Tỏ Tình

Chương 48: "Tôi, thích, bạn."



Châu Kinh Trạch cúi đầu lướt tìm gì đó, sau khi hai người ra khỏi cổng trường, vừa khéo có một chiếc xe được gọi sẵn đang chờ bọn họ. Hai người ngồi vào hàng ghế sau, anh cầm di động, đặt khách sạn trên app, ngón cái chuyển động trên màn hình, tiêu chí đầu tiên mà đại thiếu gia đây chọn là khách sạn năm sao có đánh giá cao và vị trí tốt nhất.

Hứa Tuỳ sát lại gần nhìn, giá đắt đến mức khiến người ta muốn cắn lưỡi, cô vội giành lấy di động của anh, nói: "Em chỉ học bài thôi mà, không cần đặt phòng đắt vậy đâu."

Ngón cái Châu Kinh Trạch khựng lại, anh ngẩng đầu, như cười như không nhìn cô, sau đó đưa di động cho cô: "Được, bà xã của anh còn biết tiết kiệm cho anh."

Hứa Tuỳ bị trêu ghẹo thì đỏ mặt, cô nhận lấy di động, đặt một gian phòng giá cả vừa phải lại nhìn có vẻ khá ổn ở trên app.

Xe chạy tới nơi, hai người xuống xe, Hứa Tuỳ dựa vào địa chỉ trong di động tìm tới tìm lui, cuối cùng phát hiện khách sạn này ở trong ngõ, biển hiệu hiển thị trên di động được đặt trước một cửa hàng, cô có dự cảm không tốt.

Cảm giác như treo đầu dê bán thịt chó vậy.

Quả nhiên, sau khi bọn họ tìm đến nơi, Hứa Tuỳ phát hiện đó là một nhà nghỉ tiện lợi cũ kỹ. Sảnh trước rất nhỏ, nhân viên lễ tân ngáp ngủ lấy thẻ phòng cho họ, Châu Kinh Trạch lịch sự nói một câu "Cảm ơn".

Nhân viên lễ tân nghe thấy tiếng lập tức ngẩng đầu, sau khi nhìn rõ gương mặt của Châu Kinh Trạch thì ánh mắt thoáng bừng sáng, người cũng tỉnh táo hơn: "Phòng 706, đi thang máy lên rồi rẽ trái nhé."

Sau khi lên phòng 706, quẹt thẻ vào trong, một lớp bụi thi nhau rơi xuống, biểu cảm của Châu Kinh Trạch sụp đổ, anh bật sáng đèn, đưa mắt nhìn quanh, một chiếc giường, một chiếc bàn, một chiếc xô pha ren màu tím thuộc thập niên 70, bên trên đặt một chiếc ấm đun nước và hai chiếc cốc.

Trong phòng phảng phất mùi ẩm mốc, Châu Kinh Trạch giơ tay chạm lên tường, có vết nước đọng, Hứa Tùy so sánh với tấm ảnh trên mạng, phát hiện mình đã bị lừa thật thảm khốc.

Cô biết Châu Kinh Trạch mắc bệnh sạch sẽ, cô khịt mũi, nhỏ giọng nói: "Hay là chúng ta đổi chỗ khác nhé."

Nói đoạn cô xoay người định rời đi, Châu Kinh Trạch giữ tay cô lại, bật ra tiếng cười khẽ: "Ở đây thôi, nếu không em sẽ không học bài được nữa mất."

Hứa Tùy nhìn thời gian, lập tức buông túi xuống, lấy sách vở ra ngồi xuống bàn bắt đầu ôn tập. Châu Kinh Trạch thong thả đi theo phía sau, trong tay cầm một chiếc bật lửa, đốm lửa màu cam chốc chốc lại xuất hiện nơi gan bàn tay, anh đang kiểm tra xem có camera hay không.

Châu Kinh Trạch chính là người như vậy, ngoài mặt thì bất cần bắng nhắng, song làm việc luôn ổn định và đáng tin cậy.

Sau khi kiểm tra xong một vòng, Châu Kinh Trạch lấy một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh Hứa Tuỳ, thấy dáng vẻ học bài nghiêm túc của cô thì trong lòng ngứa ngáy, anh giơ tay bẹo má cô, nhướng mày:

"Em thiếu tiền vậy à?"

Hứa Tuỳ nghe xong hơi chột dạ, cô liếm môi: "Đúng thế."

Châu Kinh Trạch nhướng mày không nói gì, anh lấy ví tiền, sau đó rút một tấm thẻ trong ví ra đặt tới trước mặt Hứa Tuỳ:

"Bạn trai của em có tiền."

