Toàn Chức Pháp Sư

Chương 512: Chém Dực Thương Lang




Dịch: Hoangforever
Đêm khuya thanh tĩnh, không một bóng người. Cho dù không có một bóng người, thế nhưng ánh đèn của thành phố Liễu Lục vẫn luôn được chiếu sáng. Một cơn gió lạnh “sưu sưu” thổi qua càng làm cho con đường thêm trống vắng lạnh lẽo.
Trong một tòa nhà chung cư, Mạc Phàm uể oải đẩy cánh cửa, bước vào căn phòng của mình. Hắn nhìn lướt qua một đống quần áo, đồ ăn vặt ở trong túi, vớ vất ngổn ngang bừa bộn trong phòng….
Quả thật lúc này hắn không có tâm trạng để dọn phòng. Sau khi nhìn thấy cái giường, hắn liền ngã vật xuống, lăn ra ngủ.
Cái nhiệm vụ ủy thác do đội thương nhân bán thuốc kia đưa ra quả thật độ khó cao. May mà hắn có Huyền xà ma khải, chứ không cái nhiệm vụ này thất bại từ lâu rồi.
Dù sao hắn cũng không có làm mất mặt Thanh Thiên Liệp Sở. Cuối cùng cái nhiệm vụ ủy thác này cũng được hắn hoàn thành.
Sau khi làm xong nhiệm vụ ủy thác này, ma năng của Mạc Phàm như bị rút sạch bách vậy. Hắn vừa ngã vật ra giường, liền ngủ say như chết. Có cái cửa sổ chưa được đóng lại, thế nhưng hắn cũng không có phát hiện ra.
……………
Mạc Phàm ngủ một mạch tới tận hừng sáng, lúc này hắn bị ánh sáng mặt trời chiếu vào mặt liền tỉnh dậy.
“Đinh~~Đinh~~~~”
Tiểu Viêm Cơ còn dậy sớm hơn cả Mạc Phàm. Nó chạy tới chạy lui ở trên đầu giường. Thỉnh thoảng lại nhảy ngang qua mặt Mạc Phàm một cái. Có lúc lỡ chân giẫm thẳng lên mặt Mạc Phàm. Mạc Phàm đang còn mơ mơ hồ hồ bị nó giẫm lên mặt liền tỉnh hẳn.
Thấy tiểu Viêm Cơ phá phách, nghịch ngợm hắn liền lấy tay búng lên đầu nó một cái. Tiểu Viêm Cơ bị đúng đau quá liền kêu “ô ô ô”. Hai cánh tay nhỏ ôm lấy đầu xoa xoa, bay loạn giữa không trung.
Mãi tới khi được Mạc Phàm cho một mảnh vỡ Linh chủng, lúc này nó mới thôi khóc. Mạc Phàm vẫn đang còn cảm thấy mệt, liền rúc vào chăn tính ngủ tiếp.
Nhưng mới đắp kín chăn được có vài phút, Mạc Phàm liền mạnh mẽ ném chăn ra. Sau đó nhìn căn phòng được lau dọn sạch sẽ vô cùng mà cảm thấy kinh ngạc!
Mệt thì mệt thật, nhưng cũng không có nghĩa rằng hắn mất trí nhớ a! Mạc Phàm nhớ được rõ ràng rằng trước khi hắn đi ngủ, căn phòng này nhìn rất là lộn xộn. Tại sao khi tỉnh dậy lại có bộ dạng như thế này?? Thậm chí hình như trong phòng còn lưu lại mùi thơm thoang thoảng nữa??
Mạc Phàm càng nhìn càng cảm thấy mơ hồ khó hiểu. Hắn quay lại nhìn tiểu Viêm Cơ đang bay ở bên cạnh nhai nhóp nhép, rất nhanh liền lắc đầu loại bỏ cái suy nghĩ này. Cái tên này không đem căn phòng hắn biến thành biển lửa đã may lắm rồi, chứ nghĩ nó dọn dẹp căn phòng không phải quá viễn vông sao?? Nên nhớ rằng, sau khi hắn đưa Tâm Hạ trở về trường, căn phòng này cũng chưa có dọn dẹp qua một lần nào. Hai tháng nay, căn phòng này chồng chất 1 đống đồ khó coi….
“Liễu Như?”
Đột nhiên Mạc Phàm như nghĩ tới điều gì. Hai con mắt hắn liền nhìn chăm chú ra cửa sổ đã che lại kia.
