Tình Yêu Dành Cho Anh

Chương 47: Ba con hai người không chúc phúc một chút cho mục tiêu của chúng tôi sao?



Edit: Nà Mè

Beta: Blue Baby


Chủ tịch Phó nhìn thông báo được chuyển vào sáu mươi ngàn. Hơn nửa đêm, con trai lại đột nhiên chuyển tiền, có hai khả năng.

Một, bỗng nhiên nó phát tình thương, chính là tự cảm thấy bản thân mình là thằng con đốn mạt nên nhận ra phải đối tốt ba mẹ tốt một chút.

Hai, nó chính là muốn gài bẫy.

Thật tình mà nói thì, có Phó Ký Trầm là con trai, làm cho ông cùng vợ rất là vui, từ nhỏ đến lớn đều không làm gì cho hai người lo lắng, trừ bỏ những lúc cứng đầu có chí hướng riêng, cũng đào không ra tật xấu gì.

Nên là loại khả năng thứ nhất sẽ được bỏ qua.

Vậy thì chính là gài bẫy người rồi.

Chủ tịch Phó bấm mở ra: “Cuối tuần vui vẻ”

[Trước kia con sẽ không quanh co lòng vòng]

Phó Ký Trầm: [Trước kia ba cũng chưa từng cho con sáu mươi ngàn]

Phó chủ tịch xem như đã hiểu: [ Nước hoa bí mật con không định giấu giúp ba đúng không?]

Phó Ký Trầm [Không phải không định mà là con không giấu được]

Chủ tịch Phó lấy lùi làm tiến: [Trước kia chuyện mà con đồng ý, chưa bao giờ nuốt lời]

Sau một lúc.

Phó Ký Trầm trả lời: [Hiện tại không phải con đã trưởng thành rồi sao]

Chủ tịch Phó:…

Buông con chuột xoa đầu.

Cho nên lúc trước, ông vì gì mà một hai phải sinh bằng được đứa thứ hai là Phó Ký Trầm vậy?

Phó Ký Trầm lại thông báo cho ông [Ba, con nói với ba trước một tiếng, ngày mai con dẫn Du Khuynh về nhà, cô ấy từ nhỏ đến lớn không biết không khí gia đình là gì]

Chủ tịch Phó thở dài: [Đến đi]

Phó Ký Trầm buông di động xuống, xoay mặt lại xem Du Khuynh, phòng ngủ sớm đã không còn bóng dáng của cô

“Du Khuynh?”

Anh gọi cô hai lần. Phòng tắm cùng phòng thay quần áo cũng không có tiếng đáp lại. Anh đi ra ngoài tìm. Du Khuynh ôm đồ từ phòng sách bước ra.

“Anh gọi em có chuyện gì?”

Du Khuynh nhìn từng bức ảnh, nửa ngày mới bước đến: “Ngày mai em đến là anh làm khách không thể đến tay không được, anh nhìn xem lọ nước hoa nào mà dì chưa có, em tặng cho dì một lọ.”

Những lọ nước hoa của cô, cô đều chụp lại.

Phó Ký Trầm: “… Nước hoa của mẹ anh quá nhiều, anh cũng không chú ý lắm.”

Cho dù có chú ý thì chai chai lọ lọ, để cả vài cái phòng nhiều như vậy anh cũng không nhớ được.

“Mặc kệ là đã có hay chưa, đồ của em tặng đều là tâm ý.”

“Không được nếu như trùng, thì không còn giá trị nữa mà.” Du Khuynh: “Vậy em sẽ tặng dì chai không xuất bản nữa.”

Sau này người điều chế mùi hương thay đổi phương thức điều chế, nên mùi hương kia không xuất bản nữa.

Phó Ký Trầm thấy cô quá cứng nhắc, liền tiến lên nắm tay cô: “Ngủ thôi.”

Trong đầu của Du Khuynh lúc này toàn là hình ảnh nước hoa, hưng phấn đến bỏ sau đầu mọi chuyện “Ây da, dì có bao nhiêu lọ nước hoa, mấy ngàn bình?”

Phó Ký Trầm cứng rắn đi qua sofa bế cô lên: “Em rất tò mò sao? Vậy ngày mai đến đếm đi.” Để cô dựa vào tường cạnh đầu giường.

