Toàn Chức Pháp Sư

Chương 482: Sơn Đạo Kinh Hồn (Thượng)




Dịch: Thiên Hạ Địa Thượng
Mẹ của Thần Dĩnh đã từng sinh hoạt vài năm ở Chước Nguyên Bắc Giác. Tuy rằng cử động không được thuận tiện, thế nhưng bà vẫn như cũ kiến thức được rất nhiều bí mật của Chước Nguyên Bắc Giác mà những thợ săn pháp sư ở bên ngoài không thể biết được.
Dựa vào miêu tả từ trong hồi ức của mẫu thân Thần Dĩnh, đám người Mạc Phàm đi đến một ngọn núi giống như vụt lên từ mảnh đất bằng phẳng phía dưới. Thần Dĩnh biểu thị rằng mẹ của nàng lúc trước vẫn thường sinh hoạt ở phụ cận nơi này.
“Ngọn núi cao chót vót này dâng lên thật là đột ngột a. Chúng ta đi lâu như vậy vẫn đều chỉ thấy Chước Nguyên Bắc Giác toàn là một mảnh bằng phẳng, ngay cả dấu hiệu của một dãy núi chập trùng cũng không có. Kết quả lại nhìn thấy một ngọn núi xuất hiện ngay giữa một chỗ bằng phẳng như vậy.” Trương Tiểu Hầu ngẩng đầu nhìn lên vách núi cheo leo gần như vuông góc với mặt đất của ngọn núi này.
Nó kỳ thực càng giống như là một ngọn núi lửa, nhưng không giống như phần lớn những núi lửa trên hẹp dưới rộng khác, nó càng giống như một cái cột trụ thẳng tắp đâm vào trời xanh, nếu như không biết bay thì căn bản là không thể nào bò lên nổi.
“Cô xác định nơi này sẽ có Hỏa Kiếp quả thực sao, coi như là có, vậy thì chúng ta làm sao đi lên được?” Mạc Phàm mở miệng hỏi.
“Toà Hỏa Trụ Sơn này thực tế trống rỗng ở trong. Ta nghe mẫu thân ta nói rằng ở dưới chân núi có một cái kẽ hở có thể tiến vào được, cho nên chúng ta trước tiên phải đi tìm được cái khe nứt đó.” Thần Dĩnh bình tĩnh nói.
Dạo một vòng quanh ngọn Hỏa Trụ Sơn hình thể to lớn, mọi người quả thực tìm thấy được một cái khe núi có thể đi vào bên trong. Trái ngược với ngọn Hỏa Trụ Sơn tựa như một con quái vật khổng lồ, chỗ này chỉ là một cái vết nứt nho nhỏ, nhưng đối với nhân loại mà nói thì nó đã là một cái động không quá bé, càng đi vào bên trong thì càng trở nên rộng rãi hơn.
Theo khe hở này tiếp tục đi vào bên trong, có thể cảm giác được đường đi có xu thế uốn lượn dần lên trên, vách núi bên trong nửa như đá nửa như ngọc, phi thường bóng loáng, trên đường thi thoảng cũng có thể nhặt được một ít mảnh vỡ linh chủng. Có vẻ cái động phủ này cũng là một địa phương để rèn luyện không tồi, nếu tỉ mỉ tìm kiếm nhất định có thể tìm được một hai cái linh chủng.
“Khanh! Khanh!!”
Trong động quật tối om đưa tay không thấy được năm ngón đột nhiên truyền đến những âm thanh giống như kim loại gõ vang. Bên trong ngọn núi vốn là yên tĩnh, âm thanh này đột ngột vang lên như vậy đến khiến cho trong lòng mọi người không khỏi dâng lên một trận sợ hãi.
Tiếng kim loại gõ vang này cũng không phải là loại âm thanh lanh lảnh mà mọi người thường ngày nghe được, mà giống như tiếng kim loại nặng nề ma sát với nhau, khi truyền vào trong tai tựa như tiếng móng tay cào trên bảng đen vậy. Bản thân mọi người đang di động bên trong con đường núi uốn lượn đen kịt tĩnh mịch, đột nhiên bên tai lại xuất hiện âm thanh không biết từ phương hướng nào chui vào trong đầu mình, tạo ra một thứ cảm giác đặc biệt đáng sợ.
“Hẳn không phải chỉ có một mình nghe thấy đúng không?” Trương Tiểu Hầu hai hàm răng va lập cập vào nhau, rón rén nhìn quanh nói.
“Các ngươi cảm thấy đó là cái gì?” Triệu Mãn Duyên bình tĩnh hơn nói.
“Mặc kệ đó là thứ gì, tiếp tục đi về phía trước là được, hiện tại lo lắng cũng vô dụng. Nếu như nó ẩn nấp ở trong bóng tối, chúng ta căn bản không tìm thấy nó được.” Mạc Phàm bộ dạng không thèm để ý nói.
Theo Mạc Phàm thì nếu như loại sinh vật này có năng lực tiêu diệt tất cả bọn họ, trực tiếp ra tay là tốt rồi, căn bản không cần dùng loại thanh âm này dọa nạt bọn họ làm gì.
Mang theo một phần cảnh giác không tên này ở trong lòng, cước bộ của mọi người càng trở nên nhanh hơn. Ngọn núi mọc lên giữa đất bằng này vô cùng cao, cho dù trực tiếp leo lên cũng cần thời gian rất dài, càng không cần nói đến bọn họ trèo lên núi bằng cách đi theo sơn đạo quanh co khúc khuỷu như thế này.
Dọc đường đi mọi người còn nghe thấy được loại âm thanh kia thêm mấy lần nữa, chỉ là loại sinh vật gây ra tiếng động đó căn bản không hề xuất hiện, cho nên dần dần mọi người cũng không cảm thấy quá khó chịu nữa.
