Tổ Sư Gia Truy Phu Ký

Chương 7: Ác ý (2)



Chỉ nghe Võ Tú Hiền dịu giọng cười, tư thái bao dung vỗ vỗ vai Trương Lan, hờn dỗi nói, "Thôi, tôi còn lạ gì cái nư của cô, lần này bỏ qua, sau này cũng bớt mê trai lại đi nha, coi chừng nhìn lầm người bị gạt đến tán gia bại sản!"

Trương Lan bĩu môi, tự tin nói, "Chị đẹp chứ chị đâu có ngu, ai mà gạt được chị?! Hơn nữa không phải còn có mày giúp tao kiểm chứng nhân phẩm hay sao, ha ha ha!"

Đang cười, điện thoại trong túi áo khoác chợt reo lên. Trương Lan móc ra nhìn, thấy là người trong tổ chức sự kiện hôm nay, vội tỏ vẻ mình muốn vào xe nghe điện thoại vì bên ngoài quá ồn.

Võ Tú Hiền dịu dàng gật đầu, mỉm cười nhìn theo bóng dáng hấp tấp của Trương Lan đi xa, đưa tay xoay 180° chiếc mũ lưỡi trai đang đội, hơi cúi đầu, tựa lưng vào một chiếc xe của nhóm, khoanh tay mà đứng như muốn nghỉ tạm.

Những người khác trong nhóm nghe lỏm chuyện ma quỷ một hồi, còn muốn nghe tiếp. Giờ thấy dáng vẻ này của Võ Tú Hiền, chỉ có thể dằn sự tò mò lại, biết điều tránh ra, không tiến lên làm phiền.

Không ai nhìn thấy được thần sắc âm trầm bị chiếc mũ che khuất, cũng như không ai biết, Võ Tú Hiền ghen ghét Trương Lan đến mức nào.

Giúp đỡ Trương Lan kiểm chứng nhân phẩm?

Đừng có chọc cười. Ả không ra tay hố thêm là mặt trời mọc ở đằng Tây rồi, ở đó mà giúp với đỡ.

Từ lúc quen biết hồi cấp 2 đến giờ, Trương Lan luôn coi Võ Tú Hiền là BFF, còn Võ Tú Hiền chỉ hận không thể thẳng tay đẩy Trương Lan xuống cầu thang mỗi khi hai người hì hục leo lên tầng 3 của trường để vào nhà vệ sinh nữ.

Trương Lan diện mạo minh diễm xinh đẹp, tính cách hào sảng hòa đồng, gia đình giàu có quyền quý, từ lúc sinh ra đã có số công chúa, cả trai lẫn gái đều thích vây quanh cô.

Trong khi Võ Tú Hiền diện mạo còn tính thanh tú, xuất thân từ một xóm nghèo trong thành phố, cha mẹ mất sớm phải ăn nhờ ở đậu trong nhà chú ruột, tính cách khép nép tự ti.

Nếu không phải bởi vì Võ Tú Hiền tình cờ được xếp ngồi cùng bàn với Trương Lan, ả và cô nhất định cũng chỉ là người qua đường từng có duyên học chung một lớp mà thôi.

Không thể phủ nhận, thời gian đầu khi mới chơi chung với nhau, Võ Tú Hiền từng coi Trương Lan là tri kỷ quý báu nhất mà ông trời ban cho mình.

Đáng tiếc, lòng người sẽ thay đổi, dã tâm sẽ lớn dần. Từ lúc 11 tuổi cho đến 26 tuổi, thời gian 15 năm đủ để khiến quá nhiều thứ biến chất đi.

Võ Tú Hiền đi từ chỗ vinh hạnh, cảm kích, vui vẻ đến ghen tị, bất mãn, căm giận. Đi chung với nhau, Trương Lan cứ như mặt trời ban trưa, tỏa sáng mãnh liệt, khiến Võ Tú Hiền chẳng khác nào một bóng ma không ai nhìn đến.

