Tình Nhân Tự Ta Tu Dưỡng

Chương 33: Nhan Nhan phải đi rồi sao?



"Ông tỷ, mấy hàng hóa này rõ ràng rồi, đều không có vấn đề" Bước vào mùa thu, thời tiết của trấn Đồng Hỗ dần dần trở nên lạnh, gió cũng nhiều thêm hàn ý thấu xương. Đứng ở bên bến tàu, Ông Lẫm Nhiên mặc áo gió đơn bạc, trong miệng ngậm thuốc lá bốc ra sương khói màu xám. Nghe qua lời của thuộc hạ, nàng gật gật đầu, lấy ra điện thoại liếc nhìn công việc còn lại hôm nay, trong lòng lại là chua xót dị thường.

Nụ hôn của Tư Hướng Nhan rất ngọt, hôn chị ấy chính là giống như ăn cục kẹo ngọt nhất trên đời để người ta hài lòng. Chỉ là phần hạnh phúc đó không tồn tại bao lâu, liền bị đối phương tận tay đánh vỡ. Cơ thể bị đẩy ra, tiếp theo trên mặt liền hung hăng chịu một bạt tay. Lực đạo lần này là rất mạnh chưa từng có qua, để Ông Lẫm Nhiên đứng không vững, trực tiếp té ngã ở trên đất.

Bên khóe miệng là nhứt nhối nóng hừng hực, lỗ tai cũng xuất hiện điếc ngắn ngủi, Ông Lẫm Nhiên nhìn theo Tư Hướng Nhan, chợt có loại cảm giác vạn niệm câu khôi (mọi ý niệm đều đã thành tro). Chuyện đến hôm nay, chính mình vẫn chưa có được quyền lợi của Tư Hướng Nhan, chỉ là một nụ hôn lại rơi đến kết cục này.

"Tại sao vậy?" Tuy trên mặt rất đau, nhưng cái đau trong lòng lại nặng gấp mười lần so với *, Ông Lẫm Nhiên đứng dậy, thấp giọng hỏi. Nàng có thể cảm thấy được Tư Hướng Nhan chán ghét mình không giống như khi vừa quen biết nữa, cũng nghe chị ấy tận miệng thừa nhận đối với mình có cảm giác. Nếu đã như thế, tại sao còn phải giày vò nàng như vậy?

"Cô còn không có tư cách." Đem thần thái Ông Lẫm Nhiên tuyệt vọng thu vào trong mắt, Tư Hướng Nhan cảm thấy tâm trạng rất phức tạp, không chỉ là bất mãn đối với Ông Lẫm Nhiên mạo phạm, lại còn có rất nhiều thương tâm và một tia lúng túng trong đó. Mấy ngày nay, cô luôn nổ lực thuyết phục chính mình đi tiếp nạp Ông Lẫm Nhiên, nhưng chuyện đơn giản này không phải nói làm thì làm. Cưỡng hôn vừa rồi để hảo cảm của Tư Hướng Nhan đối với Ông Lẫm Nhiên giảm đi mấy phần, cô cố ý nói lời để đối phương buồn, cố ý làm trọng thương trái tim của đối phương. Thấy Ông Lẫm Nhiên lăng lăng nhìn mình, Tư Hướng Nhan xoay người lên lầu, không quay đầu lại nữa.

"Ông tỷ, chị không sao chứ?"

"Ân? Tôi không sao" thời điểm đang ngẩng người, Ông Lẫm Nhiên nghe thấy thủ hạ bên cạnh la lên, nghi hoặc trả lời, nàng theo bản năng vươn tay sờ cái mũi, lúc này mới phát hiện bên gò má đã ẩm ướt một mảng. Sờ lấy vết nước mắt nên khóe mắt, nàng bối rối cười rồi cười, không để ý thuộc hạ truy hỏi vội vàng rời khỏi, cũng tính là thua trận mà trốn.​

Trên chiếc xe, Ông Lẫm Nhiên dựa theo sắp xếp tối nay chạy đến quán bar. Ở bên trong có một tiệc rượu long trọng, vai chính không phải người khác, chính là Địch Lão lần trước gặp mặt kết quả bị quấy nhiễu giữa đường. Đi đến nơi, Ông Lẫm Nhiên phát hiện Vọng Ca thì đứng ở ngoài cửa đợi mình từ lâu, anh ấy vừa cười hoan nghênh đến, đưa nàng đi đến phòng hóa trang.

"Tiểu Ông đến rồi a, nghe nói gần đây cô bận rộn, lại là cực khổ cô rồi."

"Không có gì, đều là tôi nên làm, Nhan Nhan khi nào đến?"

