Tình Nhân Tự Ta Tu Dưỡng

Chương 35: Dù cho tôi đối với cô như vậy, cô vẫn là yên tâm ngủ ở bên cạnh tôi sao?



Một đêm này, từ sau khi Tư Hướng Nhan làm ra quyết định sai lầm, thì đã định là không bình thường rồi. Cuối cùng Ông Lẫm Nhiên không phải đích thân từ trong phòng tắm ra ngoài, mà là Tư Hướng Nhan ở bên ngoài đợi cả một tiếng lại không thấy nàng có ý ra ngoài, mới dùng thủ pháp cứng rắn mở cửa phòng tắm ra, đem toàn thân lạnh như băng của nàng đang quỳ ở trên đất ôm ra ngoài.

Vì vừa rồi được chăn bông bao bọc không có thấy được, lúc này, Tư Hướng Nhan mới phát hiện trên cổ của Ông Lẫm Nhiên tràn đầy vết đỏ lớn nhỏ, trên người cũng có không ít ấn kí bị dùng sức nắn qua. Tư Hướng Nhan lúc này mới hiểu Ông Lẫm Nhiên vừa rồi tại sao không để mình giúp nàng tắm, lại tại sao trốn ở trong chăn không chịu ra ngoài.

Trong lòng dâng lên áy náy và kịch liệt đau đớn, mắt thấy Ông Lẫm Nhiên quỳ ở trên đất, nước lạnh như băng cơ hồ đem cơ thể của nàng xối đến giống như tảng băng, trên người tràn đầy dấu vết bản thân nàng kéo xé, Tư Hướng Nhan nhanh chóng tắt nước, dùng khăn lông mềm mại lau sạch cơ thể của nàng, cởi đi áo khoác trên người mình bao lấy người của nàng, đem nàng bồng ra ngoài.

Trên đường đi, giữa hai ngươi yên tĩnh đáng sợ, thậm chí có thể nghe thấy tiếng hô hấp yếu ớt của Ông Lẫm Nhiên. Ôm người lên xe, Tư Hướng Nhan không dám để Ông Lẫm Nhiên một mình đơn độc ngồi ở phía sau, liền để nàng nằm trên đùi mình. Cảm thấy đối phương còn đang không ngừng run rẫy, Tư Hướng Nhan nhanh chóng đem máy điều hòa trong xe mở đến lớn nhất, nhưng cho dù như thế, Ông Lẫm Nhiên vẫn là đem cơ thể cuộn tròn thành một đoàn, ủ ở trên cái ghế nho nhỏ.

Rất không dễ dàng mang người về biệt thự, thấy Ông Lẫm Nhiên mở cửa xe ra, thì như vậy chân không bước xuống, Tư Hướng Nhan vội vã theo lên muốn đỡ nàng, chỉ là, tay vừa mới vươn ra, thậm chí còn chưa chạm được đối phương, thì bị Ông Lẫm Nhiên phất tay đẩy ra. Đứng nguyên tại chỗ, thấy nàng chật vật lại chóng đỡ bước chân lảo đảo trở về phòng của mình, Tư Hướng Nhan từ đầu đến cuối, thậm chí không biết mình có tư cách gì nói cái gì nữa.

Cả căn phòng khách yên tĩnh đáng sợ, người làm sớm đã nghỉ ngơi, thì chỉ còn lại một mình Tư Hướng Nhan. Cô ngồi trên sofa, lấy ra thuốc hút để trong ngăn kéo, lần nữa đốt lên, động tác hút, nhả khói. Trong chớp mắt cả người thì bị khói thuốc bao phủ, tằm mắt cũng càng mê mang lên.

Nếu như nói trước khi đến quán bar, Tư Hướng Nhan vẫn có thể lừa gạt chính mình nói cô đối với Ông Lẫm Nhiên không có nữa điểm thích đáng nói, cũng sẽ vì cái gọi là lợi ích đem nữ nhân này chấp tay nhường người ta. Nhưng sau khi cô thấy được bộ dạng tâm tro ý lạnh kia (lòng dạ nguội lạnh) của Ông Lẫm Nhiên, lại là không cách nói ra lời nói dối giống vậy nữa.

Bây giờ, chỉ cần nhắm mắt hoặc là yên tĩnh lại, trong đầu Tư Hướng Nhan thì sẽ hiện ra vết máu để lại trên ga giường trong quán bar kia, còn có mấy dấu vết kia trên người Ông Lẫm Nhiên. Tư Hướng Nhan là người từng trãi, biết lần đầu tiên của nữ nhân có bao nhiêu đau đớn, nhưng cô lại nhẫn tâm cưỡng ép Ông Lẫm Nhiên đem thứ quý giá của nàng ấy cho người đàn ông khác. Đặc biệt là, nàng ấy còn yêu mình như vậy.

