Tình Nhân Tự Ta Tu Dưỡng

Chương 50: Nhan Nhan rất xấu



"Chuyện điều ra thế nào rồi." Ánh đèn trong gian phòng lớn của hậu đài quán bar, không giống như ồn ào náo nhiệt bên ngoài, không khí trong phòng này lại hiện đến nặng nề mà có chút đè nén. Đem một nữa điếu thuốc giữa ngón tay dụi ở trong gạt tàn thuốc, Tư Hướng Nhan nhìn Long Vọng và Chung Cẩn Lan ngồi ở một bên, hơi nhíu chặt chân mày.

Bên ngoài quán bar này là do Chung Cẩn Lam chấp quản, kỳ thực là sản nghiệp của Tư gia, cũng là căn cứ của Tư gia dùng để họp. Từ khi lần trước chuyện đi Ấn Độ bại lộ, mà sau khi Tư Hướng Nhan và Ông Lẫm Nhiên trên đảo gặp tập kích, cả Tư gia đều khơi lên đề phòng 120 phần trăm, lúc này chuẩn bị đối phó kẻ thù cũ ở trấn Đồng Hỗ của họ, Trình gia.

Nói đến Trình gia, người đầu tiên nghĩ đến tự nhiên là kẻ nắm quyền của Trình gia bây giờ, Trình Luân. Ở kí ức của Tư Hướng Nhan, cô và Trình Luân lần đầu gặp mặt là ở hội sinh nhật của ba mình. Khi đó Trình gia và Tư gia quan hệ vẫn chưa đến bước vươn cung bạt kiếm như bây giờ. Nhưng tâm tư của Trình Luân kia muốn độc chiếm ngao đầu hắc đạo lại sớm thì bạo lộ manh mối rồi.

Sau đó, ba mẹ Tư Hướng Nhan qua đời, Trình gia nhanh chóng trỗi dậy vốn dĩ ở mỗi phương diện đều không bằng Tư gia, công khai tuyên chiến với Tư gia, tuy hai gia tộc không có chính thức xung đột, bên trong âm thầm lại là gió cuốn mây đùn, mỗi ngày đều đang phân cao thấp. Trình Luân năm nay 53, vì bảo dưỡng cơ thể, nhìn ra thì như nam nhân hơn 40 tuổi.

Hắn có rất nhiều tình nhân, mà vợ chính chết từ lâu, có lời đồn là bị hắn tự tay giết, trong rất nhiều tình nhân chỉ có một người vì hắn sinh đứa con trai, cũng là người nối nghiệp mặc định của Trình gia bây giờ. Ngoại trừ như thế ra, Trình Luân thì không có người thân hoặc con cái khác.

Dựa vào lời nói của Ông Lẫm Nhiên, hôm đó Trình Luân xác thực là tự mình lên đảo, mà mục tiêu chính là Tư Hướng Nhan. Mỗi lần nghĩ đến chuyện ở trên đảo kia Tư Hướng Nhan đều cảm thấy sau lưng một trận phát lãnh, phần sợ hãi này của cô không phải vì bản thân, mà là vì Ông Lẫm Nhiên. Ở thời khắc nguy cơ vạn phần kia, bất cứ một chút sơ hở hoặc tùy tiện đều sẽ dẫn đến Ông Lẫm Nhiên mất đi tính mạng, cũng để cô cảm thấy, lúc này họ có thể ở chung với nhau là đáng quý cỡ nào.

"Tư tỷ, chúng tôi đã điều tra rõ ngày đó người lên máy bay đều có ai, phân biệt là chi bộ nào đang quản lý, không lâu sau chắc thì sẽ có tin tức. Còn về Trình Luân, họ thật sự đang là đạp mũi lên mặt (cấp cho người mặt mũi còn không biết ơn ngược lại giở trò kêu ngạo), không biết trời cao đất rộng, nếu như đại tỷ đồng ý, Long Vọng tôi tối nay thì dẫn mấy huynh đệ đi bái phỏng hang ổ của bọn họ một chút!"

So với bình tĩnh của Tư Hướng Nhan và Chung Cẩn Lan, Long Vọng hiển nhiên càng thêm kích động, anh ta đều luôn bảo hộ Tư Hướng Nhan rất tốt, lại không ngờ sẽ xảy ra sự cố như vậy. Nghĩ đến Tư gia có nội gián đang tác oai tác quái, anh ta đứng ngồi không yên, toàn thân không thoải mái.

