Tỏ Tình

Chương 47: Sau này



Khoảnh khắc Hồ Thiến Tây ngất xỉu, Thịnh Nam Châu cách đó không xa lập tức chạy lên đón lấy Hồ Thiến Tây từ trong tay người khác, sau đó bế cô chạy một mạch tới bệnh viện.

Thật ra lúc Thịnh Nam Châu đưa cô đến cổng trường là anh đã chú ý đến sắc mặt của Hồ Thiến Tây có gì đó bất ổn, vậy nên anh dự định sẽ lặng lẽ đi theo cô về ký túc, tránh cho việc cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn trên đường.

Không ngờ lại xảy ra chuyện thật.

Sau khi Thịnh Nam Châu đưa Hồ Thiến Tây đến bệnh viện, xếp hàng lấy số, truyền dịch, lúc không còn gì đáng lo ngại nữa thì bác sĩ gọi Thịnh Nam Châu vào phòng làm việc, sắc mặt Thịnh Nam Châu căng thẳng, anh hỏi: "Bác sĩ, cô ấy không sao chứ ạ?"

"Dựa theo tình hình trước mắt thì không có chuyện gì to tát, tụt huyết áp thôi." Bác sĩ đẩy gọng kính, "Nhưng lúc tỉnh dậy phải làm kiểm tra tổng quát."

"Vâng, cảm ơn bác sĩ. Không có chuyện gì thì cháu ra ngoài đây." Thịnh Nam Châu đứng dậy, nói một cách lễ phép.

Thấy Thịnh Nam Châu định đi, sắc mặt bác sĩ liền thay đổi, ông chỉ vào ghế ngồi ý bảo anh ngồi xuống, tay cầm tập bệnh án của Hồ Thiến Tây, bắt đầu nói:

"Tình trạng của bệnh nhân thế nào chẳng lẽ cậu không biết? Cậu còn bắt bạn gái vì cậu mà giảm cân? Bây giờ là thời đại nào rồi, vẫn còn cho rằng gầy mới đẹp?"

"Không phải, bác sĩ, cháu không phải..."

Thịnh Nam Châu muốn giải thích nhưng lại bị bác sĩ ngắt lời, ông dùng bút bi gõ xuống bàn, ngữ khí tức giận: "Vả lại cô gái đó cũng đâu có béo, chỉ là mặt hơi tròn một chút, nhìn không đáng yêu à? Con gái tôi mà có đứa bạn trai như thế này, bắt nó giảm cân, xem tôi có đập chết cậu ta không..."

Đến cuối cùng, Thịnh Nam Châu ngồi ở đó, bị giáo huấn mười mấy phút liền, không những thế anh còn phải phụ hoạ theo: "Xin lỗi bác sĩ, đều là lỗi của cháu."

"Cậu có còn là người không?!" Bác sĩ hỏi.

"Không, cháu là rác rưởi." Thịnh Nam Châu chủ động mắng chính mình.

Nét mặt của bác sĩ dịu đi đôi chút, ông cầm bút máy gõ nhẹ vào tập tài liệu màu xanh lam, nói: "Tôi thật sự không muốn nhìn thấy bệnh nhân vì giảm cân quá độ mà phải vào bệnh viện."

Sau khi nghe giáo huấn xong, Thịnh Nam Châu rời khỏi phòng làm việc của bác sĩ với nét mặt tức giận, cơn thịnh nộ khó khăn lắm mới áp chế được xuống lại lập tức trỗi dậy vào giây phút nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Hồ Thiên Tây đang nằm trên giường bệnh.

Thịnh Nam Châu gọi bạn cùng phòng của Hồ Thiến Tây đến chăm nom cô, sau đó anh chạy về trường của Hồ Thiến Tây thật nhanh. Thịnh Nam Châu tìm được lớp học của Lộ Văn Bạch, anh hỏi một bạn học: "Lộ Văn Bạch đâu?"

Cô gái thấy người đến là anh chàng đẹp trai thì cười nói: "Cậu ấy đang ở phòng thí nghiệm."

"Cảm ơn." Thịnh Nam Châu gật đầu.

Thịnh Nam Châu không nghĩ ngợi gì đi thẳng về hướng phòng thí nghiệm, đi khoảng mười phút, anh vô tình ngước mắt nhìn, Thịnh Nam Châu nghiến răng nghiến lợi, không ngờ anh lại tóm được người thật.