Tiến vào sâu trong bóng tối là một quá trình rất khô khan và dễ dàng khiến cho bản thân rơi vào trong ma chướng của sự sợ hãi, cũng may sự can đảm của những người ở đây cũng không phải tệ, tạm thời không vì bị thứ âm thanh kỳ quái kia quấy rầy mà tự loạn trận cước.
Cũng không biết bọn họ đã trèo lên tới đâu, vách đá xung quanh sơn đạo đã bắt đầu có nham tương nóng bỏng chảy ra, hội tụ thành một dòng suối dung nham chậm rãi chảy xuôi.
Ánh lửa mà dung nham tỏa ra giống như một loại ánh sáng tự nhiên vậy, để cho mọi người có thể nhìn rõ được tình huống xung quanh, trong thời gian rất dài sau đó Triệu Mãn Duyên đã có thể không cần phóng ra Quang Diệu, những dòng dung nham hai bên đã đủ để soi sáng cái sơn đạo này như ban ngày rồi.
“Ha ha ha, Chước Nguyên này đúng là cũng không quá bất cận nhân tình mà, mọi người nhìn xem dòng suối dung nham này đi, quả thực chính là rọi đèn đường trải thảm đỏ nghênh tiếp chúng ta mà!” Trương Tiểu Hầu đi ở trước nhất, dáng vẻ hơi hơi đắc ý nói.
Nhiệt độ của dung nham là phi thường cao, người bình thường nếu bị rơi vào trong dung nham sẽ rất nhanh liền bị thiêu cháy thành tro bụi. Nếu là pháp sư thì có thể miễn cưỡng bảo vệ được thân thể chính mình, nhưng nếu bị ngâm trong thời gian thì vẫn sẽ bị thiêu đến chỉ còn lại xương vụn, chỉ có Hỏa hệ pháp sư mới có thể miễn cưỡng chịu đựng nhiệt độ của dung nham, người có tu vi cao thậm chí nằm tắm rửa trong dung nham cũng không có bất cứ vấn đề gì.
Bản thân Mạc Phàm vẫn còn chưa đạt tới loại cảnh giới này. Hắn cũng đã thử nghiệm đâm ngón tay mình vào trong dòng dung nham chảy xuôi bên cạnh, rất nóng, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, có thể nói như thế nào đây, khá giống như lấy tay nhúng vào trong nước sôi vậy!
“Lại nói, các ngươi có cảm giác được, dòng suối dung nham đang trở nên càng ngày càng rộng hay không?” Thần Dĩnh bất thình lình nói một câu.
Câu nói này đúng là nhắc nhở Mạc Phàm, bên trong sơn đạo có rộng có hẹp, nhưng vẫn có chỗ để bọn họ qua lại được. Động quật uốn lượn mà lên, những dòng dung nham kia cũng là từ trong một ít khe hở chậm rãi chảy ra. Thời điểm ban đầu bọn chúng giống như nước suối tràn ra, trở thành ngọn đèn dẫn đường cho mọi người, nhưng đến hiện tại thì có vẻ như chỗ trũng hai bên sơn đạo đã rót đầy những thứ dung nham này, có vài chỗ thậm chí còn muốn tràn ra, rơi vào chỗ sơn đạo mà mọi người đang đi.
“Hẳn là ở phía trên này, dung nham sẽ nhiều hơn một chút đi. Không có chuyện gì, dung nham rồi cũng sẽ chảy xuống, không gian ở phía dưới lớn như vậy, còn không đến mức lấp kín đường đi của chúng ta.” Triệu Mãn Duyên suy ngẫm nói.
“Nói thì nói như thế... Nhưng nếu như là do một nguyên nhân khác thì sao?” Tâm Hạ có chút lo lắng nói.
“Nguyên nhân gì?” Trương Tiểu Hầu hỏi lại.
Tại thời điểm mấy người bọn hắn đang nói chuyện, Mạc Phàm vẫn đứng ở bên cạnh của dòng suối dung nham. Hắn phi thường cẩn thận quan sát dung nham lưu động trong dòng xuối dung nham, đồng thời hắn vẫn còn nhớ rõ dòng suối dung nham theo lúc mọi người nói chuyện trước đó là chậm rãi chảy xuôi, nhưng đến hiện tại, những dòng dung nham này đã bắt đầu có chút gấp gáp đổ về địa phương trũng hơn. Thậm chí bởi vì dung nham không chảy xuống kịp, chúng nó đã bắt đầu có dấu hiệu tràn ra đường đi của bọn họ.
Nãy giờ vẫn không tới một phút a!
“Ta cảm thấy chúng ta nên mau chóng rời khỏi nơi này!” Sắc mặt của Mạc Phàm tuyệt nhiên không giống vừa nãy, dùng ngữ khí rất chắc chắn nói.
“Tại sao?” Triệu Mãn Duyên cùng với Trương Tiểu Hầu vẫn còn đang mơ màng về giá trị cực cao Hỏa Kiếp quả thực thắc mắc hỏi lại.
Thần Dĩnh cũng đồng dạng không muốn từ bỏ, bởi vì vị trí của Hỏa Kiếp quả thực là ở trên đỉnh của ngọn núi lửa này.
“Nếu hiện tại không rời đi thì sẽ không còn kịp nữa!” Mạc Phàm không có thời gian để giải thích, liền vội vã hô lớn nói.
* ———————————————————————————————————————————————————–*
Cảm ơn các bạn đã thưởng thức!
Nếu các bạn thấy hay thì hãy nhấn tim hay thả đề cử để mình có động lực dịch tiếp nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.