Du Khuynh bám vào cổ anh, giữ vững cân bằng, vẫn nói về nước hoa: “Nước hoa của em đều đánh số, hiện tại đến…”

Còn những lời chưa kịp nói đã bị Phó Ký Trầm chặn lại.

Trên người cô hiện tại đang xịt một loại nước hoa, mùi hương cũng gợi cảm như cô. Nhưng mà Phó Ký Trầm không ngửi ra.

Toàn thân của Du Khuynh đều dựa vào sự chống đỡ của Phó Ký Trầm, cô cảm giác mình lung lay sắp ngã, liền gắt gao ôm lấy bã vai anh. Buổi tối anh có tiệc xã giao đã uống không ít rượu.

Rượu vang đỏ hoà cùng hormone. Xoá tan những mệt mỏi.

Phòng ngủ tắt đèn. Cảnh xuân mặn nồng.

….

Trời sáng.

Đêm trước Phó Ký Trầm đã chuẩn bị sẵn ly nước, anh duỗi tay đến bên cạnh ly nước, tính toán đút thuốc cho cô, lại từ bỏ. Hà tất phải tạo áp lực cho cô. Anh xoay người đến phòng sách. Du Khuynh dựa vào đầu giường, lông mi ướt át.

Thuốc trong lọ còn chưa bóc tem, cô dùng sức mở ra, mở lớp bọc trên nắp lọ. Một viên thuốc nhỏ nhỏ màu trắng.

Phó Ký Trầm nói không sai, sự an toàn của cô đến từ thuốc. Biết rằng thuốc này uống nhiều đối với thân thể không tốt.

Thuốc hoà tan trên đầu lưỡi, vị đắng tràn ngập khoang miệng. Cô uống vào ngụm nước. Vị đắng dần mất đi.

Thời gian không còn sớm, Phó Ký Trầm cũng chưa trở lại phòng, Du Khuynh mặc váy ngủ đi tìm anh.

Phó Ký Trầm ở bên ngoài ban công của phòng sách, không bật đèn. Anh chỉ đứng yên, đôi mắt đỏ ngầu.

Bên ngoài lạnh lẽo, Du Khuynh mặc vào áo khoác của anh, mở cửa đi đến cạnh anh.

“Em đứng đằng kia đi” Phó Ký Trầm chỉ vào chỗ đầu gió.

Du Khuynh không nghe lời, lại đứng dưới gió. Cô ghé người vào cửa sổ, nhìn ngắm ánh đèn của những ngôi nhà. Gió thổi qua gương mặt cô rồi tiêu tán.

Phó Ký Trầm đem tắt thuốc.

“Sao lại không hút hết? Còn nửa điếu nữa, thật lãng phí”

“Khói ảnh hưởng đến em.”

“Ảnh hưởng. Không, em thích mùi thuốc”

Du Khuynh nghiêng đầu: “Chỉ thích mùi thuốc lá trên người Phó tổng”

Phó Ký Trầm nghiên đầu, nhìn cô: “Sao em lại như vậy, những thứ liên quan đến anh em đều thích, nhưng lại không thích con người của anh?”

Dáng vẻ Du Khuynh nghiêm túc: “Bởi vì khả năng ngắm của của em qua cùi bắp, ngắm không chuẩn hồng tâm”

Phó Ký Trầm: “…”

Hôm sau.

Trước khi đến nhà của Phó Ký Trầm, Du Khuynh trở về biệt thự lấy quà. Du Thiệu Hồng chuẩn bị cho cô một ít, lần trước Phó Ký Trầm đến nhà cũ, mỗi người đều có quà, lần này, có qua cũng phải có lại.

Nhưng mà quà cho Diệp Cẩn Hoa, là do Du Khuynh chuẩn bị.

Đó là lọ nước hoa mà cô trân trọng. Cũng là lọ nước hoa do nhà điều chế mà cả cô cùng Diệp Cẩn Hoa đều thích.

Du Thiệu Hồng luôn dặn dò mãi: “Đến nhà người ta ít nói, tận lực đừng nói, nhớ kỹ không?”

“Biết ạ!”

“Không phải biết mà là nhớ kỹ”

Du Thiệu Hồng lo lắng không thôi, sợ cô vừa nói làm cho người ta nghẹn lời. Thu dọn xong, Du Khuynh mặc áo khoác vào.

