Tình Yêu Dành Cho Anh

Chương 71: Làm nũng thành công



Edit: Serena | Beta: Blue Baby

Cửa phòng làm việc khép hờ, tiếng máy cắt tài liệu vừa rồi vọng ra ở lối lên cầu thang. Tài liệu cần được xử lý trong máy cắt đều là một số tài liệu về bí mật thương nghiệp.

Quý Thanh Viễn thức thời không quấy rầy Du Cảnh Hâm, treo tây trang lên, sau đó tìm một quyển sách ngồi đọc trong phòng khách.

Du Cảnh Hâm chờ mãi chờ mãi, cũng thấy thấy tiếng gõ cửa. Có thể là có tật giật mình, trong đầu óc của cô hiện tại rối bời, cô tính lợi dụng khe hở này đi xuống dưới lầu để hỏi lại Du Khuynh, xem có còn nhớ được nội dung đã viết trên giấy không.

Cô vừa mở cửa ra, cùng với người đàn ông trong phòng khách bốn mắt nhìn nhau.

Quý Thanh Viễn thu hồi tầm mắt: “Hết bận rồi sao?”

Du Cảnh Hâm bình tĩnh: “Không. Xuống dưới lầu tìm Du Khuynh hỏi một vài vấn đề.”

Quý Thanh Viễn không biết cô thực sự muốn hỏi chuyện gì, hay là tìm cớ tránh mặt anh, vì thế lừa cô: “Không thấy Du Khuynh và Phó Ký Trầm ở lầu một, có thể đang ở phòng riêng của bọn họ, hiện tại em đi tìm, có chút không thích hợp?”

Anh buông sách: “Vấn đề gì thế? Em hỏi anh, có thể anh biết.”

Du Cảnh Hâm: “…… À, về phương diện pháp luật.”

Quý Thanh Viễn không khiêm tốn chút nào: “Anh biết một ít, nếu không, anh giúp em xem thử?”

“Không cần đâu.” Du Cảnh Hâm vụng về tìm một cái cớ: “Liên quan đến bí mật thương nghiệp.”

Quý Thanh Viễn nhắc nhở cô: “Anh là chồng em, tài sản của chúng ta đều là đồng sở hữu.”

Du Cảnh Hâm nói không nên lời, cô hận chính mình không có tài ăn nói có thể đổi trắng thay đen của Du Khuynh, nếu là Du Khuynh, nhất định có thể nói cho anh á khẩu.

Quý Thanh Viễn đứng dậy, rót nước cho cô. Quan hệ giữa bọn họ, nếu muốn gần nhau hơn đều dựa vào người khác thúc đẩy, không thì cũng chẳng có tiến triển.

Anh đem ly nước đưa cho cô: “Hôm nay tại sao lại trốn tránh anh?”

Trốn gì chứ, cô chỉ là xuống lầu xin giúp đỡ mà thôi. Du Cảnh Hâm uống nước, cầm ly nước để che giấu vẻ mặt.

Quý Thanh Viễn một tay ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng nửa bước ôm cô vào lòng: “Sao thế?” Anh phát hiện cô đầy tâm sự, nhưng lại không đoán được.

Thực ra mà nói, anh trước giờ đều không đoán chính xác suy nghĩ trong lòng cô.

Du Cảnh Hâm ngước mắt, cô thật sự không nhớ nổi nội dung trong giấy hướng dẫn mà Du Khuynh viết cho cô, nhưng lại nhớ nhớ lý do vì sao cần làm nũng, bởi vì tập đoàn Gia Thời quyết định đầu tư cho truyền thông Văn Ngưng.

Cô bắt gặp ánh mắt quen thuộc lại xa lạ của anh: “Anh muốn đầu tư vào công ty truyền thông Văn Ngưng?” Lời nói cứng rắn, giọng điệu lạnh lùng như chất vấn.

Sau khi nói ra, cô cũng ảo não không thôi.

Quý Thanh Viễn cũng không ngạc nhiên tin tức của cô linh thông như vậy, hơn một tháng này, Du Khuynh luôn nhìn chằm chằm Lãnh Văn Ngưng, không cho công ty của cô ta có cơ hội thở dốc.

