Tình Yêu Không Chậm Trễ

Chương 15: Phó Nghê



Trong nhóm chat group 11A2, cô chủ nhiệm thông báo nhà trường đã dán bảng điểm khối 11.

Cả lớp biết tin thì ồ ạt kéo nhau ra ngoài.

Phương Nhật Hạ vốn muốn kéo Diệp Tiểu Mạn cùng nhau đi, nhưng Diệp Tiểu Mạn sống chết không chịu.

"Tớ không đi đâu, chắc chắn là lại xếp gần cuối bảng!"

Phương Nhật Hạ bĩu môi, bắt đầu động đậy tay chân, bàn tay cô nhanh chóng chọc lét toàn thân Diệp Tiểu Mạn: "Có đi không hả!"

Diệp Tiểu Mạn cười đến chảy cả nươc mắt: "Được được, tớ đi là được chứ gì!"

Phương Nhật Hạ lúc này mới buông tha cho cô.

Lúc hai người đến nơi, chỗ này đã chật kín người, muốn chen vào cũng không được.

Đợi một lúc, cuối cùng cũng có người tản ra.

Phương Nhật Hạ vui vẻ đi tới, nhìn lên trên cùng, dù cô đã biết trước kết quả, nhưng khi nhìn thấy cái tên xếp ở vị trí đầu tiên và số điểm theo sau đó, cô vẫn không nhịn được mà hít sâu một hơi.

Diệp Tiểu Mạn cũng há hốc mồm: "Giang Vĩ 1120 điểm???"

Điểm tối đa là 1200 vậy mà Giang Vĩ lại đạt tới 1120 điểm!

Một con số quá kinh người.

Phương Nhật Hạ cảm thấy suy sụp tinh thần, dù biết anh là học bá, à không phải là học thần mới đúng, nhưng không ngờ số điểm của cô và anh lại có sự chênh lệch lớn đến mức đó.

Tổng điểm mười hai môn học của cô còn chưa tới 600.

Lại nhìn đến gần cuối bảng.

Phương Nhật Hạ: 570 điểm.

Lớp mười một có khoảng năm trăm học sinh.

Vậy mà Phương Nhật Hạ lại xếp thứ 400!

Bên Diệp Tiểu Mạn cũng không khá hơn bao nhiêu.

Tống Dương Kì được 900 điểm, xếp thứ tư.

Hai cô nàng không hẹn mà nhìn nhau rồi cố nén lại tiếng thở dài.

Phương Nhật Hạ định đi căn tin mua kem, tiện thể giải toả căng thẳng mấy ngày hôm nay thì bất chợt có một giọng nói mỉa mai vang lên.

"Đây không phải là Phương Nhật Hạ à? Cô tới đây làm gì thế?"

Phương Nhật Hạ xoay người lại nhìn, thấy người đó là Phó Nghê thì cười nhạt một tiếng.

Phó Nghê thấy cô không đáp lại, cũng không tức giận: "Không phải lần nào cũng xếp gần chót bảng sao? Ra xem chỉ tốn thời gian thôi! Chi bằng ở lớp đọc thêm sách đi!"

Diệp Tiểu Mạn tức muốn nổ phổi, định lên tiếng chửi cô ta thì bị cô ngăn lại.

Phương Nhật Hạ lạnh nhạt nói: "Ít nhất tôi vẫn biết điều cơ bản nhất là tôn trọng người khác. Không ngờ hội phó hội học sinh lại đi khinh thường những bạn điểm thấp."

Xung quanh có rất nhiều bạn học, nghe được những lời này thì nhìn về phía Phó Nghê, nhỏ giọng nghị luận.

"Cô ta cũng có hơn ai đâu, được hạng 200 mà tôi tưởng cô ta được hạng 2!"

"Đúng đó, nghĩ mình là hội phó nên xem mình hơn người khác một bậc. Phương Nhật Hạ thi được hạng gì thì cũng kệ người ta đi, đến xem điểm thì ăn hết của nhà cô ta à!"

"Tôi thấy cô ta chính là ghen ăn tức ở đấy! Lúc trước không phải cô ta và Phương Nhật Hạ cạnh tranh vị trí hoa khôi sao, kết quả Phương Nhật Hạ thắng nên giờ ghen ghét đấy."

"Lòng dạ nhỏ nhen thật đấy!"

"Thật không ngờ hội phó là người như thế! Tôi cũng thi được điểm thấp, cũng hên là chưa tỏ tình, nếu không rất có khả năng sẽ bị cô ta mỉa mai khinh thường."

"Hên đó!"

Phó Nghê nghe được những lời bàn luận xung quanh, nhất thời cảm thấy vừa túng quẫn lại xấu hổ, còn xen lẫn sự tức giận với Phương Nhật Hạ.

Cô ta vẫn còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn là không dám.

Sau đó cô ta vội bỏ đi, nếu còn ở lại thêm nữa, chắc chắn cô ta sẽ không nhịn được mà xé nát khuôn mặt Phương Nhật Hạ.

...

Trên đường đi đến căn tin, Diệp Tiểu Mạn không khỏi hả hê.

"Bạn học nhỏ Hạ Hạ ngày càng mắng người khác đến vô cùng lợi hại!"

Phương Nhật Hạ cười cười: "Đều là nhờ cô Mạn Mạn chỉ dạy ạ!"

Diệp Tiểu Mạn phải mất một lúc mới hiểu ra dụng ý của cô, cô ấy lườm nguýt cô một cái.