Tình Yêu Dành Cho Anh

Chương 48: Em vẫn nên là báo điểm đích đi



Edit: Nà Mè

Beta: Cú


Chỉ là người không liên quan mà đi chúc phúc cho mong ước của họ thành sự thật, chẳng khác nào rước việc vào người.

Nhưng trong trường hợp này, cũng không thể không giả mù sa mưa diễn một chút.

“Chúc hoàn thành”

“Chúc mừng”

Diệp Cẩn Hoa nhìn chồng mình: “Mong ước còn chưa trở thành sự thật, ông chúc mừng cái gì?”

Chủ tịch Phó “… Chúc mừng bà tìm được tri kỉ.”

Điều này cũng không phải là giả. Diệp Cẩn Hoa miễn cưỡng tha thứ cho sự có lệ của ông.

Phó Ký Trầm buông ly rượu xuống tập trung ăn cơm. Đây là lần ăn cơm nhanh nhất từ trước đến giờ của anh.

1999 lọ.

Không phải là muốn mạng sao? Một bữa ăn khẩn trương, một phút cũng không nhàn rỗi, không biết từ lúc nào mà vợ ba lại đẩy sang một củ khoai lang nóng bỏng tay nha vậy.

Anh tiếp được, bỏng chết chính mình.

Ném xuống, thì có thể đoán được kết cục những ngày sau đó của mình là thảm đến thế nào.

Phó Ký Trầm bỏ đũa xuống: “Mọi người từ từ ăn đi”

Du Khuynh cùng với Diệp Cẩn Hoa nói đến những nhà điều chế hương, đồng thời quay đầu, bất ngờ hỏi: “ Ăn xong nhanh vậy?”

Chủ tịch Phó cũng buông đũa: “Không phải chúng ta ăn nhanh mà là do hai người chỉ lo nói chuyện, quên ăn cơm.”

Hai người giật mình. Họ cũng chỉ mới nói có vài câu thôi mà?

Ăn xong, chủ tịch Phó cùng Phó Kí Trầm chạy nhanh đến phòng khách.

Chủ tịch Phó một ly nước ấm, vừa nãy ăn quá nhanh, hiện tại dạ dày có chút khó chịu.

Phó Ký Trầm đi tìm quản gia, không bao lâu từ bên cạnh đi vào, ném cho ông một ít thuốc.

Chủ tịch Phó vừa thấy tên thuốc, thuốc tiêu hóa, ông liền lấy uống vào.

Phó Ký Trầm lấy thuốc lá cùng bật lửa: “Mẹ, con với ba đi ra sân hút vài điếu thuốc”

Diệp Cẩn Hoa vẫy vẫy tay, bà cùng Du Khuynh vừa ăn vừa nói chuyện, không có thời gian quan tâm bọn họ làm gì.

Ra đến sân, chủ tịch Phó thở ra.

Phó Ký Trầm mở bao thuốc, đưa một điếu cho ba.

Chủ tịch Phó xua tay, chỉ chỉ trong miệng, còn đang ngậm thuốc.

Phó Ký Trầm xoa xoa dạ dày, tự châm cho mình.

Chủ tịch Phó giáo huấn con trai: “Lúc trước ba đã nhắc rồi, con lại xem như gió thoảng mây bay, còn nghĩ rằng ta hại con. Giờ thì sao? Cảm giác như thế nào?”

Phó Ký Trầm không lên tiếng, hắn cũng không ngờ đến, mẹ hắn cùng Du Khuynh lại chung một mục tiêu là sưu tầm hai nghìn lọ nước hoa.

Chủ tịch Phó đem thuốc tiêu trong miệng nuốt xuống.

Ông nhìn xem đồng hồ: “Ba muốn đến công ty, buổi chiều còn có việc, còn con?”

Phó Ký Trầm: “Con đi cùng ba”

Lại đứng trong sân mười lăm phút, hai cha con liền trở vào.

Diệp Cẩn Hoa cùng Du Khuynh đã ăn cơm xong, đầu bếp hiện tại đang pha cà phê cho hai người, họ đang ngồi ở sân vườn nói chuyện phiếm.