"Long Vọng, chuyện điều tra tiếp tục tiến hành, còn về chính diện xung đột, bây giờ vẫn không phải lúc. Anh bắt tay điều tra trước, đợi tin tức của tôi."

"Vâng, Tư tỷ." Nghe Tư Hướng Nhan phác bỏ yêu cầu của mình, Long Vong cũng không phẫn nộ, mà gật đầu đồng ý. Tuy anh ấy lớn tuổi hơn, cũng là người cũ đi theo ba Tư nhiều năm, nhưng đối với Tư Hướng Nhan, trong lòng anh ấy là tôn kính phát ra từ nội tâm.

"Ân, cực khổ mọi người rồi." Cuộc nói chuyện kết thúc, Tư Hướng Nhan cũng có suy nghĩ về nhà. Trãi qua hơn một tháng điều dưỡng, thạch cao trên chân phải của Ông Lẫm Nhiên cuối cùng cắt xuống, cơ thể cũng phục hồi đến không tệ. Nhưng cho dù như thế, Tư Hướng Nhan vẫn là không yên tâm để đối phương ra ngoài giúp mình làm việc, sợ Ông Lẫm Nhiên chịu phải tổn thương gì. Lúc này, mới vừa rời khỏi nhà mấy tiếng, cô thì bắt đầu nhớ con người đó rồi.

"Tư Tư, chúng ta hình như rất lâu không gặp rồi đó." Thấy Long Vọng rời khỏi, Chung Cẩn Lan cười rồi đeo qua, trực tiếp thức tỉnh chuyện Tư Hướng Nhan sắp quên đi. Nhưng mà cô rõ rõ ràng ràng nhớ được, Chung Cẩn Lan ở một tháng trước là thế nào đột nhiên chạy đến nhà mình đem đứa nhóc quăng cho cô thì quay đầu liền chạy, món nợ này chính mình nên cố gắng tính mới được.

"Chung Cẩn Lan, ngươi chắc chưa quên lúc trước ngươi làm cái gì." nhìn mặt cười lấy lòng của Chung Cẩn Lan, Tư Hướng Nhan đẩy cô ấy ra, bất mãn nói, đúng lúc cô muốn tìm một cách chỉnh trị (xử lý) Chung Cẩn Lan một chút, cửa phòng nhẹ nhàng được mở ra, ngẩng đầu liền thấy một nữ sinh trẻ tuổi đại khái mười** tuổi đứng ở đó. Cho dù nhiều năm không gặp mặt, Tư Hướng Nhan vẫn là vừa liếc thì nhận ra cô gái chính là Chung Cẩn Du, con gái Chung Cẩn Lan nhận nuôi, kiêm luôn tình nhân hiện tại.

"Tiểu Du Du, ngươi đến thật sự đúng lúc ngươi nếu đến muộn một chút, mẹ thì phải bị Tư Tư ăn sạch rồi." Thấy Chung Cẩn Du vào đến, Chung Cẩn Lan thần sắc vừa rồi còn thận trọng bổng nhiên thì đắc ý lên. Thấy cô ấy xông qua ôm lấy mình, gương mặt đều là uỷ khuất và hoảng loạn, Chung Cẩn Du theo ý thức nhìn về Tư Hướng Nhan không biểu tình, yên lặng đánh giá cô ấy.

So với trong kí ức hơi không giống, Tư Hướng Nhan so với mình mấy năm trước xem ra càng thêm xinh đẹp. Áo da quần da màu đen bó sát người ôm lấy cô ấy cân xứng với cơ thể hoàn mỹ, áo lông trên vai mặc ở trên người cô ấy không hiện dung tục, trái lại đem khí chất của cô làm nổi bật lên càng thêm cao quý lãnh diễm, để người không dám tiếp cận. Có lẽ phát hiện tằm mắt của mình, cô khơi lên khóe môi, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, môi mỏng tô son đỏ như huyết tinh mã não, mang theo dụ hoặc trí mạng.

"Tư tiểu thư, xin chào." Không để ý Chung Cẩn Lan, Chung Cẩn Du tiến lên mấy bước, vươn tay ra với Tư Hướng Nhan. Ngữ khí không cao không thấp, thậm chí dám nhìn vào Tư Hướng Nhan. Chỉ là công phu mấy giây, Tư Hướng Nhan liền cảm thấy Chung Cẩn Du là khả tạo chi tài (có thể đào tạo thành người tài), đủ để giữ lại bên cạnh mình, hoàn toàn không giống như Chung Cẩn Lan cái loại bình hoa ngực nhỏ không não kia.

