Tổ Sư Gia Truy Phu Ký

Chương 1: Tối hậu thư



Buổi sáng 6h38.

Hà Trường Thanh làm xong bài tập thể dục, tắm một cái, cả người thư giãn ngồi ăn bữa sáng.

Rèm cửa trong phòng đã kéo lên, những tia nắng sớm mai thông qua cửa sổ sát đất tràn vào phòng, cả không gian sáng bừng, báo hiệu một ngày mới với khởi đầu tốt đẹp và đầy ắp năng lượng.

Đáng tiếc, tâm trạng hứng khởi vui tươi như nắng sớm mỗi ngày của Hà Trường Thanh hôm nay chỉ duy trì được đến lúc y ăn xong bữa sáng và nhận được cuộc điện thoại réo gọi liên hồi từ mẫu thân đại nhân.

"Gì? Con nghe không rõ lắm, mẹ lặp lại lần nữa đi?"

Hà Trường Thanh xoa xoa tai, cầu nguyện vừa rồi chỉ là mình nghe nhầm.

Đáng tiếc, madame Tiếu Ninh mẹ của y không nghe được lời cầu nguyện bi thiết của đứa con trai, thẳng thừng lặp lại và nhấn mạnh thêm, đập tan hy vọng xa vời của Hà Trường Thanh.

"Đừng có mà tưởng giả vờ giả vịt như mọi khi! Tôi ra tối hậu thư cho anh, ngày mai phải đi xem mắt cho tôi! Nếu anh không đi, anh vắng mặt, anh cho người ta leo cây, tôi sẽ mua vé máy bay tới thăm anh ngay và luôn, hiểu chưa?"

Dự cảm không tốt vừa nổi lên trong lòng lập tức được chứng thực làm hai bên thái dương co rút một chút, Hà Trường Thanh đau đầu xoa xoa trán, chưa bao giờ bất đắc dĩ như bây giờ.

Mẹ y, ở nhà là một quý bà, đi làm là một thanh tra quyền uy, trước mặt chồng là một nữ thần, làm việc gì cũng sấm rền gió cuốn, đặc biệt khi giao tiếp với con trai duy nhất của mình, Tiếu Ninh 90% thời gian đều là một mẹ hiền, 10% thời điểm còn lại thì chẳng khác nào mẹ kế plus sư tử Hà Đông.

Một trong số những thời điểm đó chính là khi Hà Trường Thanh khước từ không chịu đi xem mắt.

Từ lúc bắt đầu vào đại học, một năm 12 tháng, định kỳ hai ba tháng một lần Tiếu Ninh sẽ dành thời gian thúc giục Hà Trường Thanh mau mau yêu đương rồi dắt bạn gái về nhà.

Hai năm trở lại dây, tình hình còn thăng cấp thêm.

Ngặt nỗi, Hà Trường Thanh thật sự không mặn mà gì với mấy vụ xem mắt làm mai bla bla bla…

Ban đầu khi bị yêu cầu đi xem mắt, Hà Trường Thanh chỉ cảm thấy phiền toái không muốn đi. Bị ép buộc nhiều, y càng lúc càng dị ứng, chỉ muốn chạy trối chết.

Mỗi một lần, Hà Trường Thanh đều phải dùng đủ mọi cách để ứng phó cho qua chuyện.

Giống như lúc này, Hà Trường Thanh thở dài nói, "Nhất định phải làm vậy sao, mẹ? Con mới chỉ 24 tuổi thôi, không phải 42 tuổi, không vội kết hôn, xem mắt làm gì?"

"Nhất định phải đi!" Vừa ăn sinh nhật 42 xuân xanh không lâu, Tiếu Ninh có cảm giác mình bị con trai gián tiếp cách không quăng một cái phi tiêu ngay tim. Trong lòng buồn bực, Tiếu Ninh nâng giọng răn dạy một phen.

"Không ai bắt anh phải vừa ý ngay lần đầu tiên gặp mặt! Con gái nhà người ta đã chịu đến cuộc hẹn, anh cũng phải giữ phép lịch sự tối thiểu, đi gặp một lần xem thế nào chứ!"

"Anh 24 tuổi rồi, không còn nhỏ! Đầy người tầm tuổi anh đã tay bế tay bồng một nách hai con kia kìa! Bây giờ bắt đầu tìm đối tượng, yêu đương tìm hiểu nhau 1,2 năm, chuẩn bị cưới là vừa! Còn muốn kéo tới chừng nào?"