Nếu có thêm ánh nắng là hoàn hảo.

Phó Ký Trầm cùng với chủ tịch Phó cầm áo khoác lên, mặc vào cùng lúc.

Diệp Cẩn Hoa nhìn chồng mình, lại nhìn nhìn con trai mình, thấu rõ được tâm tư của họ. Dù sao thì họ ở nhà cũng chỉ làm nền, lười phản ứng với họ.

Trước khi đi, Phó Ký Trầm nhắc nhở Du Khuynh: “Nhớ qua đón anh sớm.”

Diệp Cẩn Hoa đỡ trán. “Con sao lại trở về như lúc còn đi mẫu giáo vậy, còn chưa rời khỏi nhà, đã dặn sớm chút nhớ đón con.”

Phó Ký Trầm: “…”

Du Khuynh quay mặt đi, nhịn cười.

Chủ tịch Phó nhỏ giọng nói với con trai: “Đi nhanh thôi, đừng có ở đây tự rước lấy nhục nữa.”

Hai người một trước một sau, sải bước đi ra ngoài.

Trong nhà yên tĩnh lại.

Diệp Cẩn Hoa cùng Du Khuynh tùy ý trò chuyện, bà nửa thật nửa đùa: “Lúc trước con coi trọng Ký Trầm là bởi vì nhan sắc của nó hay là con người của nó?”

Du Khuynh cũng không thắc mắc gì mà trả lời: “Dạ nửa này nửa kia”

Diệp Cẩn Hoa: “Nhan sắc và con người nó đều di truyền bởi ta nha, còn có một ít thói quen xấu đều là chịu ảnh hưởng từ ba nó.”

Giọng nói vừa dứt, hai người đều cười. Cà phê pha xong, bưng lên.

Diệp Cẩn Hoa hỏi cô: “Có muốn thêm sữa bò hay đường không?”

Du Khuynh không muốn bởi vì “hôm nay tâm tình tốt” nên đã đủ ngọt rồi.

Một buổi chiều, hai người chỉ lo nói chuyện phiếm, cà phê uống xong, lại tiếp tục thêm một ly.

Sắc trời không còn sớm, Du Khuynh chào từ biệt.

Đây là lần đầu tiên, cô cảm thấy thời gian thư giãn lại trôi nhanh như thời gian lúc bận rộn.

Trong lúc cô cùng Diệp Cẩn Hoa trò chuyện, lúc nhắc đến việc đi nhà trẻ của Phó Ký Trầm, vì sao lại nhắc nhớ đi đón anh sớm một chút.

Có một lần, Diệp Cẩn Hoa đi công tác, để cho chủ tịch Phó chăm anh, kết quả, chủ tịch Phó lại nói chuyện với khách đến quên đi anh, cô giáo liên hệ với ông ấy vài lần không được.

Điện thoại về nhà cũng không ai nhận.

Phó Ký Trầm chờ đến trời tối, chủ tịch Phó mới nhớ ra còn con nhỏ ở nhà trẻ.

Buổi trưa Phó Ký Trầm ăn vội, dạ dày trước sau đều luôn không thoải mái, uống vào mấy ly nước ấm cũng không khá hơn.

Anh cũng không biết ba già của mình như thế nào. Xem chừng cũng không khá hơn anh là bao.

Kiều Dương tiến vào tìm anh ký tên, thuận tiện đề ra một ý tưởng mới về công nghệ.

“Tần Mặc Lãnh hôm nay hẹn anh của tôi.”

Giữa trưa hôm qua cô đến nhà chú hai ăn cơm, anh họ lại không có ở đó, hỏi ra mới biết được, anh họ đã cùng Tần Mặc Lãnh đi ra ngoài.

“Nghe nói Lạc Mông có nhập một loại máy công nghệ mới nhất không biết có đúng không?”

Phó Ký Trầm “ừ” cho thấy anh đã biết, cũng đã sớm tính đến, Du Khuynh sẽ không an phận, móng vuốt nhỏ cũng đã duỗi đến công nghệ hiện đại của anh.