"Ân." Nắm lấy tay của Chung Cẩn Du đưa ra, Tư Hướng Nhan nhẹ giọng hồi đáp, ánh mắt giao lưu qua lại mấy cái đã đọc hiểu ý tứ của mỗi bên. Hai người lẫn nhau, hình như cũng rất thưởng thức đối phương.

"Này, hai người coi ta chết rồi sao?" Ở sau khi Chung Cẩn Du và Tư Hướng Nhan nhìn nhau vượt quá 20 giây, Chung Cẩn Lan cuối cùng là nhảy vào chính giữa ngăn cản. Trời biết cảnh vừa rồi đối với cô ấy kích thích có bao nhiêu lớn, một người là khuê mật, một người là con gái của mình, à không đúng, là bạn gái. Mắt thấy khuê mật và bạn gái nặng tình nhìn nhau tinh tinh tương tích (*) như vậy, trong lòng Chung Cẩn Lan không phải là nữa điểm hay một điểm rối rắm, mà là khó chịu vô cùng.

(*) Tinh tinh tương ứng: Chỉ những người có tính cách chí thú cảnh ngộ giống nhau thường yêu quý bảo bọc lẫn nhau

"Lan, ngươi lại nghịch ngợm rồi." Đem bộ dạng vội vã của Chung Cẩn Lan nhìn vào trong mắt, Chung Cẩn Du nhịn không nổi đưa tay ra sờ sờ đầu của cô, như biểu thị an ủi. Có thể là ở trong nhà bị sờ đầu sờ đến quen rồi, mới bị Chung Cẩn Du đụng phải, cơ thể của Chung Cẩn Lan thì mềm xuống, chủ động chui vào lòng Chung Cẩn Du cọ nhẹ. Nhưng cọ mấy cái cô mới chợt nhận ra, đây không phải trong nhà mình, mà Tư Hướng Nhan thì ngồi ở một bên!

"Ngô! Cái gì a! Ngươi đừng sờ ta, tiểu quỷ chết tiệt! Nhan Nhan a, hôm nay ta và tiểu Du Du không nơi có thể đi, dụng cụ làm cơm trong nhà hư mất rồi, ngươi có phải nên mời chúng ta đến nhà ngươi ăn một bữa không?" Giống như chịu phải kinh động từ trong lòng của Chung Cẩn Du nhảy ra. Chung Cẩn Lan vội vàng xoay chuyển đề tài, nói ra kiến nghị vừa rồi chưa nói.

Đem sự che dấu của cô ấy thu vào trong mắt, Tư Hướng Nhan chỉ ném đi một ánh mắt khinh bỉ, liền đứng lên đi ra ngoài. Cô cũng không để ý mang Chung Cẩn Lan và Chung Cẩn Du trở về ăn cơm, càng huống hồ, bây giờ cô đối với Chung Cẩn Du rất có hứng thú, nếu như có thể thấu đáo giao lưu, hơn nữa đem cô ấy kéo vào Tư gia, chắc cũng là lựa chọn không tệ.

"Ông Lẫm Nhiên chắc đang chuẩn bị bữa tối." Một đường chạy xe trở về Tư gia, trước khi xuống xe, Tư Hướng nhan liếc nhìn Chung Cẩn Du ở chỗ ngồi phía sau bị Chung Cẩn Du hôn đến mãn nhãn mê ly, có chút nghiền ngẫm nói ra. Tuy cô sớm biết bản tính của Chung Cẩn Lan là bị động so với bên kia, lại không ngờ được cô ấy bị Chung Cẩn Du ăn sạch sẽ như vậy. Chẳng qua là, liên tưởng đến ánh mắt của Chung Cẩn Du vừa rồi nhìn mình, Tư Hướng nhan lại có chút đồng tình Chung Cẩn Lan rồi. Bị cô gái thông minh như vậy yêu thích, đối với chỉ số thông mình thấp của Chung Cẩn Lan mà nói chắc rất khó trở mình rồi.

