Tình Nhân Tự Ta Tu Dưỡng

Chương 45: Chị đợi em



Kỳ thật, kế hoạch của Ông Lẫm Nhiên và Tư Hướng Nhan rất đơn giản, chẳng qua là áp dụng phương pháp cũ, bỏ xe giữ tướng. Trong hai người, Tư Hướng Nhan chắc chắn là mục tiêu, mà Ông Lẫm Nhiên hẳn là người thuận theo phải loại đi. Chỉ cần Tư Hướng Nhan bị bắt, mấy người kia cũng sẽ không theo đuổi Ông Lẫm Nhiên là ai, có cần thiết giết chết không.

Ngồi ở trong bụi cây, mắt thấy mấy người kia càng đi càng gần, Ông Lẫm Nhiên chỉnh rồi chỉnh quần áo thuộc về Tư Hướng Nhan ở trên người mình, ánh mắt cũng không tự chủ được ấm áp lên. Nguyện vọng của nàng rất nhiều, một trong đó chính là mặc lên quần áo của Tư Hướng Nhan lại không ngờ đến sẽ thực hiện ở dưới tình hình này.

Chiều cao của hai người chênh lệch không nhiều, hình thể cũng là không kém nhau mấy, ngoại trừ bộ ngực có chút bằng phẳng, Ông Lẫm Nhiên cảm thấy quần áo của Tư Hướng Nhan hoàn toàn chính là vì mình đo thân làm theo. Ngửi lấy mùi vị bên trên thuộc về Nhan Nhan, nếu như không phải tình hình nguy cấp nàng thật sự rất muốn thu chặt quần áo cố gắng thưởng thức một chút mùi vị của Nhan Nhan, nhưng mà, loại chuyện này để lại sau này làm cũng không muộn.

"Nhan Nhan." Ở trong lòng chuẩn bị xong, Ông Lẫm Nhiên quay đầu nhìn Tư Hướng Nhan, tận lực để bản thân cười đến đẹp một chút trong lòng lại ít nhiều có chút phiền muộn. Tuy nàng có thể không hề do dự đi giả mạo Tư Hướng Nhan, nhưng không cách đem chuyện sống chết bỏ ở ngoài. Mà người sở dĩ sẽ sợ cái chết, chẳng qua là vì trong lòng còn tồn tại có tiếc nối mà thôi.

Ở trong khắc này, Ông Lẫm Nhiên kỳ thật cũng không muốn rời khỏi Tư Hướng Nhan, nàng vừa rồi còn có được sự bày tỏ của Nhan Nhan, sự để ý của Nhan Nhan, hai người thậm chí chưa có hảo hảo hẹn hò qua một lần, bản thân cũng không có đem cơ thể giao cho chị ấy, bất luận từ một Phương diện nào mà nói, Ông Lẫm Nhiên có ngàn vạn lý do không muốn đi mạo hiểm. Chỉ đáng tiếc, cho dù lý do ngăn cản nàng nhiều hơn, lại cũng không quan trọng bằng an nguy của Tư Hướng Nhan.

Chỉ cần chị ấy bình an, thì không sao rồi.

"Ông Lẫm Nhiên, chỉ có người yếu đuối mới sẽ cảm thấy sợ hãi, nếu như em ở chỗ này té ngã, chỉ có thể nói rõ mạng của em như thế nào." Cho dù ở thời điểm này, lời nói của Tư Hướng Nhan cũng là lạnh lẽo vô tình như xưa. Thấy cô vẻ mặt vô vị nói loại lời nói này, hai tay lại nắm chặt góc áo của chính mình không chịu buông ra. Ông Lẫm Nhiên chỉ cảm thấy trong lòng ngọt ngào giống như bôi mật ong, lại cảm thấy Tư Hướng Nhan lúc này không thẳng thắng cực kỳ đáng yêu rồi. Chịu không được rung động trong lòng, Ông Lẫm Nhiên cúi đầu hôn nhẹ lên cánh môi của Tư Hướng Nhan.

"Em sẽ đem bản thân mang trở về trả cho chị."

Ông Lẫm Nhiên dựa ở bên tai Tư Hướng Nhan nói xong câu này, liền nhanh chóng từ trong bụi cỏ nhảy ra ngoài. Nàng cố ý đem thanh âm làm đến rất lớn, làm cho tất cả người xung quanh chú ý, sau đó liền hướng phía xa chạy đi. Vì sự xuất hiện của Ông Lẫm Nhiên ở trong chớp mắt, cũng không có người nhìn rõ diện mạo của nàng, chỉ thấy được quần áo thuộc về Tư Hướng Nhan. Mấy người đó thấy được mục tiêu vì sợ hãi mà trốn đi, lập tức cũng bất chấp điều tra, liền nhanh chóng xông đến bọn họ cho rằng là Tư Hướng Nhan, mà Tư Hướng Nhan chân chính còn lại ngồi ở trong bụi cỏ, lăng lăng nhìn theo bóng dáng của Ông Lẫm Nhiên phát ngẩng.