Kiều Dương nhìn anh: “Tôi có thể nói chuyện cùng anh họ, nói anh ấy ít tiếp xúc với đối thủ của chúng ta một chút”

Phó Ký Trầm ký tên, đem báo cáo đưa cho cô: “Gần đây những người làm tài vụ có phải rất rảnh hay không?”

Kiều Dương mím môi: “Cuối năm, rất bận.”

Cô biết Phó Ký Trầm nói những lời đó là nhắc khéo cô, cô quản nhiều vượt qua quyền hạn.

Ở tập đoàn Phó thị về mảng phát triển công nghệ, và bên tài vụ chẳng có quan hệ gì, mảng phát triển công nghệ này trước mắt là dự án đầu tư cá nhân của Phó Ký Trầm.

Về công về tư, cô không có quyền can thiệp vào. Di động của Phó Ký Trầm vang lên, là ba anh gọi.

Kiều Dương lấy báo cáo, đóng cửa rời đi.

Phó Ký Trầm nghe máy: “ Ba, có phải dạ dày của ba vẫn còn khó chịu?”

Chủ tịch phó: “… Không đau nữa.”. Ông gọi cuộc điện thoại này là muốn hỏi. Du Khuynh hiện tại về chưa hay vẫn còn ở nhà.

Phó Ký Trầm: “Không bằng vậy ba hỏi mẹ con đi.”

“Thôi bỏ đi, không muốn cùng hai người họ ăn cơm.” Chốt hạ, chủ tịch Phó hỏi: “Nếu không, ba mời con ăn cơm? Đối với sự việc 27 năm trước ba vô cùng có lỗi.”

Để quên anh ở nhà trẻ, làm anh trông đợi mỏi mòn.

Phó Ký Trầm cũng không thấy đói bụng, không muốn ăn.

“Đúng rồi” trước khi cúp điện thoại, chủ tịch Phó nói tới công việc “Hai người kia, vậy là đồng ý đầu tư vào phát triển công nghệ, đến lúc đó cổ phần cá nhân của con cùng công ty cần mở họp để bàn lại.”

Ông buồn bực: “Du Khuynh rốt cuộc đã nói thế nào để thuyết phục họ?”

Phó Ký Trầm: “Nói tới vấn đề chuyển giao lợi ích. Cô ấy nói chuyện với họ hẳn rằng sẽ không nói đạo lý quá nhiều”. Bản thân cô cũng am hiểu cũng như phân tích đầu tư.

Mặt khác, hai người họ còn đầu tư không ít công ty.

Du Khuynh dùng mô hình tính toán ra họ cùng mình hợp tác được bao nhiêu lợi ích.

Mà những lợi ích này, sau này sẽ được trả từ ngân hàng của nhà họ Du. Ngân hàng nhà họ Du sẽ xem hai người đầu tư là họ thành khách hàng lớn.

Du Khuynh lợi dụng tài nguyên của hắn, tay không bắt cướp ( check nha) chỉ bằng vào tài nguyên bắc cầu này, liền mang lại lợi ích cho ngân hàng nhà họ Du.

Chủ tịch Phó: “Kế tiếp lại là công nghệ Lạc Mông, đồ uống Lạc Mông, con cùng Du Khuynh muốn đi trên con đường thứ ba, khó nha.

Nhưng mà Du Khuynh cũng không dễ dàng, nguyện ý đi từ việc khó, tích cực giải quyết những chướng ngại lợi ích của hai nhà.”

Trò chuyện kết thúc, Phó Ký Trầm nhìn chằm chằm hồ sơ mà Du Khuynh đưa anh.

Chiều hoàng hôn buông xuống, văn phòng nghênh đón vị khách không mời mà đến.

Quý Thanh Viễn đến tìm anh, lúc trước ở trong điện thoại chuyện gì cũng không nói.

Trước tiên Phó Ký Trầm lịch sự pha trà, chỉ là anh chỉ uống nước lọc.

Anh đánh giá văn phòng của bản thân: “Hôm nay bồng tất sinh huy*…”

*Bồng tất sinh huy: Nhà tranh sáng rực = Khách quý đến nhà chơi = rồng đến nhà tôm.