Du Thiệu Hồng đem cổ áo phía sau sửa sang lại: “Ba con liền chờ đến lúc dẫn con đi thảm đỏ, để không làm con mất mặt, mỗi ngày đều rèn luyện, bảo đảm không có một chút bụng bia.”

Du Khuynh: “ Nếu như ba muốn con khen ba trẻ tuổi soái xa thì ba cứ việc nói thẳng”

“Con bé này!” Du Thiệu Hồng chụp lấy bả vai cô “Cút đi”

Du Thiệu Hồng cũng muốn đi ra ngoài, ông lấy áo khoác cùng với Du Khuynh rời đi.

Du Khuynh nhìn áo khoác trên khuỷ tay của ông “Ba hôm nay ba muốn tăng ca? Không nghỉ ngơi một ngày?”

Du Thiệu Hồng thở dài, một đám ngời, không đứa nào làm ông bớt lo.

“Sao vậy ba?”

“Chị con cùng với anh rể con cãi nhau”

“A?” bước chân bước tới của Du Khuynh dừng lại: “Hôm qua không phải còn tốt sao?”

“Nói ra thì rất dài” Du Thiệu Hồng cũng không có gạt con gái “Không phải con cũng biết, là bé con đi về nhà nội nó sao?”

Du Khuynh gật đầu: “Sao đó thì sao ạ?”

Sáng nay ông cũng mới biết được, Quý Thanh Viễn cố ý đem bé con đưa về nhà bà nội, muốn cùng Du Cảnh Hâm trải qua thế giới hai người. Còn cố ý dặn dò, để cho cô về nhà sớm một chút.

Kết quả Du Cảnh Hâm tốt lắm, đóng gói đồ nướng BBQ rồi tới cùng ông uống rượu, nửa đêm mới về.

“Anh rể con đợi ở nhà một đêm, cái gì cũng chưa ăn. Sau đó anh rể con lại nổi nóng.”

Du Khuynh nhìn ba mình: “Vậy ba định làm gì?”

Du Thiệu Hồng bất đắc dĩ: “Ba đến nhà của Thanh Viễn, giải thích với nó một chút, tối hôm qua chị con đến cùng ba nói chuyện phiếm, quên đi thời gian, không thể để hai vợ chồng bọn nó có mâu thuẫn được.”

Du Khuynh kéo ba mình trở về: “Ba cũng đừng làm người truyền tin nữa, đã lớn như vậy một chút thông cảm cũng không có, nếu vẫn như vậy, sớm muộn gì thì cũng ly hôn.”

Du Thiệu Hồng không yên tâm “Nhưng chuyện này là chị con sai.”

Du Khuynh: “Con chỉ cần một giây sẽ biến người sai thành Quý Thanh Viễn”

“..” Du Thiệu Hồng nửa tin nửa ngờ.

Du Khuynh lấy điện thoại của ba, lấy khẩu khí của ba gửi tin nhắn cho Quý Thanh Viễn: [Thanh Viễn ba cân nhắc tới lui, việc này sai là ở con

Con chỉ nói Cảnh Hâm trở về nhà sớm chút, con không có nói cho con bé, là con ở nhà.

Con không ở nhà, con bé về nhà sớm có ý nghĩa gì?

Con trước kia xã giao không có ở nhà, trong nhà còn có bé con.

Nhưng tối hôm qua bé con cũng không có ở nhà, về nhà cũng trống trãi, liền đành phải tới nhà mẹ đẻ.

Nếu như con nói: Anh ở nhà, em về nhà sớm một chút.

Con xem sao con bé có thể nửa đêm mới trở về nhà chứ?

Bốn năm đều là con bé ở nhà chờ con.

Con xem con, chờ một tí liền ý kiến, còn nổi nóng, con nổi nóng gì mà nổi?

Con bé đợi con bốn năm, con có biết hay không?]

Xem xong, Du Thiệu Hồng sửng sốt: “Còn có thể như vậy?”

Du Khuynh đem điện thoại trả ông: “Không phải là còn có thể như vậy, mà là con đem lời thật nói mà thôi.”

“Ba ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi, con đi đây.” Cô vẫy vẫy tay.

Trên đường đến nhà Phó Ký Trầm, kẹt xe nghiêm trọng.

Du Khuynh bật nhạc, thực nhẹ nhàng. Ngón tay cô nhịp nhàng theo giai điệu trên tay lái.

