Tình Yêu Dành Cho Anh

Chương 2



Edit: Blue Baby

Cuộc điện thoại này của Tiền Trình nói thêm bảy tám phút nữa, sau khi kết thúc cậu ta mới nhớ đến Du Khuynh.

Quay lại không thấy người đâu, cậu ta dừng lại nhìn xung quanh.

Vừa định gửi tin nhắn thoại cho Du Khuynh.

“Ở đây, không nhận ra nữa hả.” Một giọng nói quen thuộc vang đến.

Tiền Trình ngẩng đầu, chớp chớp mắt đánh giá Du Khuynh từ trên xuống dưới một phen, bỗng bật cười, “Không phải…… cái áo này chị lấy ở đâu ra vậy?”

Dáng cô mảnh khảnh vậy mà khoác một chiếc áo vest nam lớn như vậy, cậu ta ngẩn người đúng là không nhận ra.

Du Khuynh giải thích rằng: “Vừa rồi gặp phải anh họ của chị, cứ đòi đưa áo cho chị, chị không muốn nhận không được.”

Tiền Trình đối với nhãn hiệu của chiếc áo này không có nghiên cứu nên không nhận ra đây là sản phẩm thủ công đặt may riêng.

Cậu ta vỗ vỗ gáy mình, mải lo nói chuyện điện thoại nên không chú ý đến Du Khuynh gặp được người quen.

Rất nhanh họ đã đi tới khúc ngoặt.

Tiền Trình bỏ điện thoại vào túi: “Chị đi từ từ, em đến bãi đỗ xe lái xe ra, chị đến chỗ biển quảng cáo bên kia đợi em một lát.”

Cậu ta vừa đi vừa chạy, vội vội vàng vàng.

Du Khuynh có áo vest của Phó Ký Trầm chắn gió nên không lạnh chút nào nữa.

Cô bước đi chầm chậm, người qua đường lướt qua cô không ngớt, thỉnh thoảng có người quay đầu lại nhìn kỹ xem dáng vẻ người phụ nữ mặc áo vest đàn ông này trông như thế nào.

Vừa nhìn đến gương mặt xinh đẹp của cô, sau đó thì đi một bước quay đầu lại ba lần.

Đi đến bên chỗ biển quảng cáo rồi mà xe của Tiền Trình vẫn chưa lái ra khỏi bãi đỗ xe.

Trong lúc nhàn rỗi không làm gì, Du Khuynh lấy điện thoại ra đăng nhập vào tài khoản kỳ hạn.

Xem xong số dư trong tài khoản trống không lòng cô chợt lạnh lẽo hơn.

Hôm nay lại lỗ rồi, phải bù thêm tiền bảo đảm.

Vốn dĩ cô có cơ hội giữ lại tiền trong tài khoản, nhưng lúc đó cô đang bận ký hợp đồng với bộ phận khác.

Trước đó cô còn tự tin tràn đầy hy vọng tài khoản kỳ hạn có thể giúp cô trở mình đấu một trận đến cùng với ba cô, vậy mà hiện tại đã bị đánh xuống vực sâu vạn trượng rồi.

“Chị Du Khuynh!”

Tiền Trình lái xe qua đến, từ từ dừng bên cạnh cô.

Du Khuynh bỏ điện thoại vào túi xách rồi đi qua.

Trên đường bị kẹt xe, dù đã vội đi nhanh nhưng vẫn bị muộn.

Khách hàng của bọn họ còn đến muộn hơn, cũng vì bị kẹt xe.

Ông chủ Tiền và nhân viên mô giới sớm đã đứng dưới lầu đợi, ông chủ Tiền đứng giữa, trên mặt luôn nở nụ cười, mặc một chiếc áo khoác sẫm màu, không hề ra vẻ chủ cả chút nào, thái độ rất khiêm tốn.

Nhìn thấy Du Khuynh, ông chủ Tiền rối rít xin lỗi cô.

