Tình Yêu Không Chậm Trễ

Chương 23



“Chúng ta gặp gỡ nhau vào những tháng năm mà mỗi người đều rạng rỡ như một bông hướng dương.”



Khi bầu trời bước vào đêm tối, cây cối, cảnh vật cũng trở nên lặng im hơn.

Dưới ánh trăng cảnh vật trở nên huyền ảo và lung linh.

Giang Vĩ đứng trước cửa sổ phòng bệnh, lặng lẽ ngắm nhìn vầng trăng sáng.

Anh đã từng hỏi mẹ anh: “Người có hận ông ấy không?”

Khi ấy mẹ anh chỉ mỉm cười bình thản nói: “Hận thì sao chứ? Không hận thì đã sao. Dù có thế nào cũng không thể trở lại những ngày tháng trước kia. Nhưng mẹ chưa từng hối hận vì đã yêu ông ấy.”

Lúc đó anh thật sự không hiểu nổi bà ấy nghĩ gì.

Nhưng lúc này anh lại hiểu ra, khi yêu một người thật lòng, thật dạ chúng ta sẽ không bao giờ hối hận vì quãng thời gian đó.

Dù biết người đó vốn dĩ không yêu mình, nhưng vẫn muốn mù quáng yêu người ấy.

Anh nhìn những ngôi sao sáng chói trên kia bầu trời, chậm rãi xoay người nhìn cô gái đang say giấc nồng trên giường bệnh.

Liệu kết thúc của anh sẽ khác mẹ anh chứ?

Anh có thể có được một thứ ánh sáng nhỏ nhoi từ cô không?

Anh tiến lại gần giường bệnh, ngắm nhìn bầu trời của mình, nhìn thấy vài sợi tóc của cô rơi xuống che khuất nửa khuôn mặt, anh đứng do dự một lúc, cuối cùng vẫn duỗi tay về phía cô nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai, lộ ra gương mặt xinh xắn vẫn đang ngủ say.

Anh cúi người xuống, im lặng không phát ra động tĩnh gì, dường như đang đấu tranh nội tâm dữ dội.

Trải qua vài phút, Giang Vĩ vẫn quyết định đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ.

Coi như đây là sự an ủi đối với anh.

Giọng nói anh chua sót thì thầm: “Anh chỉ còn em thôi, Hạ Hạ.”



Sáng sớm mai tỉnh dậy, Phương Nhật Hạ phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường lớn ở nhà.

Lại nhìn đồng hồ, cô âm thầm thở phào.

Cũng may là vẫn còn sớm.

Cô nhanh chóng thay đồng phục vào rồi đi xuống dưới.

Hiếm khi lại thấy bố mẹ cô vẫn còn ở nhà.

Bình thường cô dậy, họ đã đi làm rồi.

Mẹ Phương nhìn thấy cô như thể nhìn thấy ma: “Sao con dậy sớm thế?”

Phương Nhật Hạ đi tới cầm lấy miếng bánh mì sandwich cho vào miệng, chậm rãi hỏi: “Mẹ ơi, cháo nấu thế nào vậy ạ?”

Mẹ Phương nhìn cô: “Làm gì thế?”

“Con đem cho A Vĩ ạ.”

Mẹ Phương khinh thường nói: “Con định đầu độc chết thằng bé à? Nó còn chưa khỏi hẳn đâu đấy. Mẹ đã hầm từ tối hôm qua rồi, một lát nữa con múc đem đến nhé.”

Phương Nhật Hạ: “…” Là mẹ ruột đấy!

Cha Phương nhìn qua, mỉm cười nói: “Con bé nấu cũng đâu quá khó ăn, cùng lắm chỉ là hơi mặn nhiều tí, hơi ngọt nhiều tí mà thôi.”

Mẹ Phương nghe vậy thì cười ra tiếng.

Phương Nhật Hạ: “…” xem đi, đây là cha mẹ ruột đấy!

Phương Nhật Hạ chỉ có thể ngậm ngùi đem cháo cho vào hộp, cô đột nhiên nhớ ra gì đó: “Đúng rồi, tối qua con về bằng cách nào thế ạ?”

Mẹ Phương liếc cô một cái: “Con còn hỏi nữa, có ai lại như con không chứ? Đi chiếm mất chỗ nằm nghỉ của bệnh nhân! Tối qua tiểu Vĩ gọi cha con đến cõng con về đấy.”

Phương Nhật Hạ hơi ngại ngùng: “Thật ạ? Con nhớ con chỉ gối đầu lên giường chợp mắt một lát thôi mà, sao lại thành chiếm luôn chỗ rồi.”

“Ai mà biết được con! Được rồi, mau đem đồ ăn sáng đến cho tiểu Vĩ đi, thằng bé chắc cũng đói rồi, nhớ gửi lời hỏi thăm của cha mẹ đến thằng bé nhé.”

Phương Nhật Hạ gật đầu, đem hộp cháo cùng thức ăn kèm cho vào túi rồi đi ra khỏi nhà.



Phòng bệnh 712.