Nghĩ đến mấy chuyện này, Tư Hướng Nhan nắm chặt quả đấm, lần đầu tiên trong đời cảm nhận được hối hận lớn như thế nào. Cô không ngừng hút thuốc, hy vọng nghĩ ra cách bù đắp. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng tìm không được cách gì. Biểu hiện của Ông Lẫm Nhiên bây giờ yên tĩnh quá mức, nếu như nàng đối với mình tranh cãi ồn ào hoặc đánh mình để hả giận ngược lại cũng bình thường, nhưng nàng từ khi thấy được mình bắt đầu thì không có nói chuyện gì nữa, thậm chí là vừa trở về thì trốn trở vào trong phòng.

Lo lắng trong lòng để Tư Hướng Nhan đứng ngồi không yên, cô đứng dậy đi đến trước cửa phòng Ông Lẫm Nhiên, nhẹ nhàng gõ gõ cửa, vặn khóa cửa, phát hiện cửa đã khóa, bên trong không có mở đèn, chỉ là không có trạng thái khác thường. Tư Hướng Nhan biết Ông Lẫm Nhiên có thể không muốn nhìn thấy mình, cô lần nữa trở lại sofa, tiếp tục hút thuốc đã chưa tới phân nữa của mình.

So với yên tĩnh của phòng khách cùng chướng khí mịt mù, bên căn phòng của Ông Lẫm Nhiên có vẻ rất thanh tịnh rất nhiều. Nằm ở trên giường, ngẩng người nhìn trần nhà, dẫu cho thân thể đã mệt mỏi khó chịu đến cực kì, Ông Lẫm Nhiên lại cũng không cách bình yên ngủ. Toàn thân mang theo một cổ không có sức lực, dường như đau nhứt trong lòng đã lan tràn đến mỗi một bộ phận, để gan của nàng cũng quặn đau.​

Nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, nhắm mắt lại, trong đầu lóe qua chính là gương mặt của Địch Lão, còn có từng câu từng chữ của người phiên dịch viên nói với mình. Hắn nói mình chẳng qua là thuộc hạ của Tư Hướng Nhan, nàng có thể bị tùy ý bán đi, đổi lấy thứ đồng giá hoặc giá trị cao hơn. Nghĩ đến đây, Ông Lẫm Nhiên không biết làm sao cười rồi cười, người phiên dịch đó nhất định là cho rằng, mình quá không biết tốt xấu, rõ ràng dùng cơ thể thì đổi được không ít tiền tài, lại còn cáu kỉnh.

Ở trên giường lăn qua lật lại mấy tiếng đồng hồ, lại phát hiện thở dốc càng ngày càng khó khăn, khắp cơ thể đều dâng lên khó chịu. Sờ sờ trán phát nóng của mình, Ông Lẫm Nhiên nắm lấy quần áo bên cạnh khoác ở trên người, chậm chạp đẩy cửa ra đi hướng phòng khách. Nàng vốn dĩ muốn ra ngoài thông gió, thuận tiện tìm một ít thuốc uống. Nhưng mà, vừa mới đến khúc quanh của hành lang, thì ngửi được mùi thuốc là nồng nặc, thấy được khói lửa ở trong bóng tối chập chờn.

Biết là Tư Hướng Nhan đang ở chỗ đó hút thuốc, Ông Lẫm Nhiên thở dài một hơi, ngã ngồi ở trên đất, nghiêng đầu nhìn bóng người mơ hồ trong khói thuốc kia, trong lòng lại đang cười nhạo chính mình không khỏi quá đê tiện rồi. Dù cho bị tổn thương đến bước này, nàng vẫn là đặc biệt để ý nhất cử nhất động của Tư Hướng Nhan, thì giống bây giờ như vậy, chỉ là thấy bóng dáng của nàng, trái tim treo lơ lửng kia thì từ ở nơi cao rơi xuống, trở nên an nhàn vô cùng.

Dùng tay che lấy miệng, chịu đựng ho khan trong cổ họng. Ông Lẫm Nhiên đem đầu dựa lên tường, một chút cũng không muốn trở lại trong phòng. Ngồi ở đây nàng có thể cảm thấy yên tâm, không giống ở trong phòng đáng sợ như vậy. Nhìn Tư Hướng Nhan hút thuốc như vậy, nàng cảm thấy tằm mắt từ từ mơ hồ lên, không qua bao lâu, liền yên tâm ngủ đi.

Tư Hướng Nhan đang hút thuốc nghe thấy hành lang có tiếng động, đem thuốc dập tắt, đứng dậy mở đèn phòng khách lên, cúi đầu thì thấy được Ông Lẫm Nhiên khoác y phục của mình cuộn ở trên đất, tóc dài màu đen của nàng bất tri bất giác đã từ mấy phía sau lưu đến thắt lưng, thuận theo sợi tóc màu đen mượt mà che lấy nửa gương mặt của nàng, tuy cau chân mày, nhưng vẫn rất đẹp.

Thấy nàng ngủ đi, Tư Hướng Nhan vội vàng ôm nàng lên, nhưng mới chạm phải thân thể của nàng, thì chạm đến thân nhiệt cao không giống. Phát hiện Ông Lẫm Nhiên đang phát sốt, Tư Hướng Nhan có chút gấp, vội vã ôm nàng về lại trong phòng, lại đang nữa đêm đem bác sĩ tư nhân đánh thức để nàng nhanh chóng đi qua.