Khách hàng xem nhà của bọn họ họ Vu, là một người phụ nữ giỏi giang có khí chất, ăn mặc sang trọng, trang điểm tinh tế, khoảng chừng bốn mươi tuổi. Nhìn qua có vẻ cao ngạo lạnh lùng nhưng lại cư xử khá khiêm tốn nhã nhặn.

Sau khi giới thiệu sơ lượt qua, mọi người cùng nhau đi lên lầu.

Căn nhà ngoại trừ hơi cũ kỹ một chút còn lại không có hư hỏng gì, giao thông thuận tiện, ở gần trường học.

Vu Phi mua căn nhà này để cho con trai đi học, thật ra căn nhà hiện tại ở gần trường học chị đang ở rất tốt, chủ yếu là sau khi ly hôn với chồng trước xong càng nghĩ càng thấy không ổn, nên chị chuẩn bị để chồng trước thanh toán tiền mua nhà.

Tối qua chị đã bàn bạc với chồng trước xong rồi, anh ta cũng đã đồng ý.

Lên lầu, Du Khuynh mở cửa ra mời họ đi vào.

Phong cách Bắc Âu, trong nhà được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ ngăn nắp không có nơi nào bừa bộn.

Giờ phút này lão Tiền thấy thật may mắn khi cho Du Khuynh thuê căn nhà này, căn nhà được trang trí lại với diện mạo mới lại khi bàn giá cả sẽ có ưu thế hơn so với kiểu trang trí cũ kỹ hơn hai mươi mấy năm về trước.

Trong nhà hơi nóng bức, Du Khuynh đi mở cửa sổ phòng khách.

Cô đã cả tuần không trở về đây rồi, trước đó xem dự báo nói tuần này có mưa, lần trước trước khi rời khỏi nhà cô còn đóng hết cửa sổ lại.

Vu Phi đi xem phòng bếp, đợi Du Khuynh dọn dẹp phòng tắm lại rồi mới đi qua đó vì sợ quấy rầy không gian riêng tư của người khác.

Phòng bếp cũng ngăn nắp như ngoài phòng khách, dụng cụ bếp núc mới tinh không dính chút dầu mỡ nào.

Vu Phi là luật sư nên rất chú ý đến các chi tiết nhỏ.

Nhìn trong góc nào đó của bếp thấy bám một lớp bụi mỏng, có lẽ người thuê nhà này đã lâu không vào nhà bếp, cộng thêm không khí nóng bức trong nhà chứng tỏ đã không có ai ở nhà một thời gian rồi.

Từ phòng bếp đi ra, Vu Phi liếc nhìn Du Khuynh, hỏa nhãn kim tinh của chị ta vừa nhìn là nhìn ra được cái áo vest trên người Du Khuynh giá trị không hề rẻ, đi khắp thành phố cũng không mua được mà là đồ được đo đạc đặt may riêng.

Chồng trước của chị ta có hai bộ quần áo cùng nhãn hiệu này, dù đồ đó thuộc kiểu dáng phổ thông nhất nhưng cũng đã khoảng hai mươi mấy vạn, chất liệu hoàn toàn không sánh được với cái Du Khuynh đang mặc.

Chủ nhân của chiếc áo vest này không giàu cũng quý.

Vu Phi thu hồi sự chú ý của mình lại, hỏi ý kiến Du Khuynh: “Tôi có thể vào phòng ngủ xem thử một chút không?”

“Có thể, chị cứ tự nhiên.”

Vừa rồi Du Khuynh không dọn dẹp phòng ngủ, bên trong không có để đồ dùng cá nhân lung tung.

Từ khi sống chung với Phó Ký Trầm, cô chưa từng qua đây ở ngày nào. Mỗi cuối tuần cô sẽ sang đây dọn dẹp vệ sinh một chút rồi sẵn tiện lấy vài đồ dùng luôn.

Tổng cộng có ba phòng, ngoại trừ phòng ngủ chính hai phòng còn lại được tạm thời sữa chữa thành “phòng giữ đồ”, bên trong có tủ quần áo, tủ giày, tủ đựng túi xách còn có bàn trang sức.

Tiền Trình túm tóc không dám tin vào mắt mình, líu lưỡi lắp bắp nói: “Chị, mấy chiếc túi này của chị…… còn cả giày nữa…… giá trị chắc là rất đắt tiền à nha.”