Ả thậm chí cảm thấy, tình bạn 15 mà Trương Lan luôn nâng niu thực chất chỉ là một trò giết thời gian và thỏa mãn tinh thần của một tiểu thư nhà giàu! Nếu không có ả, cũng sẽ có người khác xung phong làm tùy tùng!

Giống như lúc nãy, là bạn thân của nhau, chẳng lẽ Trương Lan không nên vô điều kiện đồng ý với quan điểm của Võ Tú Hiền hay sao? Đằng này Trương tiểu thư lại phản bác tỏ vẻ gã thanh niên nhảy hồ kia không có ý khoe mẽ? Không khoe mẽ chẳng lẽ là thật lòng cứu người? Trên đời đâu ra nhiều thánh phụ thánh mẫu như vậy?

Đúng là nực cười!

Võ Tú Hiền lặng lẽ cho tay vào túi quần jeans, chạm phải vật được gói lại kỹ lưỡng với thủ pháp đặc biệt nào đó, cơ thể tức khắc hơi rùng mình, vội rút tay ra. Thở hổn hển như vừa chạy một trận marathon, ả siết chặt nắm tay, hai mắt toát ra vẻ điên cuồng.

Võ Tú Hiền không nói dối, ả xác thật rất có hứng thú tìm hiểu những chuyện tâm linh quỷ dị. Chỉ là, ả làm thế không phải vì thỏa mãn sự tò mò.

Thuở nhỏ, Võ Tú Hiền từng nhiều lần nghe lén được chú thím nói chuyện nhắc tới những phép thuật thư ếm, bùa ngải…

Không rõ khi nào, sự ghen tị với Trương Lan không ngừng lớn dần, như một liều thuốc độc ngấm sâu vào lục phủ ngũ tạng, làm Võ Tú Hiền ăn không ngon ngủ không yên. Trong lòng như có một thanh âm, ngày đêm thôi thúc ả dùng chút thuật pháp để Trương Lan bớt tỏa sáng đi!

Cách đây một năm, ả đọc được một bài viết trên web đen tâm linh, nhắc tới một loại bùa chú trộm đoạt, tráo đổi khí vận.

Bỏ ra ¼ tiền dành dụm suốt mười mấy năm ra mua được một lá bùa, Võ Tú Hiền mang theo nó bên mình, chờ cơ hội sử dụng.

Một lần, Trương Lan rủ rê ả cùng đi gặp mặt với một người bạn quen biết online. Võ Tú Lan bị vẻ ngoài bô trai, ăn bận hàng hiệu, nói năng lịch sự của anh chàng hớp hồn, vội vã dùng ngay lá bùa kia.

Bùa linh nghiệm. Chàng trai không nhìn trúng Trương Lan, lập tức nồng nhiệt theo đuổi ả. Trương Lan hơi bất ngờ, nhưng vẫn vui vẻ chúc phúc, không chút tiếc nuối hay phật ý.

Võ Tú Hiền khi đó hả hê vô cùng, nào biết chỉ qua ba bốn ngày, bùa hết hiệu nghiệm. Chàng trai lập tức quay xe tuyên bố mình rốt cuộc xác định tính hướng, come out, chạy theo cưa cẩm một chàng trai cực kỳ xinh đẹp khác.

Chuyện qua gần một năm trời, giờ nghĩ lại, Võ Tú Hiền vẫn cảm thấy ê chề nhục nhã.

Ả hận nhất là khi đó, Trương Lan còn chạy tới an ủi mình. Võ Tú Hiền thậm chí cảm thấy, Trương Lan nhất định đã biết gã ta là gay nên mới tỏ vẻ hào phóng không tranh không đoạt, muốn nhìn ả biến thành con hề, lãng phí một lá bùa linh.

