Toàn Chức Pháp Sư

Chương 209: Ủy thác không theo qui cách




Dịch: Hoangforever
Mạc Phàm cảm thấy cuộc đời này hắn không còn gì để hối tiếc nữa rồi. Một phòng toàn mỹ nữ. Nhìn mà đã con mắt.
Không trách người xưa chỉ sống được tới 40 tuổi là đi đời nhà ma rồi. Mấy ngày qua Mạc Phàm chảy máu mũi không biết đến bao nhiêu lần, huống hồ người xưa tam thê tứ thiếp….
Lúc này đang là đại hàn, Mạc Phàm đang ở trong căn phòng ấm áp.
Cả đại sảnh là một tấm thảm nhung bằng lông mềm mại. Mặc dù nó không làm không khí ấm lên nhưng lại rất là thoải mái. Thời điểm minh tu mà ngồi  ghế salon. Cả người cảm thấy ngất ngây như con gà tây. Đẹp trai không thể tả!
Dĩ nhiên, ở trong cái phòng công cộng này Mạc Phàm cũng chỉ Minh tu Lôi hệ và Triệu Hoán hệ mà thôi. Còn hai hệ kia đương nhiên là ở trong phòng của mình rồi. Hơn nữa hắn còn khống chế hơi thở của mình một cách cẩn thận.
Mạc Phàm cũng phát hiện ra Ngải Đồ Đồ – cô nàng thỏ có bộ ngực lớn này không có việc gì làm nên tính đào bới bí mật của hắn.  Đừng tưởng chỉ cần đong đưa bộ ngực khổng lồ, liếc mắt đưa tình kia là có thể khiến hắn nói ra toàn bộ bí mật của hắn. Nhớ ngày đó, lão sư Đường Nguyệt có thân hình gợi cảm, nóng bỏng kia quyến rũ hắn. Hắn vẫn nghiêm chỉnh, đàng hoàng cơ mà!
Nhưng mà, đại hàn không bao lâu, Mục Nô Kiều và Ngải Đồ Đồ liền về nhà. Nhất thời căn phòng chỉ còn lại Mạc Phàm và Tâm Hạ giống như đôi vợ chồng mới cưới vậy. Nếu như hắn đem cánh cửa kia khóa lại. Sau đó ôm nàng đè lên ghế salon, sau đó nàng kêu trời kêu đất, thì cũng không có ai biết!!
Tốc độ tu luyện của Tâm Hạ cũng không có chậm lại. Nếu như mà đem so sánh với hắn thì Tâm Hạ ở trên tất cả mọi mặt đều dốc lòng làm việc hơn hắn nhiều lắm. Bao gồm cả việc tu luyện này.
Ngày hôm nay, nàng tu luyện cũng sắp muốn đột phá tới cánh cửa trung cấp rồi. Nếu như Tiểu Nê Thu có thể cung cấp cho người khác sử dụng thì…Mạc Phàm cũng hi vọng giúp đỡ Tâm Hạ một chút. Khiến cho nàng bước vào cấp bậc Trung cấp Ma pháp sư.
Một Trung cấp Ma pháp sư hệ Chữa trị ở đây khá là nổi tiếng. Cho tới nay học viên Hệ Chữa trị của học phủ Minh Châu đều tranh giành kịch liệt mới có được. Ở trong suy nghĩ của mọi người, các nàng không khác gì một vị Thiên Sứ Thủ hộ vậy. Đồng phục màu trắng, ôn nhu, thiện lương, xinh đẹp….
Đáng tiếc Tiểu Nê Thu giống như lão sư Đường Nguyệt nói. Nó đã cùng hắn linh hồn tương thông. Ở trong tay người khác thì cũng không khác gì đồ trang sức bình thường là bao.
Tâm Hạ đã tới giai đoạn xông phá xiềng xích Tinh Trần rồi. Ở trong kỳ nghỉ đông này, nàng dốc hết sức mình cho việc tu luyện. Đương nhiên Mạc Phàm cũng không có ngồi không rồi. Hắn bắt đầu tiến hành thử nghiệm tăng cường đối với Hỏa hệ và Lôi hệ. Hi vọng có thể tăng cảnh giới Hỏa hệ và Lôi hệ lên.