Mặt khác các nhà đầu tư khác bận tâm mặt mũi của Phó Ký Trầm, đều uyển chuyển từ chối kêu gọi góp vốn của Lãnh Văn Ngưng.

Anh không cần phải bận tâm mặt mũi của Phó Ký Trầm, bởi vì bây giờ họ sống chung một mái nhà, đều là người một nhà.

“Du Khuynh nói với em?”

“Không phải, trong giới có người muốn xem chuyện cười của em, tất nhiên sẽ tìm cách để em biết được.” Du Cảnh Hâm thở dài: “Anh vẫn không muốn cô ta chịu nửa phần uỷ khuất, phải không?”

Hoàn toàn đông cứng. Đây không phải là ý định của cô.

Du Cảnh Hâm đột nhiên đẩy Quý Thanh Viễn ra, lui lại mấy bước: “Làm lại từ đầu đi, em bị loạn rồi, em không phải muốn chất vấn anh, em là muốn làm nũng với anh, không hiểu sao lại trở thành như vậy. Những lời lúc nãy em nói anh cứ coi như chưa từng nghe, em sẽ nói lại một lần nữa.”

Quý Thanh Viễn đầy mờ mịt, sau đó đau lòng mà nhìn cô, ôm cô vào lòng lần nữa, cúi đầu hôn lên mắt cô: “Em không cần nói lại lần nữa, anh biết.”

“Anh không biết!” Du Cảnh Hâm sốt ruột.

Câu này ngược lại càng giống giọng điệu làm nũng.

Quý Thanh Viễn dỗ dành cô: “Được được được, nói lại từ đầu.”

Anh hỏi cô: “Anh nên lái xe đi, rồi giả vờ vừa về đến nhà, hay là trực tiếp ngồi trên sô pha hỏi em: ‘Hết bận rồi sao?’”

Du Cảnh Hâm bật cười, như chưa từng xấu hổ qua.

Quý Thanh Viễn lấy cái ly trong tay cô ra, rót thêm nước, anh quyết định từ nơi này bắt đầu lần nữa, phối hợp diễn với cô.

Anh đưa ly nước cho cô, lặp lại không sai câu nói trước đó: “Hôm nay tại sao lại trốn tránh anh?”

Nói xong, hai người đều cười.

Quý Thanh Viễn cảm giác mình như một người bệnh tâm thần, nhưng không khí hoàn toàn hòa hoãn trở lại, cũng coi như đáng giá.

Du Cảnh Hâm đặt ly nước lên bàn trà, đưa lưng về phía Quý Thanh Viễn, cô hít sâu một cái, nếu cô lại bị loạn trận tuyến, cô không có cách nào giải thích với Du Khuynh.

Quay mặt đi, Quý Thanh Viễn thuận thế ôm cô vào trong lòng: “Đầu tư vào truyền thông Văn Ngưng, em cứ nói tiếp.”

Du Cảnh Hâm cắn môi, đưa tay ôm lấy cổ anh, hô hấp của cả hai đều ngưng trệ.

“Em biết anh đầu tư vào các công ty truyền thông, anh có suy tính của riêng mình. Em chỉ hơi ghen tị chứ không tức giận.”

Ngay lúc này, trong đầu xuất hiện âm thanh ma huyễn của Du Khuynh “Cởi giày ra, ngồi lên đùi anh ấy, thì thầm hai câu, hỏi anh ấy có nhớ em không, nhớ nhiều không.”

Du Cảnh Hâm thật sự không thể thì thầm một cách ngượng ngùng như vậy, nhưng mà cô vẫn làm được một nửa, cô cởi dép lê, ngồi lên đùi Quý Viễn Thanh, chủ động hôn anh.

Nàng làm nũng quá mức ngập ngừng, rồi lại thân mật với anh hết mức, Quý Thanh Viễn cuối cùng cũng không chống đỡ được, cả người máu sôi trào, binh bại như núi đổ. Anh bế cô lên, đi thẳng đến phòng ngủ.

Du Cảnh Hâm: “?”

Sự việc còn chưa nói xong đâu.

Choáng váng một chút, cô đã bị Quý Thanh Viễn đè xuống.