Thân là làm mồi quan trọng nhất, chuyện Ông Lẫm Nhiên muốn làm chính là kéo dài thời gian, cho Tư Hướng Nhan có đủ cơ hội chạy trốn. Nhanh chóng ở trong rừng cây xuyên qua, Ông Lẫm Nhiên không biết bản thân muốn chạy đi đâu, lại rất rõ mấy người kia đã bị mình dẫn qua rồi, mà Tư Hướng Nhan bên đó chắc chắn là an toàn nhất.

Nghĩ đến đây, trong lòng Ông Lẫm Nhiên lo âu cuối cùng ít thêm chút. Nàng nắm lấy nhánh cây nhấc thân bẻ gãy, dựa vào cảm giác bỏ đi phía sau, làm cản trở tốc độ của người phía sau. Mà Ông Lẫm Nhiên chuyện này tuy xem như không đáng kể lắm, lại cũng không cho mấy tên phá đám ham sống sợ chết kia tạo thành ảnh hưởng. Thấy nàng luôn chạy không ngừng, nam nhân dẫn đầu tức giận mắng một tiếng, quyết đoán móc ra cây súng trong ngực. Tuy lão bản từng nói phải còn sống, nhưng đuổi như vậy nữa, rốt cuộc không phải cách.

Tiếng súng ở trong rừng vang lên, cũng bừng tỉnh chim tạm nghỉ trên cây. Chúng nó sâu sắc cảm thấy được nguy hiểm, náo loạn phát ra tiếng kêu thê lương, nhanh chóng bay lên bầu trời. Biết người đuổi phía sau đã không có tính nhẫn nại, mà Ông Lẫm Nhiên cũng biết rõ thân thể của mình đã đến cực hạn rồi. Một ngày một đêm không ăn không uống, cả tằm mắt nàng cũng là không rõ. Liên tục chạy rất lâu bộ phổi giống như muốn nổ tung, nhưng nàng rất rõ, vị trí bây giờ còn không đủ xa, nếu như bản thân lúc này dừng lại, Tư Hướng Nhan vẫn là sẽ có nguy hiểm.

"Mẹ nó còn chờ cái gì, nổ súng! Thà giết chết cũng không thể cô ta đi!" Thấy được Ông Lẫm Nhiên tốc độ lại thêm nhanh, nam nhân dẫn đầu mắng lớn, thuộc hạ rối rít giơ súng lên hướng đến đến Ông Lẫm Nhiên còn đang chạy mà bắn tới. Viên đạn giống như nhân công không cần tiền một cổ mưa rơi tới gần, mồ hôi lạnh lẽo theo trán chảy xuống, để Ông Lẫm Nhiên không khỏi nhíu chặt chân mày.

Nhưng trên người nàng mặc là quần áo của Nhan Nhan, nếu như mồ hôi của mình làm ướt rồi, mùi vị kia của Nhan Nhan thì sẽ không có rồi, đáng ghét, bản thân buổi tối còn chưa ngửi đủ mùi của Nhan Nhan đó! Không thể không nói, suy nghĩ của Ông Lẫm Nhiên xác thực là kì lạ kinh người, ở dưới tình hình này cư nhiên nghĩ đến là vấn đề của quần áo.

Vì muốn trốn tránh viên đạn, nàng không ngừng quanh quẫn xung quanh thân cây to lớn, có mấy lần viên đạn đều bắn ở dưới chân nàng, để nàng từng trận từng trận sợ hãi. Theo đó kéo dài thời gian, thể lực của Ông Lẫm Nhiên cuối cùng là đến cực hạn rồi. Nàng không ngừng ho khan, chỉ cảm thấy cổ họng đều sắp phải ho ra máu rồi, mà mấy người phía sau cũng đuổi đến càng ngày càng gấp.

Trong hoảng hốt, phần eo trái truyền đến một trận xé rách đau đớn kịch liệt, đợi Ông Lẫm Nhiên phục hồi tinh thần để nhìn, liền thấy quần áo trên người không biết khi nào nhuộm lên một mảng màu đỏ sậm. Viên đạn màu vàng chói mắt đâm vào ở trong thịt, máu tươi mãnh liệt bắn toé ở trên đất, đem chức nghiệp vàng khô sinh sôi nhuộm đẫm thành màu đỏ, đúng là có chút đẹp.