"Nhan Nhan, người ta hôm nay đặc biệt vì chị chuẩn bị bữa tối tình yêu, chị muốn ăn phía trên của người ta trước, hay là phía dưới vậy?" Nếu như nói Tư Hướng Nhan sớm thì biết đẩy cửa bước vào sẽ nhìn thấy màn cảnh tượng như vậy, cô nói cái gì cũng sẽ không đồng ý yêu cầu ăn chực của Chung Cẩn Lan đề xuất. Chỉ đáng tiếc, cô không có năng lực biết trước, càng không ngờ được Ông Lẫm Nhiên sẽ làm ra loại chuyện này ở trước mắt.

Bờ vai trắng nõn mịn màng lộ ở ngoài tạp dề, trên xương quai xanh thon dài tô thêm mứt dâu tây, tạo thành đường vân sóng rất đẹp, đặc biệt dễ dàng khiến người ta thèm ăn. Ông Lẫm Nhiên mặc tạp dề hoạt họa mà mình mua cho em ấy, chỉ là bộ dạng cái tạp dề lúc này lại quá không giống với lúc ban đầu. Chỉ thấy lớp vải trước ngực kia bị nàng dùng kéo cắt ra, hai lỗ lớn nhỏ tròn như ngón cái bằng nhau lại đúng đúng lúc lúc xuất hiện ở trước ngực của Ông Lẫm Nhiên, khiến cho hai điểm đỏ bừng bí ẩn nhất của phụ nữ bạo lộ ở ngoài.

Vì nguyên cố gặp lạnh, hai viên đậu nhỏ tròn trịa phấn nộn kia sớm đã sung huyết mà thẳng đứng lên. Càng để người ta không cách bỏ qua, phía trên hai nhụy hoa phấn nộn đúng lúc quấn lấy một đám anh đào kiều diễm tuyệt mỹ. Chùm anh đào giao nhau cùng cột ở trên đỉnh nhụy đỏ hồng mà tiểu xảo, theo động tác của Ông Lẫm Nhiên mà nhẹ nhàng. Lay động, chiếu thẳng để Tư Hướng Nhan có chút hoa mắt.

Ngoại trừ như thế ra, bên trong Ông Lẫm Nhiên không có mặc bất cứ đồ vật nào, đừng nói là áo lót ngay cả quần lót cũng không có. Quả quyết dưới tạp dề bày ra cảnh xuân không cách che lại bên trong, ngay sau đó động tác nàng đi qua, lộ ra hai cái đùi đẹp thon dài mà trắng nõn quá mức trong đó, còn có rừng rậm màu đen thâm thúy mà bí ẩn kia, dường như đang câu dẫn lấy người khác đi tìm kiếm nhìn trộm, khiến người khác không thể xê dịch tằm mắt.

Tư Hướng Nhan lăng lăng nhìn Ông Lẫm Nhiên ăn mặc như vậy trước mặt, hoàn toàn quên đi sau lưng còn đi theo hai người, cho đến gương mặt vốn là tươi cười của Ông Lẫm Nhiên cứng đơ lên, vô cùng bối rối mà kinh ngạc nhìn theo Chung Cẩn Lan và Chung Cẩn Du, Tư Hướng Nhan mới vừa từ trong hoảng hốt phục hồi lại tinh thần.

Quay đầu lại, Tư Hướng Nhan phát hiện Chung Cẩn Du rất thức thời cúi đầu xuống, mà Chung Cẩn Lan lại bộ dạng sắc mặt mê mê nhìn Ông Lẫm Nhiên. Cảm giác như vậy để Tư Hướng Nhan rất không vui, thì giống như là bảo vật trân quý nhất của mình bị tò mò nhìn trộm, để cô hận không thể đem con mắt của Chung Cẩn Lan móc mù. Tư Hướng Nhan nắm lấy thời cơ, thuận tay cởi đi áo da trên người, nhanh bước đi lên phía trước đem Ông Lẫm Nhiên ngây người bồng lên, đi lên trên lầu.

"Chung Cẩn Lan, ngươi tốt nhất nhanh chóng quên đi chuyện vừa rồi, nếu không ta sẽ tìm người đem ngươi đánh đến mất trí" Tư Hướng Nhan bỏ lại câu nói này liền mang theo Ông Lẫm Nhiên trở về lầu ba, nghe thấy cánh cửa trên lầu bị một tiếng đóng cửa 'cành' nghiêm trọng, Chung Cẩn Lan che lấy hai mắt quá chuyên chú vừa rồi, quay đầu nhìn Chung Cẩn Du.