Du Cảnh Hâm muốn nói chuyện, Quý Thanh Viễn hôn mãnh liệt như công thành chiếm đất. Đầu óc cô trống rỗng, cũng quên luôn bản thảo Du Khuynh viết cho cô. Sau đó, cô đơn giản cái gì cũng không nghĩ được.

Du Cảnh Hâm nhớ không rõ lần thân mật trước cùng với Quý Thanh Viễn là khi nào, từ giận dỗi, cô ngay cả chuyện giường chiếu cũng chậm trễ, nhiều hơn là sự bài xích.

Trước kia, cơ bản là Quý Thanh Viễn chủ động. Mỗi lần ở trên giường, cô chỉ là miễn cưỡng phối hợp một chút, trải nghiệm rất kém cỏi.

“Cảnh Hâm.” Quý Thanh Viễn gọi cô, ra hiệu cho cô nhìn anh. Du Cảnh Hâm quay mặt sang một bên, không để ý đến anh.

Quý Thanh Viễn môi dán sát vành tai cô, âm thanh trầm thấp khàn khàn: “Bảo bối.”

Du Cảnh Hâm: “…….”

Cảm giác tê dại cùng với rung động từ nơi hai người giao hợp, lan ra đầu quả tim.

Thâm nhập sâu hơn, Du Cảnh Hâm không có cách nào khác, chỉ có thể tước vũ khí đầu hàng, quay mặt qua nhìn anh, hai người lại một lần nữa hôn sâu.

Lúc mọi chuyện kết thúc là hơn 9 giờ 15 phút. Du Cảnh Hâm nheo mắt, sắc đẹp hỏng việc. Cô còn chưa hoàn thành nhiệm vụ làm nũng, kết quả là trận địa thất thủ.

Quý Thanh Viễn ôm cô, một lúc sau, vẫn chưa người nào lên tiếng. Đầu óc của Du Cảnh Hâm dần thanh tỉnh, cô vòng tay lên cổ Quý Viễn Thanh lần thứ hai. Cô tự nhủ trong lòng, vòng tay coi như tập thể dục làm thon cánh tay đi. Tay của Du Khuynh nhỏ như vậy, chắc là do vòng tay trên cổ Phó Ký Trầm mỗi ngày.

Cơ thể hai người còn chưa tách ra.

Quý Thanh Viễn nhìn cô: “Còn muốn?”

Du Cảnh Hâm vội vàng lắc đầu, trong khoảng thời gian ngắn không chịu nổi lăn lộn thêm lần thứ hai.

Cô tự nghĩ trong đầu một lần, cố gắng khiến cho lời nói ra thật uyển chuyển, thêm cả tính nghệ thuật, còn có thể đổ trách nhiệm lên đầu anh.

Cô đối mặt với anh: “Tập đoàn Gia Thời đầu tư cho truyền thông Văn Ngưng, đến lúc đó những người không biết rõ chân tướng, còn có thân thích của chúng ta, không biết lại xì xào cái gì ở sau lưng. Bọn họ cũng không quan tâm anh đầu tư là vì kiếm tiền, họ chỉ là thích nhiều chuyện.”

“Bốn năm, không ít người đều đang chờ xem chuyện cười của em, anh có thể… chiều em một lần được không?”

“Không phải là anh không được đầu tư cho truyền thông Văn Ngưng, anh lấy danh nghĩa cá nhân đầu tư, sau đó nói chuyện lại với Lãnh Văn Ngưng, ký một cái hợp đồng cổ đông ẩn danh, như vậy thì người khác sẽ không biết là anh đầu tư, em cũng sẽ không bị xì xào bàn tán, công ty của Lãnh Văn Ngưng cũng có thể hoạt động bình thường.”

“Trường hợp bị bạn bè của anh biết được, nhiều người bàn tán, lúc đó anh tặng cổ phần công ty lại cho em, như vậy không ai có thể nói được gì. Bọn họ sẽ nghĩ hoàn toàn là vì lợi nhuận.”

Để vợ và bạn gái cũ nắm cổ phần trong cùng một công ty thì liệu sau này có cuộc sống bình yên không chứ? Đây là chuyện mà một người đàn ông não bị úng nước mới làm. Nhưng Du Cảnh Hâm không dễ gì làm nũng với anh, lại còn ghen nữa.