Nghĩ đến sáng sớm hôm nay, Phó Ký Trầm muốn báo danh cho cô đến lớp bắn súng cô còn bật cười.

Tới cửa khu biệt thự, Phó Ký Trầm sớm đã đứng đó đợi cô.

Du Khuynh không quen đường ở đây, hai người đổi vị trí, Phó Ký Trầm lái xe, Du Khuynh ngồi ghế phó lái.

“ Có khẩn trương hay không?” Phó Ký Trầm hỏi

Du Khuynh lắc đầu: “Muốn đến nhanh một chút để ngắm nước hoa.”

Lại nói, cô vốn dĩ cũng đã biết chủ tịch Phó, mà Diệp Cẩn Hoa cũng thích người thích nước hoa, khẳng định là có nói cũng nói không hết chuyện, cô không lo sẽ không có chuyện nói.

Cô xoay mặt: “Lúc anh đến nhà em, anh khẩn trương sao?”

Phó Ký Trầm không lên tiếng, nhìn như đang tập trung nhìn đường.

Lúc trước Phó Ký Trầm không rõ, lúc trước vì sao ba phải bảo anh là giấu chuyện Du Khuynh cũng sưu tập nước hoa, cho đến khi anh chứng kiến, thì đã hiểu nỗi lòng của ba mình.

Thời gian ăn cơm đã sớm đến rồi, hai người phụ nữ cón ở đằng kia nói về nước hoa.

Mẹ cùng Du Khuynh ngồi xếp bằng ngồi ở bàn chỗ cửa sổ sát đất, trên bàn thì bày đến bảy tám lọ nước hoa.

Diệp Cẩn Hoa cầm lấy lọ nước hoa du Khuynh đưa, yêu thích không buông tay: “Lọ nước hoa này ta nằm mơ cũng muốn, lần trước đấu giá lại không lấy được, lần này thì tốt quá, chúng nó hiện tại một nhà đoàn viên rồi”

Lọ nước hoa này là hệ liệt thứ sáu, cùng các lọ kia không giống nhau.

Nó đặc biệt ở chỗ, mọi người nghĩ rằng đều sẽ ra dòng thứ bảy, thì nhãn hiệu lại tuyên bố thay đổi phương thức phối hương. Trùng hợp chính là, nhà điều chế hương kia cũng tuyên bố về hưu. Rồi thì bản thứ sáu lại chính là bản số lượng có hạn. Sau lại lại trở thành không sản xuất nữa.

Lúc trước Diệp Cẩn Hoa cũng đã mua được bản thứ sáu, nhưng cũng tặng cho bạn. Đợi đến khi mua lại lần nữa, thì đã không còn nữa.

Bà còn đặc biệt làm hộp đựng cho chúng nó, mỗi lần nhìn đến vị trí trống còn lại, trong lòng dâng lên chút cảm giác hụt hẫng. Lọ nước hoa thứ sáu, lưu lạc bên ngoài, kế cục thật bi thương.

Du Khuynh xem xét lọ nước hoa dòng đời thứ tư: “Dì ơi, lúc dì còn trẻ đã bắt đầu sưu tập nước hoa sao?”

“Cũng không tính là còn trẻ, lúc ấy cũng đã 35 tuổi, từ một người thích nước hoa bình thường. Sau đó mới chậm rãi tìm hiểu, hiện tại ngửi mùi hương đã phân biệt được nhãn hiệu.”

Diệp Cẩn Hoa hỏi: “Con thì sao?”

“Con mười bốn tuổi bắt đầu thích nước hoa, khi đó con vừa mới ra nước ngoài, không quen biết ai, anh của con mang con đến buổi party của bạn anh ấy, người bạn đó của anh ấy cùng ba của mình đều là người điều chế hương, lúc ấy con mới hiểu biết nước hoa. Mới biết được nó có sức hấp dẫn.”

“Ta cũng cảm thấy sức hấp dẫn của nước hoa là không gì sánh bằng.”

Du Khuynh thật cẩn thận đặt lọ nước hoa xuống: “Dì ơi chúng ta chụp cho chúng nó bức ảnh gia đình đi.”

