Tội Ái An Cách Nhĩ – Lê Minh Thiên

Chương 7-2: Lời nguyền của tòa lâu đài



An Cách Nhĩ cùng Mạc Phi đi theo Cửu Dật tới chỗ của chủ nhân chiếc đầu lâu.

Trước khi đi, Oss dặn dò mọi người, nếu quả thật là một vụ nghiêm trọng, có thể nguy hiểm đến tính mạng thì nên báo cho cảnh sát biết, để cảnh sát xử lý sẽ tốt hơn.

Vị chủ nhân kia ở vùng ngoại ô, xác thực mà nói thì ở vùng núi, trên đỉnh núi có một lâu đài, chiếm diện tích rất lớn, một mặt có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố S, một mặt có thể nhìn ra biển, nếu nói đây là miếng đất hoàng kim, thì đường tới đó có vẻ hơi xa một chút.

An Cách Nhĩ ngồi trong xe, nhìn Mạc Phi đang lái rất cẩn thận, quay sang hỏi Cửu Dật, “Chủ nhân của đầu lâu là người nước ngoài?”

“Đúng vậy.” Cửu Dật gật đầu, “Đứng đầu gia tộc Eisen Deville đời thứ năm, mọi người gọi ông ta là tước sĩ Victor.”

“Tước sĩ?” An Cách Nhĩ cảm thấy buồn cười, “Ai phong tước cho ông ta?”

“Hình như là do thừa kế.” Cửu Dật thờ ơ nhún vai, “Một người núp trong rừng sâu nước độc, một quý tộc đã hết thời đi?”

An Cách Nhĩ gật đầu, “Quý tộc đã hết thời sao lại tới đây sinh sống?”

“Nga, hình như vừa dọn tới đây không lâu.” Cửu Dật nhỏ giọng nói, “Chủ yếu là vì vợ con bị thương, cho nên mới dọn tới đây tịnh dưỡng.”



Cuối cùng, xe của ba người cũng dừng lại trước một tòa lâu đài cổ.

An Cách Nhĩ xuống xe, ngẩng mặt nhìn những tảng đá màu xanh được xếp chồng lên nhau tạo thành bức tường, còn có những tảng đá hình thù kì lạ, không nhịn được cảm thán, “Thật sự giống như pháo đài a!”

Cửa thành đột nhiên mở ra, một vị quản gia tóc bạc mặc áo đuôi tôm chạy ra đón tiếp.

Mạc Phi bước xuống, thấy An Cách Nhĩ đang che miệng cười, nhỏ giọng nhắc nhở, “An Cách Nhĩ, coi chừng bị đòn.”

An Cách Nhĩ nhấc mi nhìn hắn, đột nhiên hỏi, “Mạc Phi, anh có tin đầu lâu của Laura có thật không?”

Mạc Phi thờ ơ trả lời, “Em tin thì anh tin, em không tin thì anh không tin.”

“Đàn ông mà không có chủ kiến thì không được hoan nghênh đâu!” An Cách Nhĩ hơi nheo mắt lại.

Mạc Phi tỏ vẻ không hề gì, “Em hoan nghênh anh là được rồi.”

Mặc dù An Cách Nhĩ không được câu trả lời như mong muốn, nhưng mà câu nói này của Mạc Phi lại làm hắn thêm vui vẻ. Emma quả nhiên nói không sai, ở một mặt nào đó, Mạc Phi thật sự rất lãng mạn.

“Đi làm chính sự kìa, đừng có đứng đó tán tỉnh nhau nữa.” Cửu Dật thật sự hết cách với hai người này, bước theo quản gia vào lâu đài. An Cách Nhĩ và Mạc Phi chậm rãi theo sau, vừa đi vừa thưởng thức đồ trang trí.

Tòa lâu đài được trang trí rất đẹp, mỗi một món đều có thể nhìn ra nó không hề rẻ, còn có rất nhiều bộ sưu tập độc đáo, xem ra chủ nhân của tòa lâu đài này, không những là một nhà sưu tập mà còn là một người có kiến thức rất phong phú.

Mọi người bước vào phòng khách, bên trong càng thêm nguy nga tráng lệ, đối diện cửa vào là một bức tranh lớn, làm cho người ta cảm thấy chủ nhân của nó là một người rất tự kiêu, bức tranh là vẽ ông ta, mấu chốt chính là, hẳn là phải dốc sức vẽ, cho ông ta thêm vài phần uy nghi mới đúng, thế mà lại trái ngược, nhìn ông ta có chút gian trá.

An Cách Nhĩ đối với dạng người dư tiền dư của này bắt đầu sinh ra chán ghét, Mạc Phi vươn tay vuốt lưng hắn, ý bảo — Bình tĩnh nào, An Cách Nhĩ.