Du Khuynh mặt không đổi sắc, cười cười: “Đừng nói em tưởng rằng đó là đồ thật nha?”

“Hả?” Tiền Trình gãi đầu, chậm nửa giây sau đó hiểu ra lời cô nói có ý gì.

“Đều là hàng nhái cả đấy, nếu là đồ thật thì chị mua hẳn một căn nhà rồi cần gì đi thuê?” Du Khuynh giải thích: “Thỉnh thoảng để livestream, đây đều là đạo cụ. Em biết mà.”

Không chỉ Tiền Trình và nhân viên trung tâm môi giới mà ngay cả lão Tiền có tuổi rồi cũng có thể lý giải được.

Trong mấy người bọn họ chỉ có Vu Phi là không tin lời Du Khuynh nói là thật.

Theo chị ta suy đoán, Du Khuynh thuê cả căn nhà này nhưng không thường xuyên ở đây có lẽ đang sống chung với chủ nhân của chiếc áo vest này, mà căn nhà này thì dùng để cất đồ đạc thôi.

Chị ta kịp thời ngăn lại bệnh nghề nghiệp của mình, đời sống riêng tư của người thuê nhà không liên quan gì tới chị ta.

Vu Phi rất hài lòng về căn nhà, nhưng mà cần phải đợi ba mẹ đến đây xem xong rồi mới quyết định là có mua hay không.

Tuy nói mua nhà gần trường học cho con trai nhưng chị tạm thời chưa dùng tới, chị định để ba mẹ đến ở thay đổi hoàn cảnh trước.

“Mai tôi đưa ba mẹ tôi đến xem nhà, mọi người có tiện không?”

Lão Tiền vội nói: “Tiện chứ, tiện chứ.” Nói xong ông nhìn sang Du Khuynh, cũng rất khó xử.

Du Khuynh cười cười, cũng hiểu được: “Mấy giờ?”

Bọn họ hẹn xong, mai sang đây xem nhà cũng vào thời gian này.

Mọi người tạm biệt nhau, Du Khuynh tiễn bọn họ đến cửa.

Cửa đóng lại trong nhà cũng yên tĩnh trở lại.

  

Du Khuynh ngồi trên sô pha nghỉ một lát, vốn dĩ cô cũng có thể giống như Vu Phi, bận sứt đầu mẻ trán, không được tan tầm đúng giờ, lấy phần trăm lấy tiền thưởng đến mỏi tay.

Nhưng bởi vì người ba chuyên quyền của cô, chặt hết mọi đường lui trong công việc chuyên môn của cô, nên hiện tại cô chỉ có thể tạm thời làm ở bộ phận pháp luật của tập đoàn Phó Thị.

Nào ngờ nước của bộ phận pháp luật Phó Thị vừa sâu lại vừa đục.

May là cô được di truyền tính co được duỗi được của ba cô.

Miễn cưỡng sống qua ngày được.

Trước khi đi, Du Khuynh lại đi xem những bảo bối bản giới hạn đó của cô, nghĩ tới số dư trong tài khoản kỳ hạn sợ là thật sự sẽ có ngày sa sút đến mức phải mở livestream bán đi những chiếc túi bản giới hạn số lượng này.

Khóa cửa lại, Du Khuynh trở về chỗ của Phó Ký Trầm.

Bên ngoài trời đã tối đen, gió lạnh vù vù, cô khép chặt áo vest.

Hôm nay không có việc gì cần làm, Du Khuynh ăn cơm ở bên ngoài xong rồi đi dọc bên đường dạo phố lung tung nhưng không mua gì cả.

Tiếc tiền gọi xe, cô ngồi xe điện ngầm về nhà.

Lần đầu tiên Phó Ký Trầm chủ động báo cáo với cô: [Mười một giờ về đến nhà.]

Trùng hợp là hôm nay anh không có kế hoạch đi công tác.

Phó Ký Trầm vốn có kế hoạch đi Thượng Hải, nhưng tạm thời đã thay đổi.

