Toàn Chức Pháp Sư

Chương 387: Còn một con thiên ưng




Dịch: Thiên Hạ Địa Thượng
Biên: Tiếu Diện Tà Thần
“La Miện... Ngươi thật giống như là đã gạt ta rất nhiều chuyện?” Chúc Mông nghị viên dường như cũng đã nhận ra được điều gì đó, cặp mắt uy mãnh của hắn liền gắt gao nhìn chằm chằm về phía tên La Miện nghị viên có chòm râu dê kia.
La Miện nghị viên ngoài cười nhưng trong lòng không cười. Không biểu lộ bất kỳ dáng vẻ sợ hãi nào, hắn chỉ đơn giản là nói: “Sự tình này chung quy cũng sẽ có lúc được giải quyết. Còn trước mắt, chúng ta phải giải quyết cho xong vấn đề Bạch Ma Ưng đã, binh lâm thành hạ, chẳng lẽ các người còn có tâm tư đi nội chiến sao?”
(Binh lâm thành hạ: giặc đến dưới thành)
“Bạch Ma Ưng quân đoàn không đầy hai giờ nữa sẽ tới chỗ đạo phòng tuyến của cứ điểm chúng ta. Đạo phòng tuyến này có thể kiên trì nhiều nhất là ba tiếng. Sau đó rất có khả năng chúng ta sẽ bị bọn chúng hoàn toàn công phá, để lộ ra cửa ngõ tiến vào thành Hàng Châu!” Quân Ty Vân Phong gật đầu một cái nói:
“Tổng thời gian dành cho chúng ta cũng chỉ có năm tiếng. Trong khoảng thời gian đó, việc mà chúng ta cần phải làm chính là ngăn cản bước tiến của Bạch Ma Ưng quân đoàn, đồng thời phải hạ sát cho được con Ma Ưng quân chủ cấp kia!”
“Đúng vậy đúng vậy!” La Miện nghị viên vội vàng gật đầu nói, hắn hiện tại đang rất sợ có người lại nhắc về sự tình huyết tề.
“Nếu Bạch Ma Ưng quân đoàn là vì người nhiễm bệnh cho nên mới không kiêng dè gì tập kích thành Hàng Châu, như vậy ta cảm thấy việc cấp bách mà chúng ta cần làm hiện tại chính là mau chóng nghĩ ra biện pháp giải trừ bệnh dịch. Làm như vậy sẽ khiến cho Bạch Ma Ưng quân đoàn không còn mục tiêu nữa, lúc đó chúng ta muốn trục xuất bọn chúng cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.” Lãnh Thanh vào lúc này bước về phía trước một bước, mở miệng nói.
“Nói giống như ngươi đã tìm được biện pháp giải quyết trận bệnh dịch này vậy.” La Miện nghị viên cười quái dị nói.
“Đúng đấy, ngay cả Lộc tiên sinh đối với bệnh dịch lần này còn phải bó tay toàn tập. Hiện tại thời gian của chúng ta chỉ còn có năm tiếng thì làm sao có khả năng hóa giải được tràng nguy cơ này?”
“Thuốc giải chúng ta đã tìm được rồi! Nó chính là một loại dược thảo sinh trưởng đặc thù ở Tây lĩnh gọi là Ưng Hồng Thảo. Chỉ cần có thể hái được loại thảo dược này, bệnh dịch sẽ liền nhanh chóng được hóa giải.” Lãnh Thanh nói.
Ánh mắt của mọi người ngay lập tức liền tụ tập trên người của Lãnh Thanh, đặc biệt là Chúc Mông nghị viên, hắn trừng hai mắt bức thiết hỏi: “Loại Ưng Hồng Thảo này thật sự có thể hóa giải trận bệnh dịch kia?”
Lãnh Thanh gật đầu một cái nói: “Chính xác một trăm phần trăm!”
“Ha ha, tạm thời không nói tới việc liệu Ưng Hồng Thảo có thể tiêu trừ loại bệnh dịch đáng sợ kia được hay không. Thế nhưng Tây lĩnh hiện tại đã biến thành sào huyệt của Bạch Ma Ưng, không một ai có thể tiến vào dù chỉ là nửa bước.” La Miện nghị viên vẫn như cũ ngồi ở đó bật cười.