Hứa Tuỳ ngẩng đầu khỏi sách vở, cô nhìn thẳng vào mắt anh, bấy giờ mới biết không phải anh nói đùa, cô lắc đầu: "Em không cần, em muốn tự mình tham gia cuộc thi giành phần thưởng."

"Với lại... nói không chừng sau này anh phải sống dựa vào em đấy." Hứa Tuỳ nói rất nhỏ.

Châu Kinh Trạch sững người, sau đó bật ra tiếng cười, lồng ngực phập phồng vì khoái chí: "Được, vậy sau này ông xã đợi em nuôi."

Hứa Tuỳ làm động tác tay đan chéo với anh, Châu Kinh Trạch cũng không làm phiền cô nữa, anh ở bên cạnh nghịch di động, sau cùng giơ tay xoa bóp cổ, nhắm mắt nghỉ ngơi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Hai tiếng sau, cuối cùng Hứa Tuỳ cũng ôn tập hết một lượt, cô lắc cánh tay Châu Kinh Trạch, ánh mắt sáng ngời: "Em ôn xong rồi, anh có thể giúp em kiểm tra một chút không?"

"Được." Châu Kinh Trạch mở mắt, ngữ khí uể oải.

Hứa Tuỳ ngồi bên giường, Châu Kinh Trạch gác chân lên trên thanh xà ngang, anh ngồi trên ghế ngửa cả người ra sau, trong tay cầm cuốn sách Sinh lý học thần kinh của cô giở qua giở lại, giọng điệu thong thả: "Trang 45 đoạn thứ hai."

"Ở nước tôi..." Hứa Tuỳ nhớ lại, đang định đọc tiếp thì Châu Kinh Trạch lại giở tiếp ra sau, ngữ khí ngập ngừng, anh hỏi, "Trang 70 đoạn thứ hai từ dưới lên, loạn thần kinh – một trong những bệnh về hệ thần kinh, hỉ..."

"Trang 72, chữ thứ sáu ở đầu trường hợp trong đoạn thứ ba từ trên xuống."

Hứa Tuỳ vừa đọc vừa đếm đầu ngón tay, sau đó nói ra theo bản năng: "Hoan."

Châu Kinh Trạch lật qua lật lại mãi không nhìn thấy chữ mình muốn tìm, anh "chậc" một tiếng, nói: "Ngôi thứ hai là gì?"

"Bạn."

"Ghép các chữ này lại với nhau." Châu Kinh Trạch hạ thấp giọng, ngữ khí dỗ dành.

Hứa Tùy tưởng rằng Châu Kinh Trạch đang chơi trò chơi với cô, thế là nỗ lực ghép các câu hỏi trước của anh lại với nhau, đồng thời bật từng chữ một ra khỏi miệng:

"Tôi, hỉ, hoan, bạn." (Tôi, thích, bạn/Em, thích, anh)*

"Anh cũng vậy."

*Bản gốc tiếng Trung: 我,喜,欢,你!

Một thanh âm trầm thấp rơi trên đỉnh đầu, Hứa Tuỳ ngẩn người ngước mắt, chạm phải một đôi mắt đen sâu hút, hồi lâu sau cô mới hiểu ra. Không biết vì sao, Hứa Tuỳ lại hơi muốn khóc.

Ở bên cạnh Châu Kinh Trạch vừa ngọt ngào lại vừa buồn bã, lúc nào cũng cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, khi không gặp anh thì lại cảm thấy thời gian dài dằng dặc. Hứa Tuỳ nghĩ mộng tưởng lớn nhất của bản thân chính là được ở bên Châu Kinh Trạch.

Cô chưa bao giờ đòi hỏi Châu Kinh Trạch phải nói thích mình.

Lần này, Hứa Tuỳ nhìn thấy được bản thân ở trong mắt anh.

"Anh phạm quy." Hứa Tuỳ khịt mũi, mắt ửng đỏ.

Một bóng hình cao lớn phủ xuống, Châu Kinh Trạch áp môi mình lên môi cô, không ngừng mút mát. Một tay Châu Kinh Trạch giữ chặt gáy cô, tay còn lại cởi bỏ quần áo trên người cô xuống.

Ánh đèn trong phòng khách sạn mờ ảo, màu vàng cam, hệt như quả quýt được bóc sạch vỏ, hắt xuống dưới từng luồng ánh sáng ấm áp.

Hứa Tuỳ muốn đi tắt đèn song Châu Kinh Trạch không cho, anh giữ trán cô, ngắm nhìn từng biểu cảm nét mặt của cô.

Bên ngoài trời đổ mưa, bóng cây lay động, gió táp vào ô cửa phát ra những tiếng "lách cách".

Anh chỉ ngắm nhìn cô.