"Gặp rồi, hợp thì tiến tới, không hợp coi như giao lưu kết bạn, có rảnh rủ nhau đi du lịch đi cà phê đi xem phim cũng tốt, đừng có ru rú trong nhà với trong văn phòng mãi! Anh trị bệnh nhân chưa xong thì đã tới phiên anh đổ bệnh ra vì suốt ngày cách ly xã hội đấy biết không hả?"

Hà Trường Thanh cạn lời, không thể nói chen vào để phản bác. Gì mà đổ bệnh vì cách ly xã hội? Madame Tiếu Ninh hôm nay lại bắt đầu nghiêm trọng hóa vấn đề rồi.

Chịu không nổi ma âm xuyên não của mẹ, Hà Trường Thanh vội vàng giơ cờ trắng. Không ngừng cam đoan thật nhiều lần mình nhất định sẽ đúng hẹn trình diện, sẽ ăn mặc tươm tất, sẽ không cố ý gây ấn tượng xấu bla bla bla… y mới được đại xá, có thể tắt máy.

Xoa xoa mi tâm, Hà Trường Thanh tựa người vào ghế than vắn thở dài.

Có đôi khi, Hà Trường Thanh rất muốn gọi điện cho ảnh đế Hà Diễm Sinh, cha của y, để bóng gió hỏi xem liệu có phải mẫu thân đại nhân bắt đầu bước vào thời kỳ mãn kinh hay không, tiện thể nhắc khéo nam thần tuổi trung niên này mau mau ra tay giúp đỡ con trai, chia sẻ bớt hỏa lực của vợ.

Thân là bác sĩ tâm lý, đôi khi còn mở rộng nghiệp vụ sang lĩnh vực thôi miên, Hà Trường Thanh từng bí quá hóa liều nghĩ hay là y nên hạ chút ám chỉ cho Tiếu Ninh quên ngay ý định ép con trai đi coi mắt.

Song nghĩ là nghĩ vậy thôi chứ Hà Trường Thanh không dám làm.

Bởi lẽ, so với y, Hà Diễm Sinh mới xứng danh là một thôi miên sư đích thực, dù ông chưa bao giờ đi thi lấy chứng chỉ, trừ gia đình ba người nhà họ ra, không ai biết khả năng này của ảnh đế.

Trong mắt Hà Diễm Sinh, kỹ thuật thôi miên của Hà Trường Thanh đúng là cùi bắp vụng về, y làm sao dám múa rìu qua mắt thợ?

Ngay cả giới fan đều biết, nam thần Hà nhà bọn họ sủng phu nhân số một, nếu Hà Trường Thanh dám có ý kiến gì hoặc táy máy làm gì để phụ thân đại nhân biết được, chỉ sợ hỏa lực một phía sẽ nhanh chóng phát triển thành nam nữ song kiếm hợp bích ngay và luôn.

Hiện giờ bị buộc, Hà Trường Thanh chỉ có thể ngoan ngoãn chuẩn bị tinh thần để ứng phó buổi xem mắt chú định không có kết quả ở ngày mai.

Không phải Hà Trường Thanh suy nghĩ tiêu cực không muốn cố gắng, mà sự thật là y chưa từng rung động bao giờ. Bất luận là với nam hay nữ, xinh xắn lộng lẫy hay đẹp trai ngời ngời thế nào, Hà Trường Thanh đều không có cảm giác.

Thậm chí, Hà Trường Thanh nghi ngờ bản thân là một người vô tính luyến ái. Sống 24 năm trời, số lần mộng xuân của y còn không lấp đầy 5 đầu ngón tay. Nếu không phải buổi sáng mỗi khi ngủ dậy cậu nhỏ vẫn say hello và làm kiểm tra sức khỏe đều có kết quả bình thường, Hà Trường Thanh còn nghĩ mình là thái giám bẩm sinh nữa kìa.

Như vậy, Hà Trường Thanh nào dám yêu đương, chớ nói chi kết hôn sinh con.

Hà Trường Thanh ủ rũ một hồi, đứng dậy lấy áo khoác và chìa khóa xe, chuẩn bị đi làm. Hôm nay y có nhiều bệnh nhân lên lịch hẹn trước lắm đây.

Thôi vậy. Mai cứ đi cho mẹ yên lòng.

Y tự nhủ.

.