Liệt Quyền và Phích Lịch mặc dù uy lực rất là mạnh rồi.  Nhưng dùng nó đối phó với sinh vật cấp chiến tướng có thân thể khỏe mạnh, cường tráng kia thì vẫn như cũ không có hiệu quả rõ ràng cho lắm.
……….
Thoáng cái, rất nhanh kỳ nghỉ đông liền trôi qua. Mạc Phàm đành phải đem Tâm Hạ tới trường của nàng. Còn hắn thì cũng bắt đầu chạy nước rút nửa học kỳ còn lại.
Vào nửa học kỳ, Mạc Phàm cũng chưa có lần nào từng vùi đầu vào khổ tu. Hơn nữa hắn còn tới Thanh Thiên Liệp Sở xem có nhiệm vụ ủy thác nào phù hợp với mình hay không.
Chiến đấu là phương pháp tăng lên thực lực nhanh nhất. Hầu như sau mỗi lần chiến đấu, Mạc Phàm đều phát hiện ra hắn đều có thu hoạch rất lớn về tu vi. Hoặc là Tinh Vân mở rộng thêm ra, hoặc là đánh sâu vào cảnh giới Ma pháp sư tiếp theo.
Hiện tại, Lôi hệ và Hỏa Hệ đều ở cấp bậc Trung cấp thứ nhất được một khoảng thời gian rồi. Lúc này, Mạc Phàm hi vọng hắn có thể tăng thực lực của mình lên một cách nhanh chóng. Cho nên chiến đấu là phương pháp tốt nhất để tăng lên.
” Linh Linh, tại sao không có ủy thác vậy. Ta quả thực chán tới ngu người rồi này.”
Mạc Phàm ngồi ở trong quán trà sữa. Vẻ mặt hắn thành thật nhìn tiểu la lỵ Linh Linh đang hưởng thụ trà sữa.
” Không có việc làm chính là không có việc làm. Ta còn có biện pháp gì sao.”
Linh Linh tỏ vẻ bất mãn nói lại.
” Các người không phải là cửa hiệu lâu đời nhất Trung Quốc sao?”
” Đương nhiên.”
Mí mắt Linh Linh không thèm nhìn hắn lấy một cái. Tiếp tục uống trà sữa của nàng.
Cả người Mạc Phàm cảm thấy khô héo lắm rồi. Mấy ngày không đánh nhau, hắn hắn trong người ngứa ngáy, rất là khó chịu!!!
…………….
Hắn buồn chán như vậy trong một thời gian ngắn. Lúc này Mạc Phàm đang ngồi ở trên ban công nhìn cặp nam nữa hôn nhau ở trong đình hồ công viên…..Tóm lại, hiện tại hắn không có việc gì làm nên ngồi ở đây cắm rễ. Tu luyện quả thật giống như ăn cơm vậy. Một khi đã chán rồi, thì không có cách nào ăn thêm được nữa.
” Kìa con bướm vàng, kìa con bướm vàng…….!!”
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
Mạc Phàm vừa nghe thấy tiếng chuông này, cả người liền nhảy cẫng lên!
Vì có thể nhận được ủy thác nhanh nhất, Mạc Phàm đã cài đặt tiếng chuông đặc biệt này dành cho Linh Linh. Lúc này tiếng chuông đặc biệt này lại vang lên.
” Mạc Phàm, có việc cho ngươi đây.”
Giọng nói Linh Linh truyền qua điện thoại.
“Hay lắm, thế chuyện lần này là gì vậy?”
Mạc Phàm vội vàng hỏi.
” Có chút phức tạp mà cũng có chút đơn giản. Người tới Thanh Thiên Liệp Sở một chuyến đi.”
Giọng nói Linh Linh có chút là lạ.
Mạc Phàm cũng cảm thấy buồn bực. Hắn ở trong Thanh Thiên Liệp Sở cũng hơn 4 tháng rồi. Thế nhưng xử lý qua cũng chưa tới 10 cái nhiệm vụ.  Mỗi lần như vậy, hắn đều thành công hoàn thành. Bình thường Linh Linh khi gọi điện cũng sẽ nói qua một chút về nhiệm vụ. Tại sao lần này lại không nói một chút nào vậy?
Mạc Phàm mang theo mối nghi ngờ này, đón xe tới Thanh Thiên Liệp Sở.