Buổi trưa trời có sấm chớp, đổ một trận mưa rồi lại trong xanh nắng đẹp, 2 giờ 10 phút chiều, mặt trời một lần nữa xuất hiện, chói chang gay gắt, tia nắng hắt xuyên qua toà nhà thí nghiệm màu đỏ hắt lên trên bức tường phía đối diện.

Lộ Văn Bạch ngồi trên bậc thềm râm mát, trời nóng như vậy mà anh ta vẫn mặc áo blouse, song điều ngạc nhiên là không hề đổ giọt mồ hôi nào. Anh ta ngồi ở đó, sống lưng thẳng tắp, ngón tay trắng bệch xé giấy gói, chầm chậm ăn cơm cuộn, bên cạnh đặt một chai nước khoáng.

Thịnh Nam Châu muốn đi qua đó, anh đi được mấy bước thì phát hiện đằng trước Lộ Văn Bạch có một cô gái đang đứng, anh vội dừng lại.

Cô gái mặc váy nhung màu đỏ, để lộ một chút cổ chân, trắng muốt như ngọc, khi tà váy lay động, khiến cổ họng của người ta ngứa ngáy, mái tóc của cô gái bồng bềnh được buộc lên gọn gàng, lộ ra chiếc cổ trắng ngần.

Một gương mặt cực kỳ kiều diễm.

Nhìn có vẻ là một người vô cùng tinh tế và chăm chút tỉ mỉ.

Trong tay cô gái cầm một lon coca, ngón tay gõ nhẹ vào thân lon, vừa thanh tú vừa bạo dạn, tiếc là Lộ Văn Bạch chẳng thèm ngẩng đầu lên nhìn lấy một cái.

Cô gái thản nhiên như không, nói: "Anh à, anh không cần thật à?"

Lộ Văn Bạch ăn cơm cuộn, phồng má, coi cô gái đó như không khí. Thịnh Nam Châu thấy hai người đó xong việc rồi thì bước lên trước, ngữ khí không mấy thiện cảm: "Lộ Văn Bạch."

Cô gái nghe tiếng bèn quay đầu nhìn, lúc nhìn thấy mặt của Thịnh Nam Châu thì lập tức huýt sáo, anh chàng đầu húi cua này đẹp trai quá, thế là cô gái giơ tay ném đồ uống cho Thịnh Nam Châu, anh nhận lấy theo bản năng.

"Nếu anh ấy đã không muốn, vậy thì cho cậu đấy."

Cô gái chắp tay sau lưng, xoay người rời đi, để lại một làn gió thơm ngào ngạt, trong không khí phảng phất mùi nước hoa Voleur de Roses nổi tiếng nhất của hãng L'Artisan Parfumeur.

Lộ Văn Bạch dừng động tác đang nhai lại, anh ta ngước mắt nhìn bóng lưng rời đi của cô gái, sắc mặt u ám đáng sợ.

Thịnh Nam Châu không rảnh quản chuyện giữa bọn họ, anh bước nhanh lên trước, túm chặt cổ áo của anh ta, mặt hằm hằm đấm cho Lộ Văn Bạch một cú. Lộ Văn Bạch ngã nhào ra đất, khoé miệng rướm tia máu.

Một cuộn cơm cuộn mới ở bên cạnh bậc thềm lập tức bị dính bụi, không thể ăn được nữa. Con ngươi đen láy như ngọc lưu ly của Lộ Văn Bạch xoẹt qua tia hung ác.

Lộ Văn Bạch đứng dậy, nện lại một cú vào mặt Thịnh Nam Châu, ngay sau đó hai người lao vào đấm đá nhau. Cơn phẫn nộ dâng trào, người kìm nén càng nhiều cảm xúc trong lòng sẽ càng dùng lực mạnh hơn.

Rất nhanh, Thịnh Nam Châu đã chiếm thế thượng phong trong trận đánh này, anh ngồi cả người lên trên người Lộ Văn Bạch, giáng một cú rồi lại một cú, mới đầu Lộ Văn Bạch vẫn còn đánh trả, song đến khi anh gào lên với cơn tức giận:

"Mẹ kiếp! Nếu không thích thì mày nói thẳng ra hẳn hoi không phải xong rồi sao?"