Quý Thanh Viễn thật sự không đành lòng từ chối, đành phải đồng ý với cô. Anh cúi đầu hôn cô, lại muốn làm thêm một hiệp nữa.

Du Cảnh Hâm vỗ vỗ anh: “Đứng dậy, đè chết em, em phải đi tắm rửa.”

Quý Thanh Viễn: “……”



Dưới lầu, bên hồ.

Du Khuynh cùng với Du Thiệu Hồng đang câu cá, trên bàn gỗ có thịt nướng BBQ, bia và một đống đồ ăn nhẹ.

Ánh trăng chiếu xuống, gió đêm thổi qua mặt.

Trong bụi cây ven hồ, những con côn trùng không rõ tên kêu râm rang.

Du Thiệu Hồng chưa từng hưởng thụ sinh hoạt nhàn hạ như vậy nhiều năm rồi, hơn nửa tiếng trôi qua, chưa câu được con cá nào cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của ông.

“Nhóc thối, con đã liên lạc với mẹ con chưa?”

Du Khuynh gật đầu: “Rồi.”

Cô lột vỏ hạt dưa sống ném vào miệng, một chút mùi vị cũng không có, nhưng Du Cảnh Hâm nói loại này có dinh dưỡng hơn so với chiên, cô mỗi ngày đều ăn mấy chục hạt.

Liên lạc rồi thì tốt, Du Thiệu Hồng không tiếp tục gây mất hứng.

Cổng lớn mở ra, có ô tô chạy vào.

Những người khác đều ở nhà, chắc là là Du Cảnh Trạch đi công tác đã về.

Du Khuynh nghiêng người nhìn thử, nhìn ra bãi đậu xe, Du Cảnh Trạch xuống xe. “Anh, bên này.” Mặc kệ anh nhìn thấy hay không, cô vẫy tay.

Du Cảnh Trạch phong trần, vẻ mặt mệt mỏi. “Anh đi tắm rửa.” Anh trực tiếp vào biệt thự.

Phó Ký Trầm ép nước trái cây cho Du Khuynh trong bếp, từ gọt măng cụt đến ép lấy nước đều do anh tự tay làm.

Anh đã vắt được một ly rồi, còn định làm thêm một ly nữa cho bố vợ.

Mãi đến tối nay, anh mới học được cách sử dụng máy ép trái cây, nên động tác hơi chậm một chút.

Thấy anh bận rộn ở đó, Du Cảnh Trạch đi tới, mở tủ lạnh lấy một chai nước.

Phó Ký Trầm liếc mắt nhìn anh một cái, “Rốt cuộc đã về.”

Du Cảnh Trạch tinh tế nhận ra hai chữ ‘rốt cuộc’, dùng một cách thật tế nhị: “Sao, có người tìm tôi?”

“Anh chọc ai, anh trong lòng không rõ sao?” Phó Ký Trầm rót nước măng cụt mới ép vào một ly rỗng khác.

Du Cảnh Trạch trầm ngâm nhìn Phó Ký Trầm, hiểu rõ chuyện gì xảy ra: “Cậu nói với Trâu Nhạc Tiêu, đừng lãng phí thời gian với tôi.”

Phó Ký Trầm: “Tôi không rảnh, tự anh nói đi.”

Du Cảnh Trạch cũng cảm thấy nhờ Phó Ký Trầm chuyển lời như vậy là không thích hợp, dừng lại chủ đề gây mất hứng này, anh chỉ chỉ cái ly: “Đây là nước trái cây gì?”

“Măng cụt.”

“Cho tôi một ly.”

“Không còn nữa, một ly cho Du Khuynh, một ly cho ba, măng cụt trong nhà đều dùng hết rồi.”

Du Cảnh Trạch đi tới tủ lấy ra một cái ly, rót cho mình một nửa ly của ba mình, sau đó cho một ít nước lạnh vào ly của cha mình để tạo thành một ly nữa.

Phó Ký Trầm: “……”

So với anh còn hố ba hơn nữa.