"Tư tỷ đợi muộn chút nữa mới đến, cô để thợ hóa trang xử lý một chút, đánh phấn xinh đẹp chút." Đem Ông Lẫm Nhiên đưa vào phòng thay đồ, Vọng Ca vỗ vỗ vai của nàng, cười đi ra ngoài. Chỉ là sau khi đóng cửa, nụ cười trên mặt nhanh chóng sụp đổ, biến thành lo lắng.

"Người đến rồi sao?" Ở tầng cao nhất của quán bar, Tư Hướng Nhan nhìn Vọng Ca đi lên, thấp giọng hỏi, bên cạnh còn có nam nhân một thân tây trang, con người này chính là người phiên dịch của Địch Lão, "Ân, tôi đã làm theo sắp xếp của chị, đem người dẫn đi phòng thay đồ rồi. Tư tỷ, chuyện này chị xem có phải suy nghĩ chút không, tiểu Ông cô ấy.."

"Long tiên sinh." Long Vọng lời chưa nói xong, người phiên dịch ở một bên lại nhịn không được mở miệng. Anh ta cung kính cười, nhưng trong mắt mang theo mấy tia ý vị cảnh cáo "Địch Lão hôm nay đặc biệt tham dự chính là vì muốn trò chuyện với Ông tiểu thư. Chúng tôi không phải cường đạo, tất cả điều kiện cũng đều thương lượng xong rồi, vẫn hy vọng mọi người đừng làm ra chuyện đột nhiên nuốt lời, ồn ào mọi người không vui."

"Con m*ẹ nó tính cái thứ gì vậy, tao và Tư tỷ nói chuyện, còn không đến lượt.."

"Long Vọng, căm miệng." Thấy không khí trở nên có chút giương cung bạt kiếm, Tư Hướng Nhan đúng lúc mở miệng ngăn lại.

"Vâng, đại tỷ, rất xin lỗi, vừa nảy tôi kích động rồi." Cho dù trong lòng có bất mãn lớn hơn, Long Vọng lại cũng không dám phát cáu với Tư Hướng Nhan. Bây giờ bị răng dạy, chỉ có thể cúi đầu nhận sai.

"Ân, chuyện giống vậy đừng xảy ra lần hai nữa. Còn nữa, Tư gia chúng tôi luôn nói chuyện giữ lời, tuyệt đối sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì nuốt lời, vẫn hy vọng anh chuyển lời tới Địch Lão." Tư Hướng Nhan nữa câu trước là cảnh cáo Long Vọng, câu sau rõ ràng là đang cùng người phiên dịch nói chuyện. Thấy sắc mặt của cô trở lãnh túc lên, người phiên dịch thấy tốt thì nhận, đứng lên cáo từ.

"Thứ chó cậy thế chủ." Thấy người đã đi xa, Long Vọng thấp giọng mắng, quay đầu nhìn Tư Hướng Nhan, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là kiềm chế không được hoang mang trong lòng, mở miệng. "Đại tỷ, chị thật sự dự định để tiểu Ông làm chuyện đó?" Long Vọng nghĩ nữa ngày mới nghĩ ra từ uyển chuyển như vậy, sau khi anh ấy nói xong, Tư Hướng Nhan cau chặt chân mày, phất phất tay ra hiệu anh ấy ra ngoài.

"Đại tỷ, chuyện này.."

"Long Vọng, quản tốt chuyện của bản thân cậu thì được rồi, vấn đề còn lại không cần nhúng tay" Lời nói đã đến nước này. Cô đỡ đầu dựa ở trên ghế, trong lòng lại cũng là loạn đến không xong. Cô biết quyết định bản thân ra sẽ dẫn đến cái gì, cũng sẽ để chính mình mất đi cái gì. Nhưng làm như vậy, cô thì có thể biến thành Tư Hướng Nhan như lúc trước. Lãnh khóc vô tình đó, bất cứ người nào cũng coi là công cụ của cô.

"Vọng Ca, Nhan Nhan sao còn chưa đến?" Bảy giờ tối, yến hội chính thức bắt đầu. Người đến ngoại trừ Địch Lão, cơ hồ đều là quản sự lớn nhỏ của Tư gia. Ông Lẫm Nhiên vừa ra thì được sắp xếp ở bên cạnh của Địch Lão, thấy đại chú có chút phát mập cười mập mờ đối với mình. Ông Lẫm Nhiên nhịn không được xoa xoa cánh tay nổi da gà, cứng đờ uống xuống rượu đối phương kính đến.