Diệp Cẩn Hoa cũng đang có ý tưởng này: “Tất nhiên phải chụp rồi, hôm nay là ngày đầu tiên chúng nó gặp lại nhau. Với ta mà nói càng có ý nghĩa hơn”

Hai người hợp gu với nhau. Bắt đầu sắp xếp vị trí cho chúng nó.

Du Khuynh suy xét một lát: “Dì ơi tạo cho chúng một ít bối cảnh, nếu không thì quá là đơn điệu”

Diệp Cẩn Hoa nhìn bàn gỗ: “Một chậu cỏ roi ngựa, một lọ mê diệt hương thì sao?”

Du Khuynh dò hỏi: “Thêm một đóa hoa hồng nữa được không dì?”

“Ý kiến này được”

Diệp Cẩn Hoa đứng dậy, đến phòng khách lấy một đóa hoa hồng tươi. Cánh hoa đặt xuống, rủ xuống ba bốn chiếc lá xanh.

Hôm nay không có nắng, ánh sáng như nhau.

Du Khuynh mang đèn dưới đất lại đây, điều chỉnh thử độ sáng.

Hai người thiếu chút nữa bận đến hỏng rồi. Đóa hoa hồng đỏ kia, nghiêng đặt trên bàn. Phía sau là chậu cỏ roi ngựa, nhìn như biến nhát nhưng không lười.

Diệp Cẩn Hoa lấy camera chuyên nghiệp, đây đều là những thao tác quen thuộc. Bà đến trước kính, Du Khuynh phụ trách dựa vào màn hình mà điều chỉnh vị trí của nước hoa.

Bên phòng khách bên kia, chủ tịch Phó đang an tâm xem TV, đến một chút âm thanh cũng không có, nhìn chằm chằm phụ đề xem phim, sợ quấy rầy đến hai vị kia đang chụp ảnh.

Phó Ký Trầm dựa vào sô pha, thời gian ngồi quá lâu, chân cũng muốn tê rồi.

“Chỉ là chụp vài tấm ảnh, sao đến giờ vẫn chưa xong?” Anh hỏi ba mình.

Chủ tịch Phó không nhanh không chậm trả lời: “Chụp xong ảnh gia đình, rồi còn chụp từng cá nhân, sau đó chụp đôi, chụp ba chụp bốn chụp năm. Con không học toán sao, tính thử xem sẽ chụp bao nhiêu lần.

Phó Ký Trầm: “…”

Ảnh cuối cùng cũng chụp xong, cả nhà ăn cơm.

Phó Ký Trầm nhỏ giọng hỏi Du Khuynh: “Chơi vui không?”

Du Khuynh cười, liên tục gật đầu. Diệp Cẩn Hoa cũng đáp lại cô, tặng cho cô một lọ nước hoa, số lượng bán có hạn, sang năm mới đưa ra thị trường.

Lúc trước bởi vì cô “nghèo”, lại cũng người nhà mâu thuẫn, không chú ý đến cuộc hợp báo của sản phẩm mới.

Bình nước hoa kiêu sa, Diệp Cẩn Hoa nói thích hợp để cô dùng đi làm. Đem những thứ bà yêu thích tặng cho cô.

Diệp Cẩn Hoa ngồi đối diện Du Khuynh, vừa ăn vừa trò chuyện “Khuynh Khuynh, con có mục tiêu gì cho mình không, ví dụ như định sẽ sưu tập bao nhiêu lọ nước hoa thì dừng lại?”

Bà tự nói chính mình: “Ta định là 1999 lọ, số lượng không xuất bản nữa, những lọ lúc đầu nhập môn thì không tính. Nhưng mà hiện tại còn thiếu rất nhiều lọ nha.”

Du Khuynh: “Con cũng muốn chắc cũng xấp xỉ hai ngàn lọ.”

Chủ tịch Phó cùng Phó Ký Trầm nhìn nhau, yên lặng cuối đầu ăn cơm.

Diệp Cẩn Hoa giơ ly lên: “Chúc con trong hai mươi năm có thể hoàn thành mục tiêu.”

Du Khuynh cười: “Cảm ơn dì. Chúc dì trong năm năm cũng sẽ hoàn thành mục tiêu”

Diệp Cẩn Hoa xoa mặt: “Ba con hai người không chúc phúc một chút cho mục tiêu của chúng tôi sao?”

Chủ tịch Phó: “…”

Phó Ký Trầm: “…”