  Vị chua ngọt đặc trưng của măng cụt dù có hòa với nước vẫn còn đọng lại hương vị trong miệng.

Du Cảnh Trạch uống hết nửa ly nước trái cây, quay vào nhà tắm rửa, đi vài bước rồi quay lại: “Trâu Nhạc Tiêu về nước rồi?”

Phó Ký Trầm: “Trở lại trường học rồi, đầu tháng 6 bắt đầu làm việc, ở công ty luật Thạc Dữ.”

Du Cảnh Trạch gật đầu, còn muốn nói gì đó, muốn nói lại thôi, cuối cùng rời đi.

Di động của Phó Ký Trầm rung lên, là thư ký Phan.

“Phó tổng, Bàng tổng bên kia có ý muốn hợp tác, thư ký bên ấy muốn hỏi lịch trình của anh.”

Phó Kí Trầm suy nghĩ một lúc: “Lên lịch bay sớm đi.”

Anh lại phân phó thư ký Phan, liên hệ Kiều Hàn, bảo Kiều Hàn đi cùng anh.

Anh không rõ về hoạt động kinh doanh cụ thể Công nghệ Tân Tiến, anh phải cần Kiều Hàn quyết định xem phương pháp hợp tác có khả thi hay không.

Sau khi cúp máy, Phó Ký Trầm đi đến bờ hồ với hai ly nước trái cây.

Du Khuynh ăn không ít, đi dọc theo bờ hồ tản bộ, cô lại thỉnh thoảng nhìn liếc mắt nhìn lầu 3, không biết Du Cảnh Hâm có làm nũng thành công hay không.

Phó Ký Trầm đem nước trái cây đưa cho cô: “Ngày mai anh phải đi công tác.”

Rất đột ngột, Du Khuynh hỏi: “Đi đâu?”

Phó Ký Trầm: “Tìm Bàng Lâm Bân, nói về việc hợp tác với Công nghệ Tân Tiến, em vừa mới giật dây trước đó, hiện tại anh liền nhận được điện thoại.”

Bàng Lâm Bân là trưởng bối, anh cũng không thể để Bàng Lâm Bân bay qua gặp anh bàn chuyện.

Không sai biệt lắm sẽ mất gần ba ngày để ở đó, cộng với thời gian bay chuyến khứ hồi, sẽ mất khoảng năm sáu ngày.

“Anh sẽ cố gắng kết thúc chuyến đi sớm nhất có thể.”

Trong lúc nói chuyện, Quý Thanh Viễn và Du Cảnh Hâm bước ra, họ ngửi thấy hương thơm của thịt nướng trên sân thượng.

Du Khuynh nhướng mày nhìn Du Cảnh Hâm, Du Cảnh Hâm đáp lại bằng một thủ thế OK, cả hai mỉm cười đầy ẩn ý.

Phó Ký Trầm và Quý Thanh Viễn cùng Du Thiệu Hồng uống rượu, Du Khuynh và Du Cảnh Hâm dựa vào lan can bảo vệ, nhỏ giọng nói thầm.

“Làm em lo lắng cả buổi.” Du Khuynh nói.

Du Cảnh Hâm: “Chị thiếu chút nữa là làm hỏng.” Cũng may, kết quả không tệ lắm “Quý Thanh Viễn đồng ý ký hợp đồng ẩn danh với Lãnh Văn Ngưng.”

“Lần sau lúc nào cần làm nũng em sẽ báo trước cho chị.” Du Khuynh khuyên bảo: “Ngày thường chị cũng nên làm nũng nhiều một chút.”

Du Cảnh Hâm nói sang chuyện khác: “Đừng chỉ nói chị, em thì sao? Tính thế nào?”

“Em vẫn không muốn đầu tư vào một thứ có tương lai rủi ro cao như hôn nhân.” Du Khuynh dựa vào lan can, nhìn mặt hồ phẳng lặng, rũ mắt xuống, có thể nhìn thấy bóng lưng của chính mình, chỉ có một cái bóng đen.