Tối nay anh hẹn vài người bên ngân hàng, cùng đi còn có Kiều Dương, người đứng thứ hai bộ phận tài vụ của tập đoàn Phó Thị.

Anh nhìn trúng hai mảnh đất, không nằm ở Bắc Kinh. Trong đó có một mảnh được gọi là mảnh đất vàng, nghe nói muốn lấy được phải tốn năm trăm triệu*.

*tiền này được tính theo nhân dân tệ, đơn vị tiền của Trung Quốc, mình không đổi sang đơn vị tiền Việt Nam nhé.

Trên bàn ăn có người nói đùa rằng: “Tôi nói này Lão Nhị à, cậu đây là định đấu với Tần Mặc Lãnh tới cùng à? Miếng đất vàng đó, tôi nghe nói Tần Mặc Lãnh cũng đang nhìn trúng, quyết cũng lấy cho bằng được giống cậu vậy.”

Phó Ký Trầm, đứng hàng thứ hai trong nhà họ Phó, bên trên còn có một người anh trai.

Phó Ký Trầm khảy tàn thuốc: “Cậu ta nhìn trúng cũng uổng công thôi.”

Trên bàn ăn có một vị trưởng bối, có quan hệ không tệ với ba Phó Ký Trầm. Trước giờ không hề kiêng nể trong việc dạy bảo Phó Ký Trầm: “Cháu nhìn đi cháu điên rồi, đừng có xem thường đối thủ.”

Kiều Dương thong thả uống nước ép trái cây, cô ấy không nói gì nhiều mà chỉ yên lặng lắng nghe. Bữa tiệc hôm nay giống như một buổi tụ tập nhỏ giữa bạn bè, không ai mời rượu ai, nói chuyện cũng thoải mái.

Tần Mặc Lãnh trong miệng họ nói trên chính là ông chủ nhỏ của tập đoàn Tần Thị, độ tuổi gần bằng Phó Ký Trầm.

Bọn họ còn đang nói tới Tần Mặc Lãnh, có người nửa đùa với Phó Ký Trầm: “Cậu đi đâu cũng hơn thua với Tần Mặc Lãnh, có phải là do thời niên thiếu cậu ta cướp bạn gái của cậu không?”

Phó Ký Trầm cười, tùy ý nói một câu: “Là tôi cướp vợ của cậu ta.” (Editor: Anh vạ miệng chi rồi lỡ thành sự thật là tới công chiện nha anh:vvvv)

Mấy người họ vừa nói đùa vừa uống rượu.

Kiều Dương là người rõ nhất, ân oán của hai người họ không phải vì phụ nữ, mà trước khi Phó Ký Trầm chưa vào tập đoàn Phó Thị có tự tạo dựng sự nghiệp của riêng mình, khi đó bị Tần Mặc Lãnh hãm hại không nhẹ.

Không chỉ công ty bị phá sản mà bản thân còn gánh một khoản nợ lớn trên người.

Con người Phó Ký Trầm rất thù dai.

Tần Mặc Lãnh đâm anh một nhát, anh sẽ trả lại gấp bội. Ban đầu Phó Ký Trầm thu mua công ty nước giải khát Đóa Tân cũng là vì tranh chấp thị trường với công ty nước giải khát do tập đoàn Tần Thị nắm cổ phần.

Ân oán này kéo dài ròng rã suốt sáu năm, không biết đến khi nào mới kết thúc.

Gần mười giờ rưỡi, bữa tiệc kết thúc.

Tiễn khách xong xuôi, Phó Ký Trầm và Kiều Dương là người cuối cùng xuống lầu.

Đêm nay Phó Ký Trầm uống hết ba ly rượu có chút váng đầu, anh nới lỏng cà vạt xoay đầu hỏi Kiều Dương: “Để tài xế đưa cô về nhà nhé?”

Kiều Dương từ chối: “Không cần đâu, tôi lái xe đến, tôi không có uống rượu.”

Ra khỏi khách sạn, xe của Phó Ký Trầm đã đợi sẵn ngoài cửa, anh dặn dò Kiều Dương: “Lái xe chậm một chút.”