Có dự án, Quý Thanh Viễn cũng không đến đây.

Mặc dù là trao đổi, phần lớn thời gian đều là nói chuyện ở ngoài, lần gần nhất anh ấy đến văn phòng của Phó Ký Trầm cũng đã là mấy năm trước rồi.

Phó Ký Trầm đưa trà qua, nhìn chằm chằm Quý Thanh Viễn “Anh không nóng à? Hay là trong phòng tôi bật máy sưởi không đủ?”.

Quý Thanh Viễn đứng lên, lúc này mới tháo áo khoác ngoài. Tối hôm qua một đêm không ngủ, hôm nay lại thảo luận phương án của hạng mục mới, đầu như muốn nổ tung.

“Tôi và Cảnh Hâm cãi nhau.”

Phó Ký Trầm cũng không trêu chọc hắn: “Vẫn ổn, ít nhất chị ấy vẫn cùng anh nói chuyện”.

Quý Thanh Viễn: “…”

Xem kĩ biểu cảm của Phó Ký Trầm, cũng không phải vui sướng khi người gặp họa.

Đứng từ góc độ khác, hình như là cũng rất đúng.

Nhưng lời nói của Du Cảnh Hâm với Quý Thanh Viên lại là cuộc sống này quá mệt, rất không thú vị, nhân lúc còn sớm ly hôn. Con cô ấy nuôi, tài sản thuộc về anh.

Trước đó bọn họ hằng ngày trôi qua quá nhạt nhẽo, nhưng hai người không ai nghĩ đến ly hôn.

Quý Thanh Viễn hôm nay đến đây, là muốn Phó Ký Trầm cho lời khuyên: “Lúc trước cậu cùng Du Khuynh cãi nhau thiếu chút nữa chia tay, sau đó thì làm lành như thế nào?” Hai người họ là chị em nên nhất định là tính cách có phần tương đồng.

Phó Ký Trầm: “Lăn giường, xin lỗi. Là tôi xin lỗi”

Quý Thanh Viễn gật đầu, xin lỗi thì hắn có thể chủ động nói. Nhưng lăn giường, quá khó.

Du Cảnh Hâm căn bản không có cùng anh nói về vấn đề kia, mặc kệ là anh hỏi cái gì, cô đều là qua loa lấy lệ, nếu không thì trực tiếp ngắt lời đi.

Lâu dần, chính anh cũng không còn thấy thú vị nữa.

Ngồi với Phó Ký Trầm một lất, Quý Thanh Viễn đi tìm Du Cảnh Hâm.

Du Cảnh Hâm hôm nay tăng ca, cô ở ngân hàng đã nhận chức quản lý.

Trời tối.

Du Cảnh Hâm đã nhìn cửa sổ ngẩn người cả cuổi chiều.

Lấy lại tinh thần, không biết bản thân lại ngẩn người lâu như vậy.

Cô nhìn chằm chằm chiếc nhẫn cưới không có độ ấm trên ngón áp út, hiện giờ ngoài đứa con, bỏ qua những lợi ích liên quan giữa hai nhà, cô tìm không ra bất kỳ lý do gì để tiếp tục cuộc hôn nhân với Quý Thanh Viễn nữa.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Du Cảnh Hâm di di chuột, chuyển giao diện máy tính, lúc này mới lên tiếng: “Mời vào”

Cô nghĩ rằng là cấp dưới tìm mình báo cáo. Cửa mở ra, cô đưa mắt nhìn ra hướng cửa.

Nhìn thấy Quý Thanh Viễn cô ngẩn người hai giây.

Chờ đến phản ứng lại, Quý Thanh Viễn đã đóng cửa, ngồi đối diện với cô.

Nói xin lỗi, nghĩ thì dễ dàng, nhưng thực sự để nói ra, lại vô cùng gian nan.

Quý Thanh Viễn nhìn về phía Du Cảnh Hâm, như anh dự đoán, cô không thích anh, luôn nhìn chằm chằm máy tính.

“Cảnh Hâm, em muốn nói cái gì, có thể nói trước hay không? Em buồn ở trong lòng anh cũng không biết được?”