Cô nói với Du Cảnh Hâm lý do tại sao cô ấy không có hứng thú với tương lai của hôn nhân: “Đợi khi nào chị đầu tư, chị chỉ hy vọng có thể kiếm tiền, thậm chí cả khi tụt giảm tận đáy, sắp phá sản đi chăng nữa, chị cũng sẽ không cam tâm, dù vay tiền cũng muốn đánh cuộc một lần. Nghĩ rằng có thể ngày mai rồi sẽ tốt lên thôi. Một ngày rồi lại một ngày, cuối cùng chị sẽ bế tắc hoàn toàn.” Cuộc sống như vậy, quá ngột ngạt.

Du Cảnh Hâm: “Quá trình ngày ngày chờ đợi vận may cũng là một loại hạnh phúc. Em đừng tự lâm vào ngõ cụt như vậy, bản thân cuộc sống chính là tìm ngọt ngào trong đau khổ. Dù trong hôn nhân, nỗi đau sẽ gấp đôi, nhưng hạnh phúc cũng sẽ tăng gấp bội.”

Du Khuynh quay mặt nhìn chị gái, bỗng nhiên cười. Xem ra hiệu quả làm nũng không tồi nha, bây giờ bắt đầu khuyên ngược lại cô rồi.

Du Cảnh Trạch thay quần áo xong thì xuống lầu, ngồi bên kia bàn, Du Thiệu Hồng gọi các cô đi qua.

Đây là lần đầu tiên cả gia đình cùng nhau ngồi ăn tối, vừa trò chuyện vừa hóng gió hồ.

Du Khuynh ngồi sát bên Phó Ký Trầm, bên cạnh là ba cô.

Du Cảnh Hâm định ngồi giữa ba mình và Du Khuynh, mặc dù chỗ đó không rộng rãi nhưng nếu chịu khó, vẫn có thể ngồi một thêm một người.

Còn không đợi cô đi qua thì đã bị Quý Thanh Viễn kéo lại, thiếu chút nữa thì ngã vào trong lòng anh, vậy nên cô nhanh chóng đỡ đùi anh và ngồi xuống.

Quý Thanh Viễn liếc nhìn cô một cái, lúc nãy trên giường thì dán chặt anh, xuống giường thì giả bộ không quen biết.

Ngày mai Phó Ký Trầm phải đi công tác, nên nói với Du Cảnh Trạch: “Ngày mai tôi phải đi công tác, tuần sau mới có thể về, mấy ngày này anh về sớm một chút, cùng Du Khuynh nói chuyện.”

Du Cảnh Trạch cầm một cánh gà nướng: “Cậu còn sợ em ấy không có ai nói chuyện cùng sẽ tự bế hả? Yên tâm đi, em ấy một mình cũng có thể tự mua vui.”

Du Khuynh lắc lắc cánh tay ba mình, Du Thiệu Hồng hiểu ngầm, trực tiếp đoạt lấy cánh gà trên tay của Du Cảnh Trạch: “Buổi tối ăn ít một chút, cẩn thận Ba Cao*.”

*Theo baidu: Ba Cao là thuật ngữ chung cho ba chứng tăng lipid máu, tăng huyết áp và tăng đường huyết

Những người khác đều cười.

Du Cảnh Trạch: “……”

Nửa ngày không nói nên lời.

Phó Ký Trầm khui một lon bia, vốn định đưa cho Du Cảnh Trạch, chuyển hướng đưa cho Quý Thanh Viễn.

Anh liền tiếp tục cái đề tài lúc nãy: “Nói là anh cùng Du Khuynh, không phải chỉ đơn giản là nói chuyện phiếm, chủ yếu là thời điểm cô ấy giận dỗi, có người nghe cô ấy dỗi, tôi không ở nhà, anh đảm nhiệm vị trí này thay tôi.”

Du Khuynh ngồi ở một bên dựa vào trên vai của anh: “Cảm ơn Phó tổng.”

Về chuyện này, Quý Thanh Viễn có một sáng ý: “Anh không phải có một công ty khoa học kỹ thuật? Để công ty công nghệ làm cho cô ấy một người máy, và mọi vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng.”

Du Khuynh cảm thấy đặc biệt hứng thú, chủ yếu là cô muốn khiêu chiến người máy một chút “Em có thể thử nghiệm đầu tiên, thiết kế riêng cho em một con. Nếu hiệu ứng trò chuyện tốt, có thể sản xuất hàng loạt.”