Sau đó hắn lấy tay sờ sờ lên cổ của mình liền cảm thấy có chút đau nhói. Thấy vậy, hắn liền lại gương soi thì phát hiện ra ở trên cổ mình có một vết son môi nho nhỏ, nhưng cũng không có lỗ nhỏ nào ở đó…
Hình như Liễu Như biết được Mạc Phàm đã trải qua một trận ác chiến. Thấy hắn quá mệt mỏi nên nàng cũng không có hút máu hắn.
Thật ra, quan hệ giữa hắn và nàng nhiều tháng qua là như thế này, đều đặn cứ cách một đoạn thời gian, ở nơi cổ của hắn liền có một vết thương nho nhỏ.
Vết thương này hắn cũng đoán ra được là do Liễu Như gây ra. Hình như nàng chỉ có thể lấy máu của hắn làm thức ăn. Nhưng nàng lại không dám trực diện gặp hắn. Cho nên chỉ có thể ra tay với hắn vào lúc đêm khuya, khi hắn đã ngủ…
Nàng chưa bao giờ làm chuyện gì quá đáng, cũng không có một chút biểu hiệu nào của một con Dracula tham lam. Vì vậy, đối với một người đang ở trong trạng thái khỏe mạnh, nếu như mất một phần máu thì máu sẽ được thay thế lại với một tốc độ khá nhanh, giống như kiểu hiến máu nhân đạo vậy. Liễu Như luôn khống chế đủ lượng máu nàng cần, đồng thời cũng không làm ảnh hưởng tới sức khỏe Mạc Phàm.
Nhìn cánh cửa sổ đã được đóng lại, lại nghĩ tới dấu son môi in trên cổ mình, Mạc Phàm không khỏi cười khổ một tiếng.
Mạc Phàm biết nàng vẫn còn lưu lại trong cái thành phố này, cũng biết thỉnh thoảng nàng ở từ phía xa nhìn hắn chăm chú. Chỉ là Mạc Phàm không ngờ rằng ngày đó nàng lại lựa chọn như vậy.
Chỉ sợ cả cuộc đời này, nàng phải dựa vào việc hút máu của hắn mới sinh tồn được. Nàng cũng không có đi vào cuộc sống của hắn, cũng không có nửa phần quấy nhiễu cuộc sống vốn có của hắn…
…………
Nam Lĩnh, trong một dãy núi mênh mông bất tận. Cho dù có bay lượn trên bầu trời thì cũng không thấy điểm cuối của dãy núi này ở đâu.
Lúc này, ở dưới tầng mây màu trắng, có hai đôi cánh chim do Phong Chi Dực tạo thành đang còn vỡ phành phạch. Bốn cánh Phong Chi Dực này bay với một tốc độ cực nhanh, nó bay xuyên qua đám mây màu trắng tạo thành một vết cắt sắc lẻm trên bầu trời.
Chủ nhân của đôi cánh chim này là một nam tử có râu ria hơi dài. Hắn mặc một bộ đồ quân phục đã cũ mèm, rách rưới. Trên bộ quân phục rách rưới này vẫn còn lưu lại vô số vết máu đã bị hong khô bởi gió.
Phía dưới dãy núi liên miên bất tận này, ở trong một cái hang, vô số ánh mắt tỏa ra ánh sáng màu lục đang ngưng mắt nhìn tên nam tử loài người to gan lớn mật bay ngang qua bầu trời. Mặc dù tụ tập lại rất nhiều Ma lang, nhưng lại không có bất kỳ con nào dám to gan lớn mật ra tay đối với tên nhân loại này….
Nguyên nhân là vì ở trên cánh tay phải của tên nam tử này rõ ràng đang ôm theo một cái đầu sói to lớn!!
Đầu con sói này có 2 cái sừng. Trên trán có thú văn cao quý. Hai chiếc nanh to lớn hiện ra giữa không trung….
Chiếc đầu này bị chặt đứt từ nơi cổ. Ở vị trí cổ vẫn đang còn máu nhỏ giọt chảy xuống. Từng giọt từng giọt máu cứ như vậy rơi xuống dãy núi liên miên bất tận này. Nam tử loài người bay từ ngọn núi này sang ngọn núi khác, thì máu cũng nhỏ giọt từ ngọn núi này sang ngọn núi khác!
Tất cả Ma lang sống trong dãy núi này không dám có nửa điểm sát tâm đối với tên loài người này. Bởi vì cái đầu sói mà tên nam tử này mang theo chính là thống lĩnh của bọn nó – Dực Thương Lang!