Giang Vĩ vừa vệ sinh cá nhân xong, khi ra khỏi phòng vệ sinh liền gặp phải bóng người đang ngồi trên ghế.

Đáy mắt anh hiện lên sự lạnh lẽo, giọng nói khàn khàn cũng trở nên lạnh lùng: “Ông tới đây làm gì?”

Giang Minh Thiệu đang lấy thức ăn ra khỏi hộp đựng cơm, nghe vậy thì thoáng sững người lại, nhưng lại nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, vờ như không nghe thấy câu nói kia của anh.

“Con dậy rồi à, bị bệnh cũng không báo cho người nhà một tiếng. Nếu không phải sáng sớm mẹ của Tiểu Hạ nói cho cha biết thì con định giấu bao lâu?”

Giang Vĩ bước tới bên mép giường ngồi xuống, ánh mắt u ám của anh nhìn thẳng vào ông: “Không cần giả nhân giả nghĩa ở đây, mời ông về cho.”

Giang Minh Thiệu cúi đầu xuống, khuôn mặt đã già đi vì năm tháng hơi rũ xuống, tự trách: “Ngày hôm đó cha không phải cố ý, chỉ là…haiz! Con đừng giận cha nữa được không?”

Giang Vĩ vẫn nhìn ông bằng khuôn mặt lạnh lùng cùng xa cách.

“Nếu ông không đi vậy thì cứ ở đây đi.”

Nói xong anh định đứng lên đi ra ngoài, Giang Minh Thiệu cố nén tiếng thở dài, đứng dậy trước anh một bước, giọng nói ông rất buồn bã: “Con nhớ ăn uống đầy đủ, cha đi về trước.”

Anh nhìn bóng lưng cô đơn của ông rời đi, trong lòng không rõ tư vị gì.

Ông có từng nghĩ đến mẹ của anh cũng đã từng chịu đựng sự giày vò này rất lâu không?

Người như ông ta sẽ không bao giờ hiểu được nỗi đau đớn ấy.



Phương Nhật Hạ tới cửa bệnh viên vừa hay bắt gặp Giang Minh Thiệu đi từ thang máy ra.

Nhớ lại chuyện Giang Vĩ kể ngày hôm qua, cô không nén được sự thất vọng, bởi vì cô đã từng rất hâm mộ Giang Vĩ khi có được một người cha tài giỏi như thế.

Nhìn thấy ông, cô vẫn cúi người lễ phép chào hỏi: “Cháu chào chú ạ.”

Giang Minh Thiệu nhìn thấy cô, cười dịu dàng: “Tiểu Hạ đó hả, cảm ơn con đã chăm sóc tiểu Vĩ.”

Phương Nhật Hạ lắc đầu: “Dạ không đâu ạ, A Vĩ là bạn của con, chăm sóc cậu ấy là điều đương nhiên thôi ạ.”

Giang Minh Thiệu gật đầu, cười khổ nói: “Phiền con dặn thằng bé buổi tối không nên mở cửa sổ, thằng bé không chịu lạnh giỏi.”

Phương Nhật Hạ ngoan ngoãn gật đầu.

Lúc cô đi tới phòng bệnh, liền nhìn thấy Giang Vĩ đang đăm chiêu nhìn về một hướng vô định.

Ánh mắt anh hoàn toàn không có tiêu cự.

Cô lặng lẽ đóng cửa lại, đi tới trước bàn, đặt hộp cháo lên, cô đứng dậy muốn đi vứt bao bì lại ngoài ý muốn nhìn thấy một khay đồ ăn nằm trong thùng rác.

Phương Nhật Hạ hơi sững người lại rồi nhanh chóng coi như chưa có việc gì xảy ra mà vứt bao bì.

Giang Vĩ lúc này mới phát hiện ra cô đã tới đây từ lúc nào.

Phương Nhật Hạ thấy anh nhìn mình, cười ngọt ngào: “A Vĩ, chào buổi sáng.”

Giang Vĩ chăm chú nhìn cô, lát sau mới nói: “Chào buổi sáng, Hạ Hạ.”

Cô mỉm cười, đưa cháo tới trước mặt anh: “Đây là cháo gà mẹ tớ hầm từ tối qua đó, cậu mau ăn đi. Bây giờ hơi trễ rồi, trưa tớ qua thăm cậu nhé?”

“À, vừa này tớ gặp cha cậu, ông ấy dặn cậu buổi tối đừng mở cửa sổ, sẽ bị lạnh.”

Giang Vĩ gật đầu, mắt thấy thiếu nữ sắp ra khỏi phòng, anh mới chậm chạp lên tiếng: “Hạ Hạ.”

Phương Nhật Hạ dừng bước, xoay đầu chờ anh nói tiếp.

Thật lâu sau anh mới nói: “Tớ làm vậy có quá đáng không?”

Anh hỏi như vậy.

Thiếu nữ mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp và trong vắt, nhìn vào khiến người khác cảm thấy vô cùng an tâm.

“A Vĩ, cậu muốn làm gì cũng được, chỉ cần cậu cảm thấy thoải mái là được rồi, không cần quan tâm người khác nghĩ gì. Tớ luôn ở bên cạnh cậu mà.”