Hiện tại có rất nhiều người ở ru ru trong nhà không muốn đi chơi, nhưng lâu không nói chuyện cũng là một vấn đề, không có ai ở bên để giải tỏa tâm lý buồn chán.

Phó Ký Trầm cũng cảm thấy ý tưởng không tệ, nhưng anh không biết có thể được sản xuất được hay không: “Ngày mai anh sẽ hỏi Hàn Kiều.”

Du Cảnh Trạch chen vào nói: “Đừng quên thêm đoạn tình yêu hạnh phúc và hôn nhân, để em ấy lắng nghe thêm.”

Nói đến tình yêu, Du Khuynh đột nhiên nghĩ tới Trâu Nhạc Tiêu, cô ngồi thẳng, bảo Du Cảnh Trạch: “Anh, đưa tay cho em.”

Du Cảnh Trạch đánh giá cô: “Làm gì vậy?”

Du Khuynh: “Anh cứ đưa tay cho em là được.”

Du Cảnh Trạch biết có bẫy, vẫn đưa qua.

Du Khuynh đưa ngón tay lên bắt mạch: “Anh à, anh gần đây có nằm mơ nhiều không?”

Du Cảnh Trạch gắp một mớ rau ăn: “Anh hiện tại đang gặp ác mộng đây.”

Tiếng cười vang khắp bên hồ.

Du Khuynh đập tay anh: “Sau này anh tìm em xem bệnh, mười lọ nước hoa mới được.”

Huyên náo tới gần mười một giờ.

Thịt nướng trên bàn ăn gần hết, vài lượt bia cũng đã hết.

Du Thiệu Hồng còn nửa lon bia, rượu vào lời ra, ông cũng nói chuyền hơn mọi ngày: “Hôm nay ba muốn cùng Ký Trầm và Thanh Viễn uống một chén, cảm ơn các con, trong nhà hiện tại đặc biệt náo nhiệt, đặc biệt thú vị. Ba trước nay không bội phục ai, hai con là ngoại lệ,”

“Ba người nói quá rồi.”

Du Khuynh đưa tay vuốt thái dương ba mình, không có tóc bạc, nhưng năm tháng vẫn để lại dấu vết trên khuôn mặt tuấn tú của ông. Người anh trai này từng là một công tử hào môn ăn chơi trát tán, nhiều năm sau lại trở nên trưởng thành chín chắn.

Du Thiệu Hồng quay mặt nhìn Du Khuynh: “Ba cũng muốn cảm ơn con nhóc thối, từ lúc con còn nhỏ, trừ tiền ra, ba vẫn chưa cho con được tình thương của một người cha, có nhiều lúc, ba quá bận rộn không có thời gian đi gặp con, con không quen biết ba…… Hiện tại con báo đáp ba nhiều như vậy, quá nhiều, ba hổ thẹn với con.”

Nói, ông đỏ hốc mắt.

Du Cảnh Hâm muốn làm dịu bầu không khí, bật máy nghe nhạc lên, tìm một bài hát, rất vừa vặn, “Nước mắt của ai bay khắp trời…”

*Bài Nước mắt của ai đang bay của Cung Nguyệt.

Tiếng hát vang vọng bên hồ.

Mọi người: “……”

Không nhịn được, một đám phụt cười.

Du Thiệu Hồng bị tức giận, chất vấn: “Ai mở nhạc?”

Ông nhìn một vòng, âm thanh từ phía Du Cảnh Hâm truyền tới: “Cảnh Hâm, con…”

Câu nói còn chưa xong lời đã bị Quý Thanh Viễn cắt ngang: “Ba, là con không cẩn thận ấn nhầm.”

Du Thiệu Hồng: “Con thật biết ấn nhầm ha.”

“……”

Du Thiệu Hồng lại đột nhiên nhớ tới: “Thanh Viễn, có người nặc danh đưa tin con rửa xà lách cả đêm, rất lãng phí nước. Con có gì muốn nói không?”

Quý Thanh Viễn: “……”

Anh nhìn về phía Phó Ký Trầm.