Thanh Thiên Liệp Sở vẫn như cũ. Nhìn qua quán trà kết hợp giữa Phương Tây và Phương Đông, bất kỳ lúc nào cũng đóng cửa này mà hắn cảm thấy buồn thay. Cửa hàng hết sức là vắng vẻ.
Hắn bước vào. Âm thanh chuông cửa thanh thúy vang lên. Quả nhiên bên trong không có bất kỳ vị khách quen nào.
Bao lão đầu ở quầy bar hút thuốc. Linh Linh thì ngồi ở trước quầy bar. Chân dài một khúc, còn không có chạm tới đất. Nàng mặc một chiếc váy ngắn kết hợp với vớ dài.
” Thế nào?”
Mạc Phàm đi tới trước mặt Linh Linh, hỏi thăm một câu.
” Người tự xem đi. Cái nhiệm vụ ủy thác sỉ nhục này, ta làm việc nhiều năm rồi đây là lần đầu tiên ta mới thấy.”
Bao lão đầu ném thư ủy thác về phía Mạc Phàm.
Linh Linh cũng không có nói gì. Nàng uống nước trái cây chờ Mạc Phàm đọc xong.
Mạc Phàm cảm thấy rất là khó chịu. Hắn cầm ủy thác lên đọc.
” Bởi vì nguyên nhân đặc biệt. Bản thân ta đang bị một chút tình huống đặc biệt quấn thân. Cho nên chỉ có thể phái người tới Thanh Thiên Liệp Sở các người. Hi vọng các người có thể phái ra một thợ săn có kinh nghiệm phong phú tới bảo vệ an nguy cho một người. Ta tin tưởng vào danh tiếng Thanh Thiên Liệp Sở các người. Cho nên ta chuyển tiền vào trong tài khoản các người trước…..”
Mạc Phàm đọc xong liền cảm thấy trong chuyện này cũng không có gì gọi là phức tạp. Vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía Bao lão đầu, nói:
” Không phải là làm hộ vệ sao? Còn có gì nữa sao?”
Bao lão đầu gõ cái tẩu, chậm rãi nói:
” Người nhìn lại xem đối tượng bảo vệ là ai.”
” Người này rất có thể là người đặc biệt. Nhưng cho dù đặc biệt đi chăng nữa thì bảo vệ là… Cái con mẹ nó chứ!!”
Mạc Phàm nhìn qua, ngay lập tức liền cảm thấy khó chịu trong người.
Mạc Phàm đem thư ủy thác cầm lại gần một chút. Thậm chí hắn còn dụi dụi hai mắt để nhìn. Xác định không phải là do mắt hắn có vấn đề.
” Lúc mới nhận chúng ta còn tưởng rằng đây là trò đùa của một ai đó. Nhưng mà tiền quả thật đã được chuyển vào tài khoản. Mà số tiền còn không nhỏ.”
Bao lão đầu nói.
” Chuyện này nghĩa là sao?”
Mạc Phàm cầm lấy thư ủy thác, mồ chảy mồ hôi ào ào.
Nhiệm vụ bảo vệ cũng rất là bình thường. Mạc Phàm cũng cảm thấy cái nhiệm vụ này cũng không có gì gọi là đặc biệt cả.
Vấn đề là, người đặc biệt mà họ cần phải bảo vệ trong cái ủy thác này tại sao lại có tên là Mạc Phàm!!
Mạc Phàm vừa mới đọc còn tưởng rằng người này trùng tên với mình. Dù sao tên của hắn cũng rất là anh tuấn, tiêu sái, giàu có và rất có ý nghĩa. Cho nên có người lấy cái tên này cũng là bình thường mà thôi. Nhưng mà rõ ràng trong lá thư ủy thác này viết rằng: Người cần bảo vệ: Tân sinh viên hệ triệu hoán thuộc Thanh Giáo Khu học phủ Minh Châu – Mạc Phàm!
Ủy thác thợ săn bảo vệ thợ săn. Mặc dù Mạc Phàm tự nhận mình là một người thông minh. Nhưng trong tình cảnh này thông minh của hắn cũng dùng không nổi.
Vốn lúc trước Mạc Phàm nhận ủy thác của đôi vợ chồng kia đã cảm thấy rất là ly kỳ rồi.  Nhưng nếu như so sánh với lúc này, nó hoàn toàn không đáng để nhắc tới!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.