"Khụ.. khụ khụ.." Che lấy eo trái trúng đạn, Ông Lẫm Nhiên cũng không có dừng lại, mà là tiếp tục hướng phía xa mà chạy. Mất máu quá nhiều để tốc độ của nàng trở nên càng chậm, mà tằm mắt cũng lún vào trạng thái nữa hỗn độn. Nàng nghe không rõ người phía sau đang nói cái gì, chỉ biết nàng không thể nhanh như vậy thì dừng lại, Tư Hướng Nhan.. Tư Hướng Nhan.. đầy bộ não đều là gương mặt của Tư Hướng Nhan, còn có thái độ rõ ràng quan tâm lại không chịu biểu lộ ra của Tư Hướng Nhan.

Nhan Nhan đáng yêu như vậy, bản thân nếu như trở về không được, chị ấy chắc đau lòng lắm đó.

"A, đường đường đại tiểu thư Tư gia, gặp phải nguy hiểm lại có thể chỉ sẽ chạy giống như con chó. Thế nào, cô tiếp tục chạy đi!" Cơ thể bị xô ngã, đủ loại ngã ở trên đất, Ông Lẫm Nhiên giãy giụa muốn đứng dậy, lại bị người đuổi đến dùng sức đạp lấy, đè đến nàng nôn ra một ngụm máu. Nghe thấy lời giễu cợt của đối phương, nàng rất chờ đợi khi mấy người này phát hiện mình không phải Tư Hướng Nhan, sẽ lộ ra loại biểu tình mắc cười thế nào.

"Tôi nói Tư đại tiểu thư, cô.." Nam nhân dẫn đầu thấy Ông Lẫm Nhiên chạy không được rồi, ngồi xổm xuống xoay đầu của nàng qua, nhưng mà, sau khi thấy được diện mạo của Ông Lẫm Nhiên vốn thì gương mặt đắc ý lại trong nháy mắt đen thành một mảng. Cho đến thời điểm này tên nam nhân mới hiểu rõ, tại sao Tư Hướng Nhan chạy trốn phải làm ta động tĩnh lớn như vậy, hơn nữa còn chỉ là không ngừng chạy, không có làm bất kì hành động phản kháng nào.

Thì ra, cái gọi là Tư Hướng Nhan này căn bản thì không phải Tư Hướng Nhan!

"Thối**, con m*ẹ nó dám đùa giỡn lão tử! Lão tử phế đi mày!" Phát hiện bản thân bao gồm tất cả người đều một đường đuổi hết theo Ông Lẫm Nhiên, hơn nữa còn thả chạy Tư Hướng Nhan sự thật này, nam nhân dẫn đầu thẹn quá hóa giận, nghĩ cũng không nghĩ liền nắm lên Ông Lẫm Nhiên, đầu gối nhanh chóng nâng lên, dùng sức đập ở trên dạ dày của nàng, cuối cùng lại giống như không giải được hận, liên tục nổ hai phát súng đối với đầu gối của nàng. Tốc độ của hai phát súng này rất nhanh, viên đạn cũng là bắn ở cùng một chỗ. Ông Lẫm Nhiên cắn chặt hàm răng, ngay cả hàm răng cũng nhịn không được bắt đầu run rẫy, lại chính là không chị hừ ra một tiếng.

"Nói, Tư Hướng Nhan ở đâu!" Nam nhân đem Ông Lẫm Nhiên không có sức quăng ở trên đất, dùng sức đạp lên gối phải trúng đạn của nàng, mà thét lên.

"Huh.. Tư Hướng Nhan? Ai là Tư Hướng Nhan?" Cố nuốt xuống máu trong họng tràn ra, Ông Lẫm Nhiên cười hỏi.

"Mày giả vờ cũng vô dụng, thức thời nhanh chóng giao phó rõ ràng, nếu không lão tử giết chết mày!"

Nam nhân dẫn đầu hiển nhiên là trong cơn tức giận, hắn mắng to, không ngừng đạp lấy Ông Lẫm Nhiên, dùng chân khác đạp lấy chân phải bị máu nhuộm của nàng. Nghe thấy thanh âm xương vỡ nát của đầu gối, Ông Lẫm Nhiên có chút sầu não buông mi xuống. Cái chân này sợ là phải phế rồi, vậy sau này, nàng còn làm sao giúp Nhan Nhan làm việc chứ? Suy nghĩ một chút thì cảm thấy rất phiền phức đó.

"Thủ lĩnh, nữ nhân này miệng vẫn cứng rắn, phỏng chừng trong lúc chúng ta tuy đuổi cô ta, Tư Hướng Nhan kia sớm thì chạy rồi, chúng ta trước tiên giữ lại mạng của cô ta, nếu không chút nữa boss qua đến không thể giao phó." Thấy nam nhân dẫn đầu muốn giết Ông Lẫm Nhiên, tên thuộc hạ vội vàng ngăn cản. Nam nhân nghe tên tiểu đệ nói như vậy, lập tức mặt cũng lộ do dự, lại cũng ngừng không được tay đấm chân đá với Ông Lẫm Nhiên.