"Mày có biết trên đời này cũng chỉ có cô ấy ngốc như vậy, nghe lời từ chối của mày mà giảm cân, cuối cùng ngất xỉu phải vào bệnh viện không!"

Lộ Văn Bạch sững sờ, tay đang túm lấy Thịnh Nam Châu từ từ buông ra, cả người dính bệt xuống dưới hệt như bùn đất, thanh âm khàn đặc: "Cậu đánh đi."

Thịnh Nam Châu cười lạnh một tiếng, liếc xéo người đang nằm dưới đất với sắc mặt trắng bệch giống như bị bệnh kia, cơn giận trong lòng không hề với đi.

"Đi xin lỗi cô ấy, nếu không ông đây đánh mày tiếp." Thịnh Nam Châu hơi thở dốc, mồ hôi men theo đường quai hàm nhỏ xuống dưới, anh nhớ ra gì đó lại ngập ngừng, "Thích hay không thích thì cũng phải đến bệnh viện nói rõ ràng với cô ấy, mày tốt nhất ngữ khí tốt vào cho tao."

Lộ Văn Bạch đứng dậy, hướng sang bên cạnh nhổ một bãi nước bọt dính máu, khoé môi rướm máu chợt lộ ra nụ cười: "Nếu tôi thích thì sao?"

Ánh mắt Thịnh Nam Châu thoáng hoảng loạn, song ngay giây sau lại giả vờ như không có chuyện gì, thanh âm khẽ đến mức chỉ có mình anh nghe thấy: "Vậy thì thích cho tử tế vào."

Lộ Văn Bạch cười khẩy, không nói gì, anh ta cởi áo khoác blouse trên người ra rồi rời đi, đi được mấy bước thì nhớ ra gì đó lại quay lại, giật lấy lon coca trong tay anh, đi tới chỗ cách đó không xa, ném thẳng vào trong thùng rác.

***

Những cặp đôi yêu nhau đều sẽ trở nên khăng khít hơn sau mỗi lần cãi vã, Hứa Tuỳ và Châu Kinh Trạch cũng không ngoại lệ. Cô nhận ra được sự thay đổi của Châu Kinh Trạch, có cuộc vui nào mà gọi anh đi là anh đều sẽ từ chối thẳng thừng.

Đối phương hỏi: "Không phải chứ, ông Châu sau khi tập luyện xong còn có thể làm gì?"

Châu Kinh Trạch dụi tàn thuốc vào trong bình hoa, "xèo" một tiếng – đốm lửa dập tắt, ngữ khí của anh vừa thản nhiên vừa vô sỉ: "Phải học bài cùng với vợ của tôi."

"Chậc, không giống mấy người, ăn không ngồi rồi, uổng phí thời gian."

"Đời này tôi chưa từng cạn lời đến mức vậy đâu." Đối phương thẳng thừng ngắt điện thoại.

Đệ nhất lãng tử của thế giới trò chơi lại còn có mặt mũi nói người khác?

Mỗi khi buổi chiều không có tiết là Hứa Tuỳ lại đến thư viện học bài. Năm giờ rưỡi chiều mỗi ngày là thời khắc hoàng hôn đẹp nhất trong ngày, Châu Kinh Trạch kết thúc buổi tập luyện, anh mặc áo T-shirt đen, xách một túi sanwich và đá bào vị dâu tây, bước chân thong thả, xuất hiện đúng giờ tại tầng bốn của thư viện trường đại học Y khoa.

Mỗi ngày anh đều mang đến những đồ ăn khác nhau, có lúc là bánh bao cadé và trà sữa kiểu Hong Kong, cách ngày là món mì trộn cay mức biến thái mà cô thích ăn, được thêm rất nhiều hành và rau thơm, không giấm.

Thứ sáu, Châu Kinh Trạch cầm một cuốn sách tiếng Anh xuất hiện ở thư viện, Hứa Tuỳ liếc mắt nhìn dòng chữ bên trên, cô buông bút: "Anh định xuất ngoại à?"

"Có thể nói như vậy, bọn anh là hình thức ba cộng một, năm tư phải đi huấn luyện một năm tại căn cứ thử nghiệm bay của Mỹ thì mới được xem là đạt tiêu chuẩn hoàn toàn." Châu Kinh Trạch do dự giây lát rồi nói, "Nhưng anh sẽ về nhanh thôi."