“Đừng nói với ta rằng các ngươi sẽ thừa lúc Bạch Ma Ưng dốc toàn bộ lực lượng để lẻn vào. Cho dù có phái ra cả một đại đội quân pháp sư tinh nhuệ cũng chưa chắc có thể an toàn đến được đó. Các ngươi cho rằng chúng ta bây giờ còn có dư thừa binh lực để đi làm loại sự tình hoang đường nực cười này sao?”
Lãnh Thanh cùng chính án Lê Thiên đều phi thường tức giận nhìn chằm chằm vào tên La Miện nghị viên đang cười trên sự đau khổ của người khác kia.
Đặc biệt là Lãnh Thanh, nàng đã âm thầm thề trong lòng rằng sau khi dẹp loạn chuyện này xong nhất định phải đem tên La Miện nghị viên này nhốt vào nhà tù đặc chủng.
Mọi người trong phòng họp cũng đều nhíu mày lại. Thật vất vả mới tìm được biện pháp giải trừ ôn dịch cũng là then chốt để hóa giải lần tiến công này của Bạch Ma Ưng. Thế nhưng cái Ưng Hồng Thảo kia lại đang nằm ở chỗ nguy hiểm nhất.
“Đúng rồi, Bạch Ma Ưng và Thiên Ưng đều cùng thuộc về một chủng loại, về lý thuyết thì Bạch Ma Ưng sẽ không tập kích Thiên Ưng mới phải. Nếu như chúng ta phái đi một con Thiên Ưng lẻn vào trong Tây lĩnh vặt hái Ưng Hồng Thảo mang về thì bệnh dịch liền có thể được giải quyết một cách dễ dàng rồi.” Quân Ty Vân Phong đột nhiên nảy ra một sáng kiến.
Đúng lúc này, Minh Khoát quân thống đang đứng bên cạnh chợt thấp giọng nói bên tai hắn: “Quân ty đại nhân, ngài quên là ngài đã ra lệnh xử tử toàn bộ Thiên Ưng trong cứ điểm của chúng ta rồi sao? ”
Quân Ty Vân Phong vẻ mặt tối sầm quay đầu lại lườm tên bộ hạ của mình một cái, ý rằng đkm ngươi, nói nhiều vl.
Trong toàn bộ cứ điểm phía Tây đã không còn bất kỳ một con Thiên Ưng nào. Huống hồ cho dù là tìm được, dưới uy thế của con Ma Ưng quân chủ cấp kia thì bọn chúng đều sẽ quay làm phản, làm sao có khả năng lẻn vào được bên trong Tây Lĩnh tầng tầng lớp lớp Bạch Ma kia đây.
Phòng họp rất nhanh lại lâm vào một mảnh yên lặng. Khi mà mọi người đang không tìm được một biện pháp nào tốt hơn để giải quyết nguy cơ lần này thì cửa lớn của hội nghị chợt bị một cậu thiếu niên cắm đầu chạy vào mở toang ra. Sau đó có vẻ là vì đã hết sức, cậu thiếu niên có khuôn mặt vẫn còn mang vài phần non nớt liền lảo đảo ngã xuống bên cạnh bàn tròn của hội nghị.
Hai tên vệ binh đang đứng canh cửa thẹn quá thành giận đang muốn xông tới, nhấc lên tên nhóc hỗn xược này ném ra ngoài, ai ngờ thiếu niên này liền đột ngột hô lớn: “Ta có biện pháp hái được Ưng Hồng Thảo! Ta có biện pháp hái được Ưng Hồng Thảo!!”
Quân Ti Vân Phong liếc nhìn tên tiểu tử này một chút, mắng: “Ở đâu ra một tên tiểu quỷ không hiểu lễ nghĩa như vậy, lôi hắn ra ngoài phạt hai mươi trượng cho ta!”
“Đây là hội nghị chiến lược, sao có thể cho phép một đứa nhóc chạy vào đây ăn nói hồ đồ.” La Miện nghị viên giận dữ nói.
“Chờ đã, vị thiếu niên này chính là người đã giúp chúng ta tìm được ngọn nguồn của bệnh dịch. Có vẻ như hắn đang có lời gì muốn nói.” Lãnh Thanh can ngăn nói.
“Vậynghe hắn nói một chút đi!” Lê Thiên chính án cũng gật đầu nói.