Bởi vì quá xa lạ, anh đoán không ra.

Anh muốn biết, cô chờ anh bốn năm, rốt cuộc là có suy nghĩ gì.

Trước mặt Du Cảnh Hâm có một chồng tài liệu, cô lấy giấy bút viết viết.

Trầm mặc một lát.

Quý Thanh Viễn lại mở miệng lần nữa “Nếu như nói em vốn dĩ không muốn nhiều lời, anh có thể thông cảm, nhưng em khi ở cùng người nhà lại có thể nói không ngừng nghỉ”

Du Cảnh Hâm ngẩng đầu “Bởi vì tôi cùng anh không có thân, không biết nói gì. Chính là không tìm được chuyện gì để nói, hỏi anh về cô ấy sao không kết hôn, sao không đến được với nhau, có phải anh thường xuyên nhớ về cô ấy. Bằng không, vẫn muốn hỏi cuối cùng tôi là ai?”

“Có phải hay không là rất tỏ vẻ?”

“Nhắm mắt cho qua.”

Cô cúi đầu, viết loạn.

Yết hầu của Quý Thanh Viễn bỏng cháy như có rượu mạnh đi qua, vẫn là buồn đến thở không ra hơi.

Anh cảm thấy, Phó Ký Trầm so với anh dễ dàng hơn.

Đêm khuya.

Nửa tiếng trôi qua, Du Khuynh quấn chăn vào như quả bóng lăn qua lăn lại.

Phó Ký Trầm vỗ vỗ cô “Ngủ đi”

“Không muốn”

Phó Ký Trầm không có biện pháp, chỉ có thể tiếp tục đọc sách, để cô tự mình vui vẻ.

Nửa tiếng trước, cô dùng rốn của bản thân nhắm ngay rốn của anh, tìm được trò vui, ghé vào bụng hắn, không ngừng nhúc nhích.

Không biết cô lại tưởng tượng ra cái gì. Ngày mai là ngày thứ hai, phải dậy sớm.

“Rốt cuộc là sao vậy?”

Phó Ký Trầm nhìn tới, không muốn nhịn nữa, biết rõ phía trước là hố, vẫn chủ động hỏi.

Du Khuynh: “Em truyền ý tưởng trong lòng em, thông qua đường rốn truyền cho anh, trước kia rốn sẽ thông đến tim, anh biết đúng không?”

Phó Ký Trầm: “..”

Anh buông sách.

“Vẫn là em nói miệng sẽ nhanh hơn.”

Du Khuynh bò xuống dưới, ngồi xếp bằng trên bụng anh: “Kỳ thật em một chút cũng không muốn nói, muốn cùng anh tâm tư liên thông, không ngờ anh không cảm nhận được, em cũng không có trách anh”

Được tiện nghi còn khoe mẽ.

Mười phần thì hết tám chín phần có liên quan đến nước hoa.

Phó Ký Trầm hứa hẹn với cô: “Trong hai mươi năm nhất định sẽ hoàn thành mong ước của em. 1999 lọ đúng không?”

Du Khuynh: “Em nên tiếp tục dùng rốn truyền thông tin cho anh đi.”

Phó Ký Trầm: “..”

Một phen giữ chặt cô: “Trong năm năm nhất định gom đủ cho em.”

“Ngủ ngon.” Du Khuynh hôn anh một cái, ngủ thôi.

Phòng ngủ tắt đèn.

Phó Ký Trầm yên lặng thở dài.

“Du Khuynh”

“Hửm?” Du Khuynh mệt rã rời, ngáp cái: “Làm sao vậy? Lại muốn đổi ý?”

Phó Ký Trầm quyết định cùng cô đấu trí đấu dũng, cô dùng cách đánh trúng hồng tâm tránh việc nói chuyện yêu đương, vậy anh phải tương kế tựu kế: “Vẫn là em nên báo điểm đích đi. Chỉ cần dụng tâm, nhất định sẽ bắn trúng hồng tâm.”

“Lỡ như, em muốn bắn vài hồng tâm của người khác nữa thì làm sao bây giờ?”

“…”