Hắn một mình một ngựa đi vào hang ổ bọn sói. Cuối cùng mang theo chiếc đầu con Dực Thương Lang quay trở về Bắc Thành.
Khi Trảm Không anh hùng bay về tới bầu trời Bắc Thành, vô số nhân dân Bắc Thành lệ rơi đầy mặt. Trong lòng bọn họ lúc này cảm thấy vô cùng khâm phục vị quân pháp sư này!
“Trảm Không!! Không ngờ ngươi lại to gan lớn mật đến như vậy, lại dám cãi lại quân lệnh?? Không phải ta từng nói với người, chúng ta chắc chắn sẽ tìm biện pháp đem quân tộc ma lang kia tiêu diệt, tại sao ngươi cứ phải khăng khăng làm theo ý mình như vậy??? Lỡ may ngươi chết oan uổng thì sao?? Không phải cái Bắc Thành này càng thêm tràn ngập nguy cơ hơn sao???…….”
Đại quân thống mới đóng quân ở Bắc Thành – Giang Vũ mắng.
Trảm Không đem chiếc đầu Dực Thương Lang ném xuống đất, hờ hững nói:
“Chờ được cái an bài sợ chết kia của ngươi, thì không biết khi nào ngàn vạn vong hồn Bắc Thành mới được an nghỉ.”
“Ngươi nói cái gì??”
Giang Vũ tức giận hỏi lại.
“Ngươi muốn dùng quy định gì trong quân đội tới xử trí ta thì tùy, tới lúc đó ta sẽ đích thân nhận tội.”
Trảm Không cũng không có ngừng bay, hai đôi cánh sau lưng vẫn vỗ “phành phạch”, tùy thời đều có thể bay lên trời.
“Ngươi lại định đi đâu??”
Giang Vũ thấy Trảm Không không có chút nào đặt mình ở trong mắt, lại càng thêm phẫn nộ quát.
“Đi tìm Tát Lãng.”
Trảm Không nói.
“Cái tên Hồng Y Giáo chủ của Hắc Giáo Đình??”
Giang Vũ nghe thấy vậy liền ngẩn người.
Tát Lãng!
Rất nhiều hiệp hội ma pháp cao tầng khi nghe thấy tên nhân vật này không khỏi rét run cả người!
Trảm Không cũng không có nhiều lời. Mặc dù trên người vẫn đang còn mang theo rất nhiều vết thương. Thế nhưng hắn vẫn bay lên trời như cũ….
Tai họa ngầm lớn nhất của Bắc Thành đã được hắn diệt trừ, việc còn dư lại có thể giao lại cho Giang Vũ được rồi.
……………..
Hai con mắt Trảm Không ngưng lại, nhìn về phía Tây Bắc. Trong con mắt đen trắng lẫn lộn này hình như chỉ có sát ý.
Lần này hắn đi Nam Lĩnh trước, không chỉ tức giận chém chết Dực Thương Lang, mà còn phát hiện ra một âm mưu kinh thiên động địa!
Mục đích thật sự của Tát Lãng căn bản không phải là Bắc Thành!!!
“Vũ Nhi, nếu như lần này ta có thể sống sót trở về, ta nhất định sẽ đi tới khe nứt Thiên Sơn tìm kiếm ngươi….”
“Nếu như không thể, xin thứ lỗi cho ta đã nuốt lời.”
“Ngươi biết cả cuộc đời này, ta chưa bao giờ ngán bất cứ tên nào. Nhưng cái tên Tát Lãng này thủ đoạn của hắn cũng quá kinh khủng, quá đáng sợ đi, đáng sợ tới mức từ trước tới nay chưa từng ai có. Cái loại đáng sợ này đủ để thấm sâu vào tận xương tủy ta….”
Khuôn mặt Trảm Không liền trở nên tối hơn. Bàn tay hắn nắm chặt lấy chiếc dây chuyền đã bị đứt một nửa.
Bầu trời, mặt đất mênh mông nối liền về một chỗ, thế nhưng con đường phía trước lại vô cùng mịt mờ, không biết nên đi về phía nào.
Hắn chỉ biết rằng, hắn cách tên Tát Lãng càng gần thì tử vong càng tới gần hắn hơn. Nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác nữa. Trong mảnh thiên địa này, thân ảnh hắn càng bay càng xa, càng lúc càng nhỏ bé….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.