Kiều Dương gật đầu, phất tay.

Lên xe rồi, Phó Ký Trầm kéo cà vạt xuống, cởi hai khuy áo sơ mi, cuối cùng thở hắt ra.

Về đến nhà, phòng khách dưới lầu không có ai, túi xách của Du Khuynh nằm ngổn ngang trên sô pha.

Anh rót một ly nước rồi đi lên lầu.

Điện thoại rung lên, là Kiều Dương: [Tôi tới nhà rồi.]

Đây là tin nhắn hội thoại, Phó Ký Trầm cảm thấy không có gì để đáp lại bèn thoát khỏi khung chat.

Cửa thư phòng khép hờ, có ánh đèn sáng hắt ra một vùng sáng nhỏ trên hành lang sàn nhà.

Đêm nào Du Khuynh cũng đọc sách, sách tài chính, sách kế toán, sách pháp luật.

Phó Ký Trầm dùng đầu gối đẩy cửa ra, anh dựa lên khung cửa, dù bận vẫn ung dung ngắm nhìn người phụ nữ đang vùi đầu nghiêm túc kia.

Du Khuynh sớm đã nghe thấy tiếng bước chân anh lên lầu rồi, đúng lúc cô đang coi tới kiến thức trên tập san pháp luật kỳ mới nhất nên tạm thời không có thời gian để ý tới anh.

Phó Ký Trầm cầm ly nước nhấp từng ngụm một như đang thưởng thức rượu vậy.

Người khác tìm phụ nữ là để thả lỏng, thoải mái, còn anh đây là tìm một vị tổ tông về để dỗ dành mà.

Xem xong kỳ mới nhất, Du Khuynh khép quyển tập san lại, tay chống cằm nháy đôi mắt quyến rũ với anh: “Hôm nay cảm ơn chiếc áo của anh.”

Phó Ký Trầm đứng dậy đi tới: “Em cám ơn áo của anh thì đi nói với chiếc áo đó đi, nói với anh làm gì.”

Du Khuynh nhìn anh: “Anh đây là khởi binh hỏi tội với em đó à?” Khi anh đến gần, bầu không khí xung quanh tràn ngập mùi rượu vang nhàn nhạt.

Phó Ký Trầm dựa bên mép bàn: “Anh rảnh rỗi như vậy à?”

Du Khuynh đá văng dép lê, giơ chân đạp lên eo anh, lười biếng dựa người lên lưng ghế: “Anh đừng có mạnh miệng, tối nay em mà không về thật thì có khi anh phải lau nước mắt ấy chứ.”

Phó Ký Trầm cười khẽ, trong mắt đều là vẻ cười nhạo.

Anh nắm cằm cô, hai ngón tay nhẹ nhàng tách đôi môi ra rồi đưa ly nước tới bên miệng cô, đút cô vài ngụm nước: “Có phải khát tới mức lời không nên nói cũng nói rồi không?”

Đúng lúc Du Khuynh đang khát, bưng lấy ly của anh uống hơn nửa ly. Nể mặt ly nước cô không so đo với anh: “Cậu ấy là con trai của chủ nhà thuê, có khách hàng muốn xem nhà.”

Một câu đơn giản, Phó Ký Trầm đã hiểu ra.

Chủ căn nhà cô thuê sắp bán căn nhà đó đi rồi.

Còn những đồ đạc của cô muốn chuyển đến chỗ anh hay là thuê một căn khác, thuê ở đâu thì anh không quan tâm cũng không hỏi đến.

Anh không có thói quen đó.

Tùy ý cô thôi.

Anh liếc quyển tập chí pháp luật trong góc bàn, là tập chí chuyên ngành của văn phòng luật Thạc Dữ.

Trong giới luật, văn phòng luật Thạc Dữ rất lớn đồng thời cũng là một trong những văn phòng luật mà những luật sư trẻ hướng đến nhiều nhất.

“Muốn đi à?” Anh đặt ly xuống, cầm quyển tập chí đó lên lật hai trang.