"Ông tiểu thư, Địch Lão nói cô và phụ nữ phương Tây ông ấy từng gặp không giống nhau. Dung mạo của cô rất xuất chúng, khí chất giống như liệt hỏa, nóng cháy thiêu đốt, để người ta muốn bỏ cũng không thể." Tiệc rượu vừa mới mở màng, Ông Lẫm Nhiên thì bị người của bàn Địch Lão chuốc không dưới một chai. Nàng nhíu chặt chân mày, nghe phiên dịch của Địch Lão ở bên trong kia lộp bộp nói, trong lòng lại loạn thành một đoàn.

Trực giác nói cho Ông Lẫm Nhiên biết, tiệc rượu tối nay tựa hồ che giấu huyền cơ. Tư Hướng Nhan thân là bà chủ lại chậm chạp chưa đến, người của Tư gia cũng đang từ từ rút khỏi, chỉ có mình và Vọng Ca còn ở đây. Lại nhìn Vọng Ca, một bộ dạng mặt ủ mày chau nhìn đồ ăn bàn kia, cơ hồ một miếng không động. Ông Lẫm Nhiên cảm thấy đầu rất choáng váng, cơ thể cũng mềm đến không có khí lực gì. Nàng muốn lấy lý do đi phòng rửa tay, lại bị bàn tay thô ráp ôm lấy thắt lưng, ghê tởm đến nàng xém chút cả đồ ăn tối nay đều sắp nôn ra ngoài.

"Ông Lẫm Nhiên, Địch Lão nói cô hình như uống say rồi, chi bằng tối nay thì ở quán bar nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ông ấy sẽ phái người đưa cô về." Nghe thấy lời của người phiên dịch nói, Ông Lẫm Nhiên theo bản năng lắc đầu. Nàng giãy giụa đứng dậy muốn rời khỏi đây. Cơ thể lại bị Địch Lão dùng sức ôm lấy, dẫn nàng đi đến thang máy.

Việc đã đến nước này, Ông Lẫm Nhiên bất chấp cái gì lễ nghĩ loạn thất bát tao, bắt đầu dùng tay đẩy Địch Lão, nhưng cơ thể lại một chút khí lực cũng dùng không lên. Tửu lượng của nàng được tính là tốt, không đến nổi mới uống chút như vậy thì say đến bước như thế, Ông Lẫm Nhiên đoán rượu nàng vừa uống nhất định có vấn đề. "Địch Lão, trong chuyện này nhất định là có hiểu lầm gì. Tư tỷ còn chưa đến, chúng ta thì rời khỏi như vậy tựa hồ không quá tốt. Nếu như ông có cần, tôi có thể tìm chị em khác đến bồi ông" mắt thấy bị đẩy vào thang máy, Ông Lẫm Nhiên vẫn đang làm giãy giụa cuối cùng. Nàng hy vọng Tư Hướng Nhan đến nhanh chút, lúc này, nàng có thể mong mỏi thì chỉ là Tư Hướng Nhan đến giúp nàng.

"Thật ngại quá, Ông tiểu thư, Địch Lão nói ông ấy không có hiểu lầm gì, hiệp nghị cũng là vừa sáng thì bàn xong với Tư tiểu thư. Tối nay cô bồi bên cạnh Địch Lão, sau này tất cả các loại hàng hóa mới nhất đều sẽ xuất hàng trước tiên cho Tư gia, cô chỉ cần thành thành thật thật ở đây một đêm thì được rồi."

"Anh là đang nói đùa với tôi à, tôi cũng không biết bản thân tôi đáng giá như vậy." Nghe thấy lời của người phiên dịch, Ông Lẫm Nhiên tự giễu nói, trong đầu đã là một mảng trống rỗng. Nàng làm sao cũng chưa nghĩ qua, kết quả lại là tình hình này. Nghĩ đến Tư Hướng Nhan mấy ngày này cũng chưa thế nào để ý mình, đem tất cả công việc bên ngoài giao cho nàng, thậm chí cả ba bữa cũng không cần mình làm nữa.

Ông Lẫm Nhiên che lấy ngực, chỉ cảm thấy nơi đó đau đớn giống như có thứ gì đó bị móc đi. Ở loại thời điểm này, nàng thật sự rất muốn tin tưởng Tư Hướng Nhan, tin chị ấy là không biết, không phải cố ý, chị ấy còn đang trên đường đến. Nhưng mà, khi cửa thang máy mở ra, thấy được Tư Hướng Nhan ở bên trong rõ ràng là từ trên lầu xuống, Ông Lẫm Nhiên đau thương nặn ra một nụ cười khổ, cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

"Nhan Nhan."

