Ngươi thả ta ra!" Chung Cẩn Lan cảm thấy bản thân cực kì mất mặt rồi, không thể không đem thân phận mang ra. Rõ ràng cô mới là lớn tuổi, mà đứa nhỏ chết tiệt trước mắt kia nhỏ hơn cô tới cả tám tuổi, còn kêu mình mẹ nhiều năm như vậy, cho dù muốn chơi mẹ con* cái gì, cô cũng nên là công!

"Ngoan, đừng nói. Ta biết ngươi mấy ngày này luôn muốn làm cùng ta, mẹ."

Hết chương 29