Võ Tú Hiền nghĩ tới gói đồ mình dốc sạch hầu bao mua từ web đen mấy ngày trước hiện đang nằm yên trong túi quần. Hai ngày nữa là sinh nhật của Trương Lan, đây sẽ là "món quà" mà ả tỉ mỉ chuẩn bị cho cô bạn thân.

Để rồi coi, tao nhất định sẽ phục thù.

Đang nghĩ, Võ Tú Hiền chợt nghe từng tiếng hô to kích động:

"Nổi lên rồi nổi lên rồi!"

"Cứu được! Cứu được người thật rồi kìa!"

"Người kia hôn mê như vậy, không biết còn sống không?"

"Mau mau mau, kéo người lên nhanh!"

Võ Tú Hiền đứng trong đám người, lại không có chút nào cộng hưởng với cảm xúc kích động hiện tại của người chung quanh.

Ả cắn chặt răng diễn sắc mặt lo lắng, trong lòng lại bực bội vô cùng. Nhìn diện mạo xuất chúng của hai người đang ôm sát nhau, nhất là khuôn mặt xinh đẹp và bộ đồ mỏng ướt nước sáng màu đang dính chặt vào da, để lộ cơ thể đẹp như tượng của người thanh niên đã nhảy xuống cứu người, Võ Tú Hiền có cảm giác như mình lại quay trở lại một năm trước.

Khi đó, ả cũng đứng ở xa nhìn người bạn trai mà mình dùng bùa câu được dứt áo chạy theo một tên tiểu tam xinh đẹp.

Hai mắt đỏ đậm, Võ Tú Hiền âm thầm nguyền rủa, "Cẩu nam nam, sao không chết luôn ở dưới hồ, còn cố ngoi lên làm gì? Chúng mày nên chết, nên chết mất xác!!!".

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||

Đột nhiên, Võ Tú Hiền có cảm giác lưng như kim chích, lông tơ trên người dựng đứng cả lên như bị mãnh thú theo dõi. Trái tim co chặt, cả người rùng mình ớn lạnh, ả cúi đầu không dám nhìn quanh.

Trương Lan vừa nghe điện thoại xong chạy tới vỗ vai Võ Tú Hiền một cái, ả giật bắn người la lên thất thanh, "Á!!!", hai tay ôm chặt bả vai, run lên bần bật.

Tiếng kêu đầy sợ hãi và chột dạ, khiến người chung quanh giật mình nhìn sang. Trương Lan bị chú mục như thể người khác nghi ngờ cô làm gì nên mới khiến Võ Tú Hiền phản ứng dữ dội như vậy. Có miệng lại giải thích không được, xem bạn thân kích động như vậy, Trương Lan vội ôm người trấn an.

Vốn dĩ từ trong xe đi ra phát hiện anh thanh niên kia đã cứu được người, cô còn định nán lại chờ xin địa chỉ liên hệ để sau này tìm người xin phép. Hiện giờ Võ Tú Hiền run rẩy liên hồi thế này, chỉ sợ bị cảm sốt gì rồi, cần lên xe chở người đi bệnh viện xem bệnh càng nhanh càng tốt. Trương Lan nói mấy câu với bạn trong nhóm và anh trai, nửa ôm nửa dìu Võ Tú Hiền lên xe.

Đường đã thông, một ít xe vội vàng chạy đi, còn một số vẫn đậu lại hóng chuyện. Qua một khúc ngoặt, nhìn cảnh tượng phía sau hoàn toàn biến mất trong tấm kính chiếu hậu, Trương Lan cảm thấy lòng buồn bã mất mát một cách khó hiểu, thậm chí còn phảng phất cảm giác lo lắng, bồn chồn như sắp có chuyện không may sẽ xảy ra.

Chưa kịp nghĩ nhiều, Trương Lan nhìn thấy Võ Tú Hiền đã bình tĩnh trở lại, vội vui vẻ cười hỏi han, bỏ quên cảm giác kỳ lạ vừa xuất hiện trong lòng.

.