"Tiểu Du Du, ngươi thích loại phong cách vừa rồi kia không?"

"Không thích, so với tạp dề, ngươi mặc đồ công sở sẽ càng khơi lên ta cường đoạt * của ngươi."

"Nhan Nhan rất xấu, cũng không nói cho em biết có người khác ở đây." Một trận hành động hiến thân được lên kế hoạch tỉ mỉ thì như vậy bị làm loạn, Ông Lẫm Nhiên đỏ mặt đem đầu chôn ở trong ngực của Tư Hướng Nhan, có chút không cam tâm nói ra. Nàng rất không dễ dàng mới nghĩ được cách để câu dẫn Nhan Nhan, vì mặc cái tạp dề này đều đem người làm cũng đuổi đi, kết quả cư nhiên bị Chung Cẩn Lan chiếm được tiện nghi, nghĩ đến những chuyện này, Ông Lẫm Nhiên thật sự là đều có tâm tư muốn cắn người rồi.

"Chị không biết em sẽ như vậy." Tư Hướng Nhan ăn ngay nói thẳng, nhìn chăm chăm Ông Lẫm Nhiên trong ngực. Cô cũng không ngờ được sẽ xảy ra loại chuyện này, nhưng bây giờ, cái loại tình cảm trong lòng cô đang lên men. Trong đó pha tạp sự bất mãn đối với Chung Cẩn Lan tò mò thân thể của Ông Lẫm Nhiên, càng nhiều lại là một loại khô nóng không cách bài tiết.

Cô và Ông Lẫm Nhiên ở chung một chỗ lâu như vậy, hai người từ từng thân mật, lại không có làm đến bước cuối cùng. Không phải cô không muốn, mà là cô vẫn không có hoàn toàn nắm chắc cái loại tri thức giữa nữ nhân và nữ nhân. Nhưng mà, bây giờ nhìn ra Ông Lẫm Nhiên mê người như vậy, cô lại là bất luận thế nào cũng chịu không nổi rồi.

"Nhan Nhan, chị đói rồi chưa? Em thay quần áo làm bữa tối cho chị." Sự kinh hỉ lên kế hoạch chu đáo thất bại, Ông Lẫm Nhiên ão não, giống như tiểu học sinh thi rớt. Tư Hướng Nhan lại không có ý thả nàng xuống, mà là mang nàng trực tiếp đi đến bên giường, hai người cùng nhau ngã trên giường lớn mềm mại sau lưng

"Em rất yêu chị." Hai tay nhẹ nhàng ấn lấy bờ vai của Ông Lẫm Nhiên, Tư Hướng Nhan nhẹ giọng hỏi. Đã từng, cô cũng từng hỏi một nam nhân cùng một vấn đề, đối phương cho ra đáp án mê loạn trái tim của cô, để cô tin tưởng tình cảm không nên tin nhất của cô cả đời này. Mấy năm qua, Tư Hướng Nhan không biết chính mình vẫn sẽ hỏi người khác loại vấn đề ngu xuẩn lại vô tri này. Nhưng mà, đối mặt với hai ánh mắt quá mức chuyên chú của Ông Lẫm Nhiên, cô cũng hết cách, càng không có cách khống chế muốn hỏi ra*.

Thân thể cùng nhau giao thoa từ từ trở nên vô cùng nóng bỏng, đầu gối xê dịch lên, chĩa lấy nơi yếu ớt không có bất kì che đậy nào. Chỉ là mấy giây mà thôi, trong đó lại ở dưới tằm mắt của mình trở nên ẩm ướt, từ từ nhuộm thấm quần ngoài của chính mình.

"Nhan Nhan, trình độ yêu một người không có biện pháp đo lường, chỉ có thể dựa vào bản thân chị để hiểu. Bây giờ chị cảm thấy được rồi chưa? Một nụ hôn, một ánh mắt của chị, thì có thể dễ dàng để em vì chị ướt đẫm. Em hận không thể thời thời khắc khắc đều ôm lấy chị, đem chị xoa vào trong cơ thể của em, đem tất cả em có thể cho chị đều cho chị. Nhưng nếu như ngày nào đó chị cho rằng tình yêu và chiếm hữu của em đối với chị là áp lực, em sẽ không hề do dự mà rời khỏi."

Hết chương 50