Du Khuynh hỏi ngược lại: “Anh nói xem?”

Dự tính ban đầu của cô khi từ nước ngoài trở về chính là muốn đảm nhiệm một chức vụ trong văn phòng luật Thạc Dữ, đôi bên đều đã bàn xong đãi ngộ rồi, kết quả còn chưa kịp nhậm chức thì đã bị ba cô làm rối tung lên hết.

Cô rút quyển tập chí từ trong tay Phó Ký Trầm ném qua một bên: “Đi ngủ thôi.”

Phó Ký Trầm thoáng nhìn ra được tia thất vọng trong mắt cô, đây là cảm xúc ít khi thấy ở cô, “Nếu nói theo nền tảng giáo dục của em mà nói thì thừa sức ứng tuyển vào văn phòng luật Thạc Dữ, sao lại đến làm ở bộ phận pháp luật của Phó thị? Còn là vị trí quản lý hợp đồng.”

Thật ra cô ứng tuyển không phải là vị trí hiện giờ, vị trí cô ứng tuyển đã bị chủ quản đổi rồi, đổi cho vị đồng nghiệp giễu cợt buổi chiều nay cô gặp trong phòng trà nước.

Ngay cả Tiểu Trì cũng nhìn ra được chủ quản làm quá phận, rõ ràng rằng vị đồng nghiệp mới đó không có đủ năng lực để ngồi ở vị trí đấy.

Nhưng những chuyện phiền lòng này không đề cập đến cũng được. Dù sao thì ở đâu mà chẳng có sự bất công chứ.

Cô không nói đến chuyện cô bị đối xử bất công với Phó Ký Trầm, kiểu như mối quan hệ tình nhân plastic này của bọn họ không cần thiết phải gây thêm phiền phức cho đối phương, chung sống thoải mái mới là quan trọng nhất.

Du Khuynh cười giả dối: “Bị anh mê hoặc đó mà, sa vào không thoát ra được, không cần sự nghiệp chỉ cần nam sắc.”

Mấy lời lẽ đầy màu sắc cầu vồng cái rắm này đương nhiên Phó Ký Trầm cũng không tin là thật: “Miệng mồm này của em mà không làm luật sư tố tụng thì thật là đáng tiếc.”

“Phó tổng, anh quá khen rồi.”

Du Khuynh sợ Phó Ký Trầm hoài nghi gia thế của cô, nếu mất đi công việc này thì cô hết cách chống đối tới cùng với ba cô rồi, vẻ mặt cô nghiêm túc giải thích lý do vì sao không đi công ty luật đó.

“Người không có bối cảnh giống như em đi đến đâu cũng làm công việc nặng nhọc nhất, kiếm được ít tiền nhất. Em phải tích lũy mối quan hệ trước, ví dụ như em đi làm quen được anh sau này em muốn nhảy việc tới công ty luật thì có thể lấy được một số tài nguyên, thị trường các loại. Nếu không có tài nguyên dự án nào, không phải em sẽ đói chết à?”

Nghe thì hình như có vẻ như vậy thật, mấy năm nay dù là ngành nghề nào nếu không có tài nguyên thì rất khó phát triển được.

Phó Ký Trầm nói bằng giọng sâu xa: “Cho nên em gọi đó là tích lũy quan hệ à?”

“Ừm hừ.” Du Khuynh gật đầu.

Phó Ký Trầm mỉm cười nhẹ, anh tinh tế thưởng thức bốn chữ tích lũy quan hệ này.

Du Khuynh bỏ chân khỏi người anh, cô đóng máy tính rồi về phòng ngủ.

Phó Ký Trầm đi theo sau lưng cô, cũng trở về phòng.

Đi đến cửa, anh tắt đèn.

Du Khuynh đột nhiên không nhìn thấy gì cả, bất mãn nói: “Anh làm gì thế!”

Phó Ký Trầm kéo cô vào lòng: “Anh phải để em biết, giữa em với anh và cái em gọi là tích lũy quan hệ là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.”

Du Khuynh: “……”

Một lát sau.

“Phó Ký Trầm, anh không biết xấu hổ!”