Ngồi xuống ghế sô pha, An Cách Nhĩ không lộ ra biểu tình gì gọi là chờ đợi, hắn càng nhìn bức tranh kia càng cảm thấy không vừa mắt.

Nhưng người tới tiếp đón bọn họ, không phải vị tước sĩ trong bức tranh, mà là một người trẻ hơn.

“Cha tôi đã từng nói qua.” Hắn vừa đi vừa nói, bước tới bắt tay với Cửu Dật, “Cám ơn đã tới giúp tôi!”

“Chẳng qua chỉ vì công việc thôi mà.” Cửu Dật bắt tay với hắn, giới thiệu cho mọi người, vị này là con trai của tước sĩ Victor, một nhà sử gia, Wiesen.”

Sắc mặt Wiesen tái nhợt, người rất gầy, dưới mắt có quầng thâm rất đậm, có thể thấy hắn bị mất ngủ rất nhiều đêm.

“Cậu có mang nó tới không?” Vừa ngồi xuống, Wiesen liền hỏi Cửu Dật.

Cửu Dật gật đầu, mở balo ra, lấy đầu lâu đưa cho hắn xem.

“Haizz…” Wiesen thở dài, nhìn An Cách Nhĩ, “Cha tôi lo lắng quả không sai, tôi cảm thấy mình gặp nguy hiểm!”

“Ý anh là lời nguyền?” Mạc Phi hỏi.

Wiesen gật đầu, “Không có đêm nào tôi ngủ yên, tôi luôn cảm thấy có người theo dõi tôi!”

“Vợ con anh đâu?” An Cách Nhĩ hỏi.

“Bọn họ ở trong phòng, vì để an toàn, tôi không thể để bọn họ ra ngoài!” Wiesen đỡ đầu, “Những con quỷ kia cứ đi theo chúng tôi, tôi vốn nghĩ sau khi chuyển chỗ sẽ không sao nữa, nhưng mà âm hồn của bà ta thật sự không tan!”

“Tại sao?” An Cách Nhĩ khó hiểu, “Bởi vì anh giải được chữ viết trên đầu lâu?”

Wiesen gật đầu, trong mắt thoáng lên sự sợ hãi.

“Những chữ viết đó có ý nghĩa gì?” An Cách Nhĩ tò mò, “Liên quan tới lịch sử của tòa thành kia? Hay là ghi chép của nền văn minh cổ đại?”

“Trên thực tế, tất cả đều không phải…” Wiesen đột nhiên hạ giọng, hơi thần bí nói, “Căn bản không có ghi chép gì về tòa thành cổ kia, tất cả đều là gạt người, đó chỉ là thứ Laura dùng để che giấu sự thật!”

An Cách Nhĩ nhìn Mạc Phi, Mạc Phi cau mày, trạng thái của Wiesen hình như không được tốt lắm.

“Vậy rốt cuộc nó là cái gì?” Cửu Dật hỏi.

“Laura năm đó, nhờ vào thứ này mà có được một cuộc sống như thần thánh.” Wiesen nhìn hai bên, giống như sợ có người theo dõi hắn, đè thấp thanh âm, “Biết không, giống như thần vậy.”

An Cách Nhĩ nở nụ cười, “Theo anh, cuộc sống gì mới được gọi là « cuộc sống của thần thánh »?”

“Đó là có thể nắm trong tay quyền sinh tử của mọi người!” Wiesen đề cao thanh âm lên vài phần, “Muốn cậu sống thì cậu sống, muốn cậu chết thì cậu phải chết, muốn cậu may mắn cậu liền gặp may, muốn cậu xui xẻo cậu liền gặp vận rủi!”

Mọi người nghe hắn nói xong, ai nấy đều sửng sốt.

An Cách Nhĩ hơi cau mày, “Cái gì?”

“Chính là lời nguyền!” Wiesen nghiêm mặt, “Trên đầu lâu của Laura, được viết đầy lời nguyền rủa! Chính là cái loại xuất xứ từ nền văn minh cổ đại, đã thất truyền… A!”

Wiesen còn chưa nói hết lời, đột nhiên ngồi yên bất động.

Mọi người tưởng hắn còn đang suy nghĩ nên kiên nhẫn chờ đợi.

Nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy hắn nhúc nhích.

Cửu Dật tiến tới nhìn hắn, “Wiesen?”

Wiesen vẫn ngồi im ở đó, hai mắt nhìn trừng trừng về phía trước, giống như thấy một thứ gì đó rất dọa người.

Mọi người theo hướng của hắn nhìn sang, phía trước là cửa sổ mà, bên ngoài là biển, nhìn rất đẹp.

Nhưng Wiesen vẫn giữ trạng thái như thế, rốt cuộc, ba người cũng cảm thấy không bình thường.

Mạc Phi vươn tay đẩy hắn một cái, “Này!”