"Cô ấy thế nào." Ở bên ngoài đợi rất lâu, thấy bác sĩ đi ra, Tư Hướng Nhan khoanh hai tay trước ngực, nhẹ giọng hỏi.

Ông tỷ là vì chịu lạnh mà sốt cao, tuy bây giờ nhiệt độ cơ thể cao, nhưng tôi đã tiêm cho cô ấy thuốc hạ sốt, chắc nghỉ ngơi mấy ngày thì không sao. "

" Ân. "

Nghe được bác sĩ nói như vậy, Tư Hướng Nhan cũng thở phào một hơi. Thấy đối phương thu dọn xong đồ muốn đi, cô chợt nghĩ đến cái gì, nhưng lời đến bên miệng, lại khó có thể mở miệng. Suy trước tính sau, vì không để Ông Lẫm Nhiên có vấn đề gì khác, Tư Hướng Nhan vẫn là cản lại bác sĩ, nhẹ nhàng ho mấy tiếng, cố ý đè thấp giọng nói.

" Bác sĩ Trần, nếu như lần đầu chảy rất nhiều máu, nên làm một ít phương pháp phục hồi gì đó. "

" Huh? Ý gì? Ông tỷ cô ấy bị thương ngoài da sao? "

" Cũng không phải. "

Nghe thấy bác sĩ Trần hỏi ngược lại, Tư Hướng Ngan chỉ cảm thấy đặc biệt bối rối. Cô cố ý dương đầu lên, bất mãn nhìn đối phương, bày ra một tư thái ngươi chắc hiểu. Đặc biệt không biết, cô càng là như vậy, bác sĩ Trần thì càng sợ hãi, trái lại quên luôn mấy chuyện kia của thân thể nữ nhân.

" Tư tỷ, người đừng tức giận, tôi vừa rồi cũng không biết cô ấy còn có vết thương khác, tôi thì trở lại kiểm tra. "

" Đứng lại. "Thấy bác sĩ Trần nơm nớp lo sợ hướng bên trong phòng mà đi, Tư Hướng Nhan kêu cô ấy, trong con ngươi dâng lên từng trận lãnh ý, cô chán ghét nói chuyện với người ngu xuẩn.

" Tư tỷ, người đừng giết tôi, tôi cái gì cũng sẽ không nói ra! "Thấy sắc mặt Tư Hướng Nhan càng âm u, bác sĩ Trần vội vàng kêu lớn xin tha. Cô ấy biết làm bác sĩ của xã hội đen là sống nguy hiểm, không ngờ đến Tư Hướng Nhan phát cáu lên sẽ dọa người như vậy.

" Cô ấy là lần đầu tiên, chỗ đó bị thương rồi. "

Tư Hướng Nhan nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nghĩ đến cách nói uyển chuyển như vậy. Sau khi bác sĩ Trần nghe được mờ mịt trừng mắt, chợt nghĩ đến mấy dấu vết mập mờ không rõ trên cổ của Ông Lẫm Nhiên, lại nghĩ đến lần trước khi xem vết thương cho Ông Lẫm Nhiên, Vọng Ca nói qua với mình sự việc kia. Nghe nói, đại tỷ gần đây đổi khẩu vị, quăng bạn trai tìm bạn gái, chẳng lẽ, người đó chính là.. tựa hồ là biết được cái gì, bác sĩ Trần bổng nhiên cười lên, từ trong tủ thuốc lật nữa ngày, tìm được một lọ thuốc mỡ bao bì tinh xảo đưa cho Tư Hướng Nhan.

" Tư tỷ, thuốc này là ngừa nhiễm trùng, rất hữu dụng. Chẳng qua là nơi đó rất yếu ớt sau này người vẫn phải cẩn thận chút, tôi thì cáo từ trước "Bác sĩ Trần vừa nói, liếc nhìn móng tay nhỏ dài, phía trên còn có sơn móng tay, vừa đi đến trước cửa, lại không yên tâm vòng trở lại." Tư tỷ, móng tay này, nên cắt rồi. "

Bác sĩ nói xong, lúc này mới yên tâm rời khỏi, thấy ánh mắt mập mờ lúc cô ấy gần đi, Tư Hướng Nhan khẽ híp mắt, luôn cảm thấy chính mình tựa hồ có lẽ bị vu oan. Không kịp nghĩ nhiều, vì tra xem tình hình của Ông Lẫm Nhiên, cô xoay người trở về phòng. Phát hiện người đó đã yên ổn nằm ở trên giường, kim truyền dịch cũng không có vấn đề gì. Tư Hướng Nhan ngồi mép giường, giúp Ông Lẫm Nhiên đắp kĩ chăn, thì ở thời điểm này, đối phương giống như biết sự tồn tại của cô, vô cùng thân thiết dùng mặt cọ rồi cọ tay của cô. Sự thân thiết bất thình lình đến để trong lòng Tư Hướng Nhan ấm áp, theo đó mà đến là thương tâm mờ nhạt.

" Dù cho tôi đối với cô như vậy, cô vẫn là yên tâm ngủ ở bên cạnh tôi sao?"

Hết chương 35