Tình Yêu Không Chậm Trễ

Chương 4: Cảm xúc khó tả



"Thanh xuân có hạn, đừng lãng phí thời gian vào một mối quan hệ không tên, mối quan hệ không có đích đến chỉ khiến bản thân thêm phiền não." ( Huyền Trang Bất Hối)

...

Cô nhớ rõ hôm đó là một ngày nắng nóng.

Nhà trường tổ chức đại hội thể thao, cô đại diện lớp đăng kí hạng mục chạy cự li dài 1000m.

Thân thể cô rất yếu, từ nhỏ đã vậy, đối với cô, chạy cự li dài là một thứ gì đó rất xa vời, nằm ngoài khả năng và sức chịu đựng. Nhưng vì Phó Từ thì cô sẵn sàng làm tất cả mọi thứ.

Lần này cô đã chuẩn bị rất cẩn thận, định nhân cơ hội này tỏ tình với Phó Từ.

Trên đường đi tới vạch xuất phát, cô ngẩng đầu nhìn về phía khán đài, phát hiện ánh mắt Phó Từ không hề đặt trên người mình.

Anh đang cười nói cùng hội phó hội học sinh Phó Nghê.

Nam thanh nữ tú, nhìn qua thập phần xứng đôi.

Phương Nhật Hạ nhíu đôi mày thanh tú, vì mải nhìn theo hai người họ, không cẩn thận đụng trúng Giang Vĩ cũng đang đi về phía này.

Cô không có ý định xin lỗi, chỉ bỏ lại một câu rồi bỏ đi: "Đi đứng không biết nhìn đường."

Đến vạch xuất phát, trọng tài hô lên một tiếng.

Phương Nhật Hạ liền liều mạng chạy, không biết có phải kì tích xuất hiện không.

Người đầu tiên cán đích là cô.

Cả trường hô hào chúc mừng.

Diệp Tiểu Mạn vội chạy tới đưa cô một hộp quà tinh xảo đã được chuẩn bị từ trước.

Cô ấy đẩy vai cô: "Cố lên Hạ Hạ!"

Phường Nhật Hạ gật đầu hít sâu một hơi, từng bước đi lên khán đài, chuẩn xác dừng tại vị trí Phó Từ.

Cô đưa hộp quà tới trước mặt anh ta, khuôn mặt vốn đỏ bừng vì vừa chạy xong nay lại càng đỏ ửng hơn: "Tặng cậu."

Phó Từ nhíu máy: "Tặng tôi? Tại sao?"

Phương Nhật Hạ nhắm mắt bày tỏ nỗi lòng: "Phó Từ, mình thích cậu. Thích cậu từ năm lớp mười. Mình..."

Cô như hạ được quyết tâm: "Mình có thể làm bạn gái cậu không!?"

Phó Từ nghiêm mặt không nói gì, sau đó trước mặt biết bao nhiêu người ném đi hộp quà tinh xảo.

Anh ta nhếch khoé môi: "Chỉ dựa vào một con ngốc học hành dở tệ, cả người yếu ớt như cô?"

Nói xong anh ta bỏ đi, giống như chỉ cần ở lại một giây nữa đối với anh ta chính là một cực hình.

Nghe được những lời này, cả người cô như rơi xuống hầm băng.

Vừa nãy chạy xong rõ ràng không cảm nhận được gì, thế nhưng bây giờ cô lại đột nhiên cảm thấy rất mệt! Cực kì mệt.

Giống như con cá mắc cạn, không còn một chút sức lực nào.

Diệp Tiểu Mạn ở một bên chửi Phó Từ, định đi tới túm lấy anh ta đánh một trận.

Phương Nhật Hạ bất lực cản cô ấy lại.

Bầu trời vốn đang trong xanh nay lại đột nhiên đổ một cơn mưa rất to.

To đến nỗi Phương Nhật Hạ không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào ngoại trừ tiếng ào ào.

Những người trên khán đài đứng đó hóng chuyện nhìn thấy trời đổ mưa thì nhanh chân chạy tán loạn.

Phương Nhật Hạ như cũ vẫn đứng yên, khó khăn lên tiếng: "Tiểu Mạn, cậu đi trước đi."

"Cậu như thế này, sao mình có thể đi được."

Cô lắc đầu cười khổ: "Để mình một mình."

Diệp Tiểu Mạn nhìn cô, đau lòng nói: "Có việc gì nhất định phải gọi ngay cho mình."

"Được."

Đợi đến khi Diệp Tiểu Mạn rời đi, cô mới vô lực ngã xuống.

Dường như cơn mưa đối với cô mà nói đã không còn cảm giác.

Trái tim cô như bị ai đó hung hăng xé nát, không còn sót lại một thứ gì.

Đột nhiên trên đỉnh đầu, cô không còn cảm nhận được nước mưa nữa, cô ngẩng đầu lên.

Khuôn mặt tuấn tú liền xuất hiện trong tầm mắt, lúc đó cô đã nghĩ thượng đế tới để cứu rỗi mình.

Giang Vĩ cúi xuống nhìn cô.

Nhất thời cảm xúc không khống chế được ào ào tuôn ra, cô ôm lấy Giang Vĩ khóc, tiếng khóc của cô giống như muốn xé tan cả bầu trời, đầy thảm thiết và thống khổ.

Không biết qua bao lâu, khi trời tạnh mưa, cô mới ngừng khóc.

Trên vai của anh là một mảng ướt do nước mắt của cô thấm đẫm, nhưng Giang Vĩ lại không hề để ý, anh giữ nguyên tư thế ôm cô, không nói một lời nào.

Lúc này cô mới khịt mũi, miệng nhỏ nấc lên không ngừng, chậm rãi ngẩng mặt lên nhìn anh.

Đây là lần đầu tiên cô ở cạnh Giang Vĩ với một khoảng cách gần như vậy.

Thậm chí cô còn có thể thấy được lông tơ trên khuôn mặt anh.

Sau khi ý thức được hành động thân mật của cả hai, đại não cô liền bùng nổ!

Giang Vĩ vẫn duy trì tư thế đó nhìn cô.

Cô ngại ngùng lên tiếng: "Tớ ổn rồi..."

Giang Vĩ lúc này mới buông tay ra.

"Tớ đưa cậu về."

Cô gật đầu.

Trong lòng cô lúc này không hiểu tại sao lại dâng lên một cỗ cảm xúc khó tả.

Đường về nhà của hai người cách trường rất gần, nhưng không hiểu vì sao hôm nay lại xa như thế.

Trên đường về cô đều không tự chủ được liếc nhìn sang anh.

Cô đột nhiên nhận ra trước giờ mắt mình thật sự là không dùng được, anh rõ ràng rất đẹp trai mà.

...

Tác giả có lời muốn nói: Bây giờ cô mới nhận ra???