Theo động tác của Mạc Phi, thân thể Wiesen ngã xuống, trên mặt vẫn giữ trạng thái khiếp sợ kia. Mạc Phi cùng Cửu Dật lập tức đứng dậy, An Cách Nhĩ vươn tay sờ mạch, không ngoài dự liệu, hắn đã chết!

“Sao có thể…” Mạc Phi giật mình không thôi, mà quản gia bưng trà tới cũng nhìn thấy cảnh này, xông lại đẩy Wiesen, “Thiếu gia! Thiếu gia cậu bị làm sao vậy?”

Mạc Phi xoay đầu nhìn An Cách Nhĩ, An Cách Nhĩ bảo Cửu Dật, “Báo cảnh sát đi!”

“Không được báo cảnh sát!”

Nhưng lúc này, thanh âm của quản gia vang lên, ngăn trở mọi người.

An Cách Nhĩ hơi cau mày, “Thiếu gia của ông chết một cách bất thường, xảy ra án mạng mà không được báo cảnh sát là thế nào?”

“Không thể báo cảnh sát!” Quản gia biểu hiện vẻ kháng cự, “Báo cảnh sát sẽ làm tổn hại đến danh dự của thiếu gia!”

“Hắn chết rồi, còn danh dự gì nữa?” An Cách Nhĩ cười lạnh.

Cửu Dật bấm số, nhưng quản gia lại ngăn hắn lại, “Chờ một chút, tôi mang mọi người đi xem một thứ,  các cậu sẽ biết tôi không hề nói láo!”

An Cách Nhĩ cau mày, Mạc Phi nhẹ nhàng kéo hắn, thấp giọng nói, “An Cách Nhĩ, tòa lâu đài này rất quỷ dị, cẩn thận coi chừng trúng kế.”

An Cách Nhĩ cảm thấy có lý, nhưng vẫn có chút muốn đi, vụ án lần này vô cùng hợp khẩu vị của hắn.

“Trong lâu đài này, chỉ có tôi và cô tỳ nữ, với người làm vườn bên ngoài kia thôi. Dựa vào năng lực của tôi, căn bản không thể tạo ra bất kì sự uy hiếp nào!” Quản gia lau mồ hôi, “Chuyện này, liên quan tới danh dự của gia tộc Eisen Deville, tôi nhất định phải xử lý thật cẩn thận!”

An Cách Nhĩ thấy ông nói rất dứt khoát, vẻ mặt cũng nghiêm túc, chỉ còn thiếu thề sống thề chết nữa thôi, hắn liền nhìn Mạc Phi bên cạnh.

Mạc Phi cuối cùng cũng gật đầu, đồng thời tăng thêm phòng bị, ba người đi theo quản gia lên lầu hai.

Quản gia cũng không dẫn bọn họ tới đâu xa, chẳng qua chỉ vào phòng thứ nhất trên lầu hai mà thôi, mở cửa ra, cho ba người nhìn vào bên trong.

Ba người vừa liếc mắt nhìn liền không khỏi giật mình — Bên trong có treo một đầu người! Không sai, là treo ngược lên trần nhà! Một cô gái trẻ tuổi bị treo lơ lửng giữa không trung, chiếc cổ vặn vẹo, con mắt muốn lọt ra ngoài, bị thắt cổ chết.

Sau đó không đợi mọi người hoàn hồn trở lại, quản gia dẫn mọi người tới phòng thứ hai, bên trong có một thiếu niên đang nằm trên giường, mắt mở trừng trừng nhìn về phía này.

Căn phòng thứ ba, là một ông lão nằm chết trên giường, khuôn mặt hốc hác xanh xao, giống như bị chết khô.

Cửu Dật nhìn một lát liền nhận ra, “Đây không phải là tước sĩ Victor sao?”

Quản gia gật đầu, “Không sai, chính là lão gia.”

“Không thể nào.” Cửu Dật có chút không hiểu, “Mấy ngày trước tôi còn gặp ông ấy mà.”

“Lão gia đột nhiên bị bệnh, qua một đêm liền biến thành như vậy.” Quản gia lo ngại nói, “Cả gia tộc này giống như bị nguyền rủa, đều chết hết…”

An Cách Nhĩ cau mày, “Đúng là rất giống bị nguyền rủa.”

“Nhưng gia tộc Eisen Deville có rất nhiều người thân và bạn bè, các đối tác cũng nhiều, quan hệ rất rộng.” Quản gia cay đắng nói, “Nếu như chuyện này để lọt ra ngoài, vậy sẽ có bao nhiêu lời nói xấu? Đồng thời không biết sẽ dính tới bao nhiêu người, tôi thật sự không dám nghĩ.”

An Cách Nhĩ liếc mắt nhìn quản gia, đột nhiên lên tiếng, “Vậy sao ông lại không bị gì?”

Quản gia sửng sốt, “A?”