Như thể toàn thế giới đều không liên quan đến họ.

Bọn họ chỉ có mình nhau.

Bên ngoài mưa dồn dập, trên tường lại rỉ nước một lần nữa, mới đầu rất chậm, lát sau thì ồ ạt không ngừng, có giấy dán tường rơi cả xuống dưới. Cánh điều hoà cũ kỹ phát ra âm thanh vô cùng khó chịu.

Tiếng gió thổi phần phật, song cũng không thể thổi tan đi cái nóng bên trong.

Hứa Tuỳ cảm giác tầm nhìn trước mắt đều trở nên mơ hồ, tứ chi đau nhức, cô phát hiện Châu Kinh Trạch rất thích ấn vào xương sườn của cô, khiến cô đau đến mức nhíu mày. Ấy vậy mà cô vẫn còn có thể phân tâm nghĩ đến chuyện khác, cô đang nghĩ về kỳ thi ngày thứ hai.

Thấy cô phân tâm, Châu Kinh Trạch cắn vào môi cô một cái.

Tầm nhìn chạm phải đôi mắt đen tuyền chứa đựng sự dục vọng không hề che đậy.

Hứa Tuỳ lập tức xin tha, thanh âm khàn khàn xen lẫn chút tủi thân: "Em... ngày mai em phải đi thi."

Châu Kinh Trạch sững sờ một giây, anh cười khẽ, giọng điệu có vẻ bất mãn: "Chậc, ở bên anh mà vẫn nghĩ được đến chuyện khác, ông đây sẽ không làm lỡ dở thời gian của em đâu."

...

Mưa ngừng rơi.

Châu Kinh Trạch vẫn không chịu buông cô ra, anh ấn vào xương sườn của cô nhìn cô chăm chú. Giống như muốn để cô nhớ kỹ nỗi đau ở thời khắc này, nhớ kỹ người đàn ông ở trước mắt này là ai.

Giây sau, ngón cái Châu Kinh Trạch vuốt lọn tóc loà xoà ở trước trán cô ra sau tai, anh nhìn cô: "Anh là ai?"

Hứa Tuỳ bị chất vấn, cô không chịu được chỉ đành đầu hàng, nước mắt sắp tuôn ra tới nơi: "Châu Kinh Trạch."

"Bộp" một tiếng, cuốn sách Sinh lý học thần kinh nằm gọn trên sàn nhà ẩm ướt. Chiếc điều hoà cũ kỹ trong phòng thổi ra những luồng gió bí bách. Gió vừa thổi là cuốn sách không ngừng lật giở, phát ra âm thanh sột soạt, cuối cùng dừng lại ở trang sơ đồ thần kinh cơ thể người.

Trong cơ thể học có một cách nói, rằng nếu nhìn chằm chằm vào đôi mắt của một người trong thời gian dài có thể nhìn thấy được tình yêu, đó là sự truyền đạt thông tin trên các đầu dây thần kinh thị giác. Em nhìn thấy được gì?

Em thích anh lắm.

Anh cũng vậy.

***

Mười hai giờ đêm, Hứa Tuỳ say giấc nằm bên cạnh anh, mái tóc đen dài như tảo biển, mắt nhắm chặt, ngoan ngoãn như một con búp bê. Đầu ngón tay Châu Kinh Trạch luồn qua tóc cô, trong ánh mặt hiện lên vẻ dịu dàng.

Nửa thân trên anh để trần, chỉ mặc độc một chiếc quần đen, anh rời giường hút một điếu thuốc.

Đang hút dở thuốc thì Châu Kinh Trạch đặt thuốc xuống bàn, đi vào nhà vệ sinh. Lúc anh quay lại, bồn cầu trong nhà vệ sinh vẫn phát ra tiếng xả nước, di động đặt trên bàn sáng màn hình.

Châu Kinh Trạch ngậm điếu thuốc trong miệng, làn khói trắng lượn lờ vấn vít, anh mở di động, thanh thông báo hiển thị có một tin nhắn chưa đọc, anh nhấn vào xem, là tin nhắn của Diệp Sài Ninh:

[Châu à, tôi về nước rồi. Đây chính là bất ngờ mà tôi đã nói với cậu. Đủ bất ngờ chứ? Đích thân quay về tổ chức sinh nhật cho cậu. Bây giờ tôi đang ở Zero Time uống rượu với bọn họ, cậu tới đây không?]

Một ít tàn thuốc rơi xuống màn hình di động, Châu Kinh Trạch nheo mắt, ngón cái quệt tàn thuốc đi, anh gõ chữ vào trong khung trò chuyện sau đó nhấn gửi:

[Mọi người chơi đi, tôi đang ở cạnh vợ.]

~Hết chương 48~