Thực tế, tiếng Anh của Châu Kinh Trạch vô cùng lưu loát trôi chảy, sở dĩ anh làm như vậy là vì Hứa Tuỳ học bài quá chuyên tâm, cô không cho hôn cũng không cho sờ, anh ngồi đực ra bên cạnh hệt như thằng dở không có gì làm, thế nên chỉ đành tìm chút chuyện gì đó cho bản thân.

Hứa Tuỳ gật đầu, cô cầm bút tiếp tục đánh dấu lên sách và học thuộc lòng. Châu Kinh Trạch uể oải gác chân lên thanh xà ngang trên mặt bàn, chuyển di động sang chế độ im lặng chơi mấy ván game.

Sắc trời tối dần, ánh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ hệt như viên kẹo phết mật phủ lên trên bàn, Châu Kinh Trạch nhàn rỗi dựa người ra sau ghế, anh nghiêng đầu ngắm nhìn Hứa Tuỳ.

Hứa Tuỳ mặc một chiếc áo dệt kim màu be rộng rãi, búi tóc củ tỏi, trước trán có vài lọn tóc loà xoà xuống dưới, cô cầm sách thấp giọng học thuộc những kiến thức trọng tâm.

Châu Kinh Trạch bóc một viên kẹo bạc hà, dáng vẻ thong dong quan sát người trước mắt. Chậc, sao lại ngoan thế chứ.

Hứa Tuỳ đọc bài rất chăm chú, hoàn toàn không biết Châu Kinh Trạch đang nhìn mình, sau khi đọc thuộc được một lúc cô cảm thấy cổ họng khô khốc, vừa ngước mắt liền chạm phải một đôi mắt đen tuyền sâu hút.

Mắt anh vừa đen vừa sáng, khi chăm chú nhìn người ta sẽ bất giác hút hồn họ vào trong. Trái tim Hứa Tuỳ đập thình thịch không kiểm soát, cô vội di chuyển ánh mắt tìm nước để uống.

Một hộp sữa đưa tới trước mặt cô, Hứa Tuỳ ngước mắt, sau đó ngậm lấy ống hút uống mấy ngụm, kết quả có một ít sữa tươi dính trên cánh môi đỏ mọng.

Cổ họng Châu Kinh Trạch ngứa ngáy, anh sát lại gần hôn cô. Đầu lưỡi quyện sạch giọt sữa dính trên đôi môi ấy, anh không nghĩ ngợi gì liền giơ tay xoa nắn vành tai cô một cách nhẹ nhàng.

Hơi lạnh ở đầu ngón tay và chiếc nhẫn bạc đeo trên ngón trỏ của anh chạm khẽ vào da thịt Hứa Tuỳ, tức thì, gò má cô đỏ ửng, vội vàng đẩy anh ra, cất tiếng để di chuyển sự chú ý:

"Đúng lúc nghỉ ngơi một chút, chúng ta chơi trò chơi nhé?"

"Được." Châu Kinh Trạch thản nhiên tiếp lời.

"Đơn giản lắm, em vẽ một vài thẻ số, so độ lớn nhỏ, người thua sẽ phải trả lời câu hỏi của đối phương." Hứa Tuỳ giới thiệu cách chơi, nhân cơ hội kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Châu Kinh Trạch nhướng mày, trò này sao quen thế không biết. Cơ mà kệ đi... người của mình thì phải chiều thôi.

Hứa Tuỳ vùi đầu viết thẻ số rồi đảo lộn thứ tự, sau đó để Châu Kinh Trạch rút một thẻ.

Cô cũng rút một thẻ.

Mở lòng bàn tay, thẻ của Châu Kinh Trạch là hồng tâm Q, Hứa Tuỳ là Tiểu Vương, cô lập tức mỉm cười, đôi mắt cong cong, nói: "Chúng ta viết một từ thuộc về đối phương đi."

"Ví dụ?" Châu Kinh Trạch hỏi.

"Thì kiểu em là gì của anh các thứ đó..." Hứa Tuỳ nõi khẽ.

Khuỷu tay Châu Kinh Trạch chống trên bàn, anh xoay bút, chân mày nhướng lên, thanh âm trầm thấp: "Bảo bối? Bà xã?"