“Nga… tôi cảm thấy rất kì lạ, xem ra không chỉ liên quan tới những người chung dòng máu thôi, mà còn liên quan tới những người khác nữa.” An Cách Nhĩ lầm bầm, “Nếu như là do lời nguyền, vậy chẳng phải ông cũng sẽ phải chết sao, nếu lão gia, thiếu gia nhà ông làm chuyện xấu, vậy ông chắc cũng phải nhúng tay vào, có đúng không?”

“Cậu, sao cậu lại dám vô lễ như thế?!” Vẻ mặt của quản gia giống như không thể tin An Cách Nhĩ lại có thể nói ra những lời này.

Cửu Dật suy nghĩ một chút, An Cách Nhĩ đoán chừng đã phát hiện ra cái gì đó, cho nên mới độc mồm như vậy.

An Cách Nhĩ đút hai tay vào túi, xoay người ra ngoài, nói với Cửu Dật, “Báo cảnh sát đi.”

“Mấy người…” Quản gia vội vàng đuổi theo, “Đây không phải trò đùa!”

“Ông sợ, không phải vì sợ ảnh hưởng đến danh dự của gia tộc, ông chỉ lấy cớ mà thôi.” An Cách Nhĩ thờ ơ nói, “Ông sợ những tội ác mình làm sẽ bị bại lộ, từ đó mất hết tất cả!”

Sắc mặt quản gia trở nên tái xanh, khẩn trương nhìn An Cách Nhĩ.

Mạc Phi nghe xong cũng cả kinh, chẳng lẽ quản gia chính là hung thủ?

An Cách Nhĩ chậm rãi bước ra ngoài, nói với Mạc Phi, “Đừng nhìn mấy thứ ở đây, hầu như toàn là những thứ trong truyền thuyết, mang sắc thái quái dị.”

Mạc Phi sửng sốt.

Cửu Dật cũng gật đầu, “Đúng vậy, nào là bình hủy diệt thế giới trong truyền thuyết, còn có đầu rắn mang tới tai họa, tượng mèo đen của Ai Cập cổ mang tới xui xẻo, đều là những thứ Mạc Phi đang nghiên cứu.”

“Dĩ nhiên là không phải.” An Cách Nhĩ nhẹ nhàng khoát tay chặn lại, nhìn quản gia đang cau mày đi đằng sau, “Nếu tôi đoán không sai, chủ nhân của ông, luôn trung thành với những thứ mang ‘lời nguyền’, thật ra là để gạt tiền người ta, đúng không?”

Sắc mặt quản gia trầm xuống, cúi đầu không nói.

“Gạt tiền?” Cửu Dật cũng cảm thấy buồn bực, “Gia tộc Eisen Deville không phải kinh doanh về rượu sao? Cái danh quý tộc cũng là âm mưu?”

“Vừa đúng dịp, một năm trước tôi ở châu Âu, giao tiếp với các quý tộc để phá án, cũng đã nghe không ít chuyện liên quan tới bọn họ. Gia tộc Eisen Deville hiển hách một thời đã suy tàn, từ một gia tộc vững mạnh đã trở nên yếu ớt, không còn bao nhiêu người.” An Cách Nhĩ vừa nói vừa ngồi xuống ghế sô pha, “Căn cứ theo dấu vết ở đây, ông và chủ nhân của ông đã ở đây rất lâu, không phải chỉ mới tới đây tị nạn! Hai người đã từ châu Âu dọn về đây.”

Mạc Phi nhíu mày một cái, “Những vật mang lời nguyền, đều là công cụ gạt tiền của bọn họ?”

An Cách Nhĩ vỗ vỗ con mèo mang lại xui xẻo, “Thiếu gia nhà ông lại đặc biệt nghiên cứu về phương diện này. Cơ hồ mỗi một món, sau lưng nó đều chứa đựng một câu chuyện, dĩ nhiên, có thứ bị nguyền rủa thì cũng là chuyện bình thường. Những thứ tràn ngập thần bí đều luôn có giá trị. Một mặt các người tạo ra những câu chuyện thần bí, nâng cao giá món đồ. Mặt khác, để một món đồ bình thường biến thành thứ mang tới xui xẻo, các người liền đưa ra giá thấp thu hồi lại!”

“Tôi đúng là đã từng nghe qua, dạng này rất thịnh hành trong giới quý tộc.” Cửu Dật cũng gật đầu.

Quản gia cắn chặt răng không nói, An Cách Nhĩ lắc đầu.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng còi hụ, xe cảnh sát và xe cứu thương rất nhanh đã tới, bác sĩ chạy vào phòng, cấp cứu cho đứa con của Wiesen.

Thân Nghị và Oss cũng bước vào.

An Cách Nhĩ cười nhạt nhìn quản gia, “Tự mình khai báo là lựa chọn tương đối sáng suốt đó.”