"Ân." thấy gương mặt triều hồng, còn có Địch Lão ôm nàng. Tư Hướng Nhan chỉ cảm thấy màn này đặc biệt chói mắt, nàng cố nén xúc động muốn đem Địch Lão đẩy ra, xoay người rời khỏi thang máy. Thì trong lúc này, cổ tay bị một bàn tay khác kéo lại, không cần quay đầu cô cũng biết là ai, lại không dám quay đầu.

"Nhan Nhan phải đi rồi sao?"

"Ân."

"Chị không dự định mang em rời khỏi, phải không?" Dù cho từ thời khắc thang máy mở ra trong lòng thì đã có đáp án rồi, Ông Lẫm Nhiên vẫn là không từ bỏ ý định hỏi.

"Ân."

Nghe được đáp án lãnh đạm của Tư Hướng Nhan, Ông Lẫm Nhiên cười càng sâu, con ngươi màu nâu lại dần dần không có ánh sáng. Nàng nắm chặt cổ tay của đối phương, mặc cho lực đạo của cơ thể đang dần biến mất, cũng không muốn buông cái tay này ra. Cơ thể rất đau, ngực càng giống nhiên bị móc rỗng nhồi nhét vào một đồng ngọn đuốc, So với thất vọng và vô vọng lúc trước, nàng lúc này đã bước vào hố sâu mang tên tuyệt vọng.

Tư Hướng Nhan không yêu mình, thậm chí có thể cả thích cũng nói chưa tới, nếu không thì sẽ không vì cái gọi là làm ăn kia đem mình tặng cho Địch Lão. Ông Lẫm Nhiên muốn khóc, lại cảm thấy không có cái gì đáng khóc. Tất cả hiện tại đều là nàng tự làm tự chịu, sớm thì ở trước khi đến Tư gia nàng thì làm xong dự định xấu nhất. Chỉ là.. cùng với bị Tư Hướng Nhan phát hiện thân phận mà xử tử, cũng sẽ tốt hơn trăm lần so với loại tình trạng bây giờ đó?

"Chị ngoại trừ ân ra, còn nói được cái gì?" Ông Lẫm Nhiên thấp giọng nói hai tay run rẫy sờ lấy cổ tay của Tư Hướng Nhan, muốn khóa chặt mười ngón tay của cô.

"Tôi phải đi rồi" Tư Hướng Nhan biết, Ông Lẫm Nhiên không có khóc, nữ nhân này luôn thích hoảng sợ kêu la thất thanh giờ phút này lại không khóc không náo, chỉ là trầm mặt nắm lấy mình, dường như mình chính là cứu rỗi toàn bộ nàng.

Nén lòng đem tay của Ông Lẫm Nhiên kéo ra, Tư Hướng Nhan đầu cũng không quay lại đi ra ngoài quán bar. Khe hở của thang máy càng ngày càng nhỏ, mà bóng dáng của cô càng ngày càng mơ hồ. Ông Lẫm Nhiên che lấy dạ dày quay cuồng mãnh liệt, cảm thấy toàn thân trên dưới đều đau cực kì. Phần khổ sở đó để nàng muốn nôn, thậm chí cảm thấy bản thân vẫn chi bằng như vậy chết đi mới tốt, xong hết mọi chuyện.

"Ông tiểu thư, sự thật cô đã thấy được rồi, vẫn xin cô ở đây cố gắng nghỉ ngơi một đêm, ngày mai chúng tôi thì sẽ đưa cô trở về." Bị đặt ở trên giường của quán bar, Ông Lẫm Nhiên hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm trần nhà, đã mất đi năng lực ngôn ngữ. Nàng cảm thấy trước tằm mắt đều là đen, nhưng trong đầu lại không ngừng xuất hiện cái tên Tư Hướng Nhan.

Nền trắng chữ đen, một chữ lại một chữ, giống như ác ma không dừng không ngừng gặm cắn đại não của nàng, lặp đi lặp lại tên của Tư Hướng Nhan. Khi trên thân thể nặng thêm một người xa lạ, Ông Lẫm Nhiên mặc cho bàn tay thô ráp của Địch Lão sờ lấy chân, eo, còn có mặt của mình. Nàng phát hiện bản thân đã không thể giống như lúc sáng, nghĩ đến Tư Hướng Nhan không tự chủ được rơi nước mắt, có thể nói, bây giờ nàng cả khóc cũng khóc không ra rồi.

"Nhan Nhan.." Nhỏ giọng kêu lấy Tư Hướng Nhan, cảm thấy dây kéo của mép váy mình bị kéo ra, Ông Lẫm Nhiên chậm rãi nhắm mắt lại.

Hết chương 33