“Nguyên bản ta là vì nguy cơ lần này cho nên mới cố ý tới đây cùng các ngươi thương thảo phương pháp hóa giải, ai ngờ các ngươi không những cứ ngồi đây phát biểu ra những lời nói hoang đường vô căn cứ, lại còn đi tin sái cổ vào lời nói một đứa nhóc vắt mũi còn chưa sạch…” La Miện nghị viên thấy vậy liền bắt đầu ha hả cười lớn:
“Nếu như các ngươi thực sự vô năng như vậy, thực sự lãng phí thời gian như vậy thì La Miện ta đây không thể phụng bồi rồi.”
Nói xong câu đó, La Miện nghị viên liền đứng dậy, phất tay áo rời đi. Bộ dạng của hắn giống như tất cả những thứ này đều không có quan hệ gì với hắn, giả vờ nghiêm trang đạo mạo trốn ra ngoài.
Những người còn lại trong phòng hai mặt nhìn nhau, cũng không biết phải làm như thế nào cho phải. Lãnh Thanh kiên trì hỏi lại Vương Tiểu Quân: “Ngươi nói ngươi có biện pháp hái được Ưng Hồng Thảo, là biện pháp gì?”
Mạc Phàm cùng Linh Linh vốn là đang chờ đợi ở ngoài phòng họp cùng với Vương Tiểu Quân cũng nhân cơ hội này tiến vào trong.
Mạc Phàm nhìn sang tên thiếu niên đầu óc đơn giản này, trong lòng cũng âm thầm kỳ quái. Tiểu tử này có thể có biện pháp gì để lẻm vào trong sào huyệt của Bạch Ma Ưng để hái được Ưng Hồng Thảo.
Tên La Miện nghị viên kia nói không sai, muốn xông vào trong Tây lĩnh sào huyệt, không có một đại đội quân pháp sư tinh nhuệ là không được.
“Còn có một con Thiên Ưng, trong cứ điểm phía Tây cứ của chúng ta còn có một con Thiên Ưng! Nó vẫn còn nghe theo mệnh lệnh của ta!”
Vương Tiểu Quân nhìn sang những đại nhân vật thường ngày cao cao tại thượng đều đang ngồi ở xung quanh, tuy trong lòng vài còn có vài phần khiếp đảm, nhưng vẫn như cũ trả lời một cách rõ ràng:
“Ta có thể thừa dịp cùng nó lẻn vào Tây lĩnh để hái về Ưng Hồng Thảo. Hơn nữa ta cũng là một người vô cùng quen thuộc với loại dược thảo đó.”
Quân thống Minh Khoát trừng mắt vuốt vuốt chòm râu dài lớn tiếng nói: “Hết thảy Thiên Ưng không phải đều đã bị xử tử sao? Vì sao ngươi nơi này còn có một con!”
“Ta đã cãi lời quân lệnh, để cho Thiên Ưng do ta chăn nuôi từ nhỏ chạy thoát!” Vương Tiểu Quân thấp giọng nói.
Quân Ty Vân Phong ánh mắt sáng lên, cái cãi lời quân lệnh này thật quá đúng lúc rồi!
Có điều hắn ta rất nhanh lại nhíu mày lắc đầu nói, “Không có tác dụng, không có tác dụng, hết thảy Thiên Ưng đều bởi vì con Ma Ưng quân chủ cấp kia mà mất đi lý trí. Nó không làm phản tập kích chúng ta đã là vạn hạnh, làm sao có khả năng còn nghe theo chỉ lệnh của Tuần Thú sư?”
“Thiên Ưng của ta huyết thống hỗn tạp, ngay cả bộ lông đều hiện ra màu xám, không biết đã pha lẫn cái gì huyết thống. Nhưng ngày hôm qua khi ta thử cùng nó câu thông, thì phát hiện ra rằng nó vẫn còn đáp lại tiếng sáo của ta.”
Vương Tiểu Quân rất sợ vệ binh sẽ liền đem hắn đuổi ra ngoài, cho nên vội vội vàng vàng nói:
“Nguyên bản ta cũng cho rằng tâm trí của nó đã bị con yêu ma quân chủ kia khống chế nhưng có vẻ không giống như vậy lắm. Ta có thể thử gọi nó từ trong mảnh rừng về đây. Nếu nó thật sự bay trở về bên cạnh ta thì cho thấy nó quả thực là không bị con Ma Ưng quân chủ kia khống chế.”
———————————————————————————————————————————————————–*
Cảm ơn các bạn đã thưởng thức!
Nếu các bạn thấy hay thì hãy nhấn tim hay thả đề cử để mình có động lực dịch tiếp nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.