Thanh âm của anh rất trầm, chỉ có Hứa Tuỳ mới nghe thấy được, gò má cô lập tức nóng bỏng. Đây là lần đầu tiên anh gọi cô như vậy, vô cùng tự nhiên.

Bà xã... Sau này bọn họ sẽ kết hôn ư?

Hứa Tuỳ bò rạp ra bàn nghiêm túc viết từ, Châu Kinh Trạch hình như đã viết xong từ lâu, anh lật ngược mặt giấy lại, dùng bút chặn bên trên.

Sau khi viết xong, Châu Kinh Trạch cầm lấy thẻ trong tay cô, biểu cảm vốn vẫn luôn thờ ơ thì sau khi nhìn thấy từ trên thẻ đã lập tức chuyển sang sững sờ. Hứa Tuỳ viết từng nét một cách nghiêm túc:

First love.

First love, mối tình đầu, Châu Kinh Trạch lộ ra vẻ mặt không đứng đắn, song ngữ khí lại nghiêm túc vô cùng: "Vậy anh sẽ cố gắng trở thành người đàn ông cuối cùng của em."

"Anh thì sao? Của anh đâu?" Hứa Tuỳ sát lại gần, cô rất muốn xem xem anh viết gì.

Đúng vào lúc này, "bụp" một tiếng – đèn vụt tắt. Hứa Tuỳ không nhìn rõ phương hướng, cả người nhào vào lòng anh, đầu gối va phải ghế, Châu Kinh Trạch giơ một tay giữ chặt bả vai cô lại, tay kia nhanh chóng kéo chiếc ghế bên cạnh ra, tránh cho việc cô lại va vào lần nữa.

"Có bị va phải không?" Châu Kinh Trạch hỏi.

"Một chút." Hứa Tuỳ đáp.

Đột nhiên mất điện, bảo vệ soi đèn pin kiểm tra từng nơi, nói lớn: "Tất cả học sinh nhanh chóng thu dọn đồ đạc, trường học mất điện, chuẩn bị đóng cửa thư viện rồi."

Lúc bảo vệ chạy đến, Châu Kinh Trạch đang ngồi xổm xuống dưới kiểm tra vết thương cho cô, cũng may không có gì đáng lo ngại, chỉ bị xước một ít da. Một luồng sáng chói mắt hắt tới, cả người Châu Kinh Trạch chặn trước mặt Hứa Tuỳ.

Bảo vệ luồn đầu vào trong qua cửa sổ, hỏi: "Sao hai cô cậu vẫn còn ở đây vậy? Lát nữa tôi khoá cửa là hai người phải qua đêm ở đây đấy."

"Xin lỗi chú, bọn cháu ra ngay đây." Châu Kinh Trạch cười nói, " Năm phút, thu dọn đồ xong bọn cháu sẽ ra."

Bảo vệ thấy Châu Kinh Trạch ra dáng học sinh ngoan thì dùng tay ra hiệu với anh: "Năm phút đấy nhé."

Châu Kinh Trạch vừa thu dọn đồ đạc vừa lên tiếng: "Đi thôi, anh đưa em đi xử lý vết thương."

"Vậy thẻ của em thì sao?" Hứa Tuỳ tâm tâm niệm niệm, cô muốn biết anh đã viết từ gì.

Châu Kinh Trạch nhíu mày, cười nói: "À, ban nãy anh không viết."

"Anh đúng là đáng ghét!" Hứa Tuỳ tức tối giẫm lên chân anh một cái, bày tỏ sự bất mãn của mình.

Trên hành lang, Châu Kinh Trạch soi đèn pin điện thoại nắm tay cô đi xuống tầng, Hứa Tuỳ nhớ ra gì đó liền ủ rũ mặt mày: "Mất điện rồi phải làm sao bây giờ, còn một nửa kiến thức em vẫn chưa học xong."

"Chúng ta ra ngoài học." Châu Kinh Trạch nói.

Sau khi tất cả mọi người rời đi, xung quanh rơi vào bóng tối triệt để, ánh trăng bị che khuất xuất hiện trở lại sau tầng mây, trên tờ giấy nháp đặt trên bàn có một dòng chữ như rồng bay phượng múa, song không một ai phát hiện:

The love of my life. (Tình yêu của đời tôi)

~Hết chương 47~