"Nếu như mày đủ thông minh thì mau giao phó Tư Hướng Nhan đi đâu, có lẽ tụi tao vẫn sẽ tha mày một mạng, nếu không, thì đừng trách tao hạ thủ không lưu tình." Nam ngăn đem miệng súng nhắm ngay đầu của Ông Lẫm Nhiên, lời nói tràn đầy uy hiếp, nhưng nhận được lại là nụ cười khinh thường của Ông Lẫm Nhiên.

"Nếu như tao sợ chết, thì sẽ không xuất hiện ở đây. Muốn giết tao thì có thể, nhưng đừng bắn mặt, bắn ở đây." Ông Lẫm Nhiên vừa nói, vươn tay phát run nắm lấy súng của tên nam nhân, từ trên mặt di chuyển đến truớc ngực, mà tên nam nhân đã bị lời nói và hành vi của Ông Lẫm Nhiên cả kinh đến phát ngẩng, rất lâu mới hồi phục tinh thần lại.

"Được, nếu mày đã không sợ chết, lão tử thì tiễn mày lên đường."

"Đợi đã." Ngay thời khắc tên nam nhân kéo ra chốt súng, một thanh âm của nam nhân trung niên từ chỗ không xa truyền đến, tất cả người ở hiện trưởng nhìn thấy hắn đều cung kính thu súng đứng ở một bên, có thể thấy được nam nhân này chắc chính là boss mà họ trong miệng hay nói.

Mà Ông Lẫm Nhiên tự nhiên cũng nhìn thấy được đối phương, thấy hắn mặc một thân tây trang màu xám, từ trên trực thăng xuống, chậm rãi đi đến truớc mặt mình. Ông Lẫm Nhiên bổng nhiên cười lên, thanh âm lúc này cười còn lớn hơn, nhưng trong mắt càng thêm kinh thường. Con người này nàng quen, hoặc là nói, rất nhiều người của trấn Đồng Hỗ đều quen biết. Trình Luân, người cầm quyền của Trình gia, mà Trình gia hẳn là gia tộc duy nhất chống đối cùng Tư gia, cũng cùng Tư gia thế bất lưỡng lập.

"A.." Nam nhân đến gần, nhìn theo nhìn theo Ông Lẫm Nhiên đầy người là máu lại vẫn đang cười, cũng cười lên theo. Chỉ là ở một lát sau, nụ cười đó nhanh chóng mất đi, đổi hướng biến thành chán ghét và khinh thường. "Một tên rác rưỡi tầm thường lại có thể đem các ngươi gạt xoay vòng vòng, xem ra không hảo hảo thu thập (ý là trừng phạt) các ngươi một chút, các ngươi thì sẽ không nhớ được giáo huấn" nam nhân rõ ràng là nói với thuộc hạ, nhưng tằm mắt lại ngưng ở trên người Ông Lẫm Nhiên không có xê dịch, thấy thân thể của Ông Lẫm Nhiên vì mất máu quá nhiều mà co rúc lại, nụ cười của nam nhân càng sâu.

"Boss, là quá thời gian của chúng tôi, đều là nữ nhân này quá gian xảo, nếu không phải cô ta, chúng tôi sớm thì bắt sống được Tư Hướng Nhan rồi."

"Đừng nói cái lời nhảm nhí với ta nữa, người không bắt được chính là không bắt được, người của Tư gia bây giờ đã đuổi đến rồi, các ngươi lấy cái gì đi bắt người? Huh?"

"Là lỗi của thuộc hạ, vẫn xin boss nghiêm phạt." Nam nhân cúi đầu nói, hung tợn trừng mắt Ông Lẫm Nhiên

"Đợi trở về thu thập ngươi sau, bây giờ trở về Trình gia"

"Vậy cô ta xử trí thế nào?" Trình Luân nói xong xoay người liền muốn đi, nghe thủ hạ hỏi như vậy, hắn quay đầu liếc nhìn Ông Lẫm Nhiên nằm ở trên đất không một cử động, khinh thường vỗ vỗ bụi dính trên quần áo. "Mặc kệ cô ta, cô ta cũng sống không nổi, đi thôi." Nam nhân nói xong liền mang mấy người kia lên trực thăng rời khỏi, thấy họ bay xa, Ông Lẫm Nhiên động một chút ngón tay vẫn là có chút sức lực, nắm chặt bùn đất dưới thân, kìm lòng không được cười lên.

"Nhan Nhan, em làm được rồi.. chị đợi em, bây giờ em thì.. trở lại.."

Hết chương 45