Tình Yêu Và Tội Ác

Chương 20: Xem mắt



Bạch Kiều Di đóng cửa xe lại, đi chậm rãi vào nhà hàng.

Hôm nay là ngày gặp mặt người con trai mà mẹ cô 'ưng', muốn cô cưới người đó.

Ừ thì cô cũng rất tin tưởng vào con mắt của mẹ mình đấy, gu của hai mẹ con cô rất giống nhau, đều thích mẫu đàn ông tinh tế.

Nhưng khác một điều là mẹ cô không quan trọng tuổi tác, còn cô thì lại không thích mẫu người đàn ông thấp tuổi hơn mình, bởi vì mỗi khi cô đối diện với kiểu đàn ông như thế, cô toàn tưởng mình thành chị không.

Chắc do thèm có em quá.

"Quý khách đã đặt chỗ trước chưa ạ?" Cô phục vụ đi đến lịch sự hỏi cô.

"Tôi là Bạch Kiều Di."

"A, thì ra là cô Bạch, có người đang đợi cô ở chỗ kia ạ." Cô phục vụ chỉ tay về phía bàn ở một chỗ ngay cạnh cửa kính trong suốt có thể ngắm xe cộ đang chạy tấp nập bên ngoài đường.

Chỗ đó cũng có một người đàn ông mặc vest quay lưng về phía cô.

Kiều Di mỉm cười nói lời cảm ơn, cô nhẹ nhàng đi đến bàn đó, ngồi xuống.

"Xin lỗi vì để anh đợi lâu...Chu Thành Diễn?" Cô kinh ngạc nhìn người đàn ông đang nhìn mình cười tươi.

"Chào, rất vui vì được gặp lại cậu."

Từ sau bữa tiệc 5 năm trước, Kiều Di chưa bao giờ gặp lại Chu Thành Diễn lần nào, giờ đây cậu đã khác xưa, không còn nét ngây ngô, thanh xuân nữa, mà thay vào đó là nét trưởng thành của một người đàn ông.

"Cậu...là đối tượng hẹn hò hôm nay của tôi? Khoan, từ từ, cậu...nhỏ tuổi hơn tôi?"

"Vâng, tuần trước ba tôi và mẹ cậu đã bàn bạc với nhau về buổi hẹn hôm nay của hai đứa mình."

Nhìn nụ cười cứng đờ tựa như sắp mếu của Kiều Di, Thành Diễn nhịn cười.

Thật ra cậu nghe từ ba cậu rằng mẹ Kiều Di đang chuẩn bị kén rể, cậu nhanh chóng bảo ba mình lợi dụng mối quan hệ thân thiết giữa ông ấy và ông Bạch để lấy được một vé.

May mà cửa ải đầu tiên mẹ Kiều Di rất ưng ý cậu, thế là qua ải.

"Trông chị có vẻ không thích cuộc hẹn này lắm..." Cậu giả vờ tỏ ra thất vọng.

"Không có, chỉ là tôi hơi bất ngờ thôi, cậu xem, tôi ăn vận đẹp như thế này mà." Cô nở nụ cười gượng gạo.

Dù không muốn kết hôn, nhưng cô không thể làm hỏng cuộc hẹn này, không cô sẽ tiêu đời với mẹ.

"Tôi biết chị sẽ thích." Cậu vẫy tay gọi phục vụ.

"Dạ anh/chị cần dùng gì ạ?" Cô phục vụ đưa thực đơn về phía Chu Thành Diễn.

"Để cô ấy gọi đi."

Cô phục vụ hiểu ý đưa thực đơn cho Kiều Di, cô mỉm cười nhận lấy, bắt đầu gọi món.

"Tôi không biết cậu thích ăn gì nên toàn gọi những món rất dễ ăn nhưng lại không gây dị ứng, không biết cậu có ăn được không?" Cô phục vụ đi rồi, Kiều Di uống một ngụm nước nhỏ.

"Không sao, em dễ ăn lắm, món gì em cũng ăn được!"

"Vậy sao, ha ha...."

"..."

Không khí bỗng nhiên ngượng ngùng, hai người không biết nên nói với nhau điều gì, dù gì lâu lắm rồi mới gặp lại, lại còn là xem mắt nữa.

"Cậu..."

"Chị..."

Hai người đồng thanh cùng một lúc rồi ngượng ngùng nhìn nhau.

"Chị nói trước đi."

"Cậu làm sao qua được cửa ải của mẹ tôi vậy?" Kiều Di uống một ngụm nước nhỏ cho bớt căng thẳng.

Cô cũng có những lần hẹn trước, nhưng mà toàn bị cô hủy à, lần này thì không hủy được, coi như là lần xem mắt đầu tiên luôn.

"Bí mật." Chu Thành Diễn nở nụ cười thần bí.

"Cậu làm tôi thấy tò mò quá đấy, mà mấy năm nay không có thấy cậu đi cùng chú Chu đi tiệc xã giao nhỉ? Tôi toàn thấy chú ấy đi một mình."

"Mấy năm nay tôi đi du học, mãi 3 tháng trước mới trở về, nên chị không thấy tôi đi cùng ba tôi là đúng rồi."

"Ồ..."

Một bàn đồ ăn được đẩy ra, anh phục vụ cúi đầu lịch sự nói: "Chúc hai vị ăn ngon miệng." Rồi đẩy xe đi.

Hai người vừa ăn một vài miếng như rồi lại dừng lại để tìm hiểu nhau, đang nói chuyện vui vẻ thì bỗng nhiên một bóng người quen thuộc mà cô hằng mong nhớ đi lên tầng hai của nhà hàng.

Kiều Di vội vàng đứng dậy, lấy lý do là đi vệ sinh rồi đi theo bóng người kia.

"Tiêu Hằng, Tiêu Hằng!"

Người kia giống như không nghe thấy tiếng gọi của cô mà bước nhanh qua ngã rẽ.

Cô chạy đến ngã rẽ ấy, do đang đi giày cao gót với cả mặc váy nên cô không thể đuổi kịp được theo bước chân của người đàn ông.

"Ơ...Đâu rồi?" Cô ngơ ngác nhìn sang hành lang bên trái rồi lại nhìn sang hành lang bên phải.

"Kiều Di?"

Nghe được có người đằng sau gọi mình, cô quay người thì thấy là Diệp Phi Phi, đi bên cạnh cô ấy còn có...

Thẩm Dịch Quân...

Người đàn ông mà nửa năm nay cô cố gắng tránh gặp mặt.

3 người 6 mắt nhìn nhau.

Không gian bỗng im lặng, Kiều Di nhìn cả hai người trước mặt, cô câm nín không biết nói gì.

Diệp Phi Phi cũng hơi khó xử hết nhìn Kiều Di rồi lại liếc Thẩm Dịch Quân.

Tại cô nàng biết rằng cô bạn thân mình không ưa bạn trai của mình mấy.

"Sao cậu lại ở đây?"

"Kiều Di, chị chạy đi đâu vậy?" Chu Thành Diễn từ đâu chạy đến đứng bên cạnh cô, khi đi qua Thẩm Dịch Quân, cậu hơi nhíu mày cảm nhận được sát khí trên người kia.