Tội Ái An Cách Nhĩ – Lê Minh Thiên

Chương 8-2: Kỉ niệm thời đi học



Lúc Mạc Phi và An Cách Nhĩ tới trường học, sắc trời đã tối.

Sân trường vào ban đêm rất khác với ban ngày, cả trường đều đã tắt đèn, những cửa sổ giống như những đôi mắt nhìn chằm chằm hai người.

Mạc Phi ngẩng mặt nhìn xung quanh, “Đừng nói là ở trường thật sự có ma nha.”

“Những nơi ban ngày rất đông người, khi đêm xuống lại vắng tanh, thường làm cho người ta cảm thấy kinh khủng, đây chính là sự chênh lệch.” An Cách Nhĩ giơ ngón tay, quơ quơ trước mặt Mạc Phi, “Đương nhiên, ở linh sơn hoang dã, ngày thường không có ai qua lại, khi đêm xuống sẽ càng thêm kinh khủng hơn.”

Mạc Phi cười hỏi, “Vậy An Cách Nhĩ, đối với em ở đâu mới không kinh khủng?”

“Không có a… Nếu anh nghĩ ở đây kinh khủng, nó sẽ liền kinh khủng, nếu anh nghĩ không kinh khủng, thì kinh khủng vẫn là kinh khủng, nhưng nó chỉ làm anh cảm thấy anh không khống chế được thôi.” An Cách Nhĩ tặc lưỡi hai tiếng, “Nhưng có vài cảm giác khác, thì lại hoàn toàn ngược lại, ví dụ như vui vẻ đi, anh nghĩ về vui vẻ chưa chắc anh sẽ vui vẻ, nhưng nếu anh nghĩ mất hứng, anh sẽ tự nhiên mất hứng.”

“Đừng nói nữa.” Mạc Phi vỗ vỗ bả vai An Cách Nhĩ, “Đi thôi, Oss đang chờ.”

An Cách Nhĩ theo chân Mạc Phi bước vào sân trường, Oss nói bọn họ đang ở thư viện, quyển sách với mấy thầy cô đều đang ở đó.

Nhưng mà không biết đèn điện ở đây có phải có vấn đề hay không, hơn nửa đêm rồi mà một ngọn đèn cũng không có, toàn bộ sân trường đều đen thui.

“Sao lại tối vậy?” Mạc Phi cau mày, may là có mang theo đèn pin.

“Ở đây là trường trung học, cũng không phải trường nội trú, khoảng bốn giờ chiều là học sinh đã về hết rồi.” An Cách Nhĩ vừa đi vừa nhìn bức tường trắng trước mặt, trên đó được vẽ rất nhiều, hơn nữa cũng không tệ. Hắn đứng quan sát một lúc, “Ân, ngôi trường này còn bồi dưỡng nghệ thuật cho học sinh à.”

Lại đi một lát, hai người nhìn tòa nhà màu trắng trước mặt, trước lầu có một bức tượng, có nhiều cuốn sách tạo nên, đây hẳn là thư viện.

“Có cần phải bí mật vậy không.” An Cách Nhĩ oán giận nói, “Để cái bảng hiệu rõ ràng bộ chết hả?”

“Ân…” Mạc Phi gật đầu, không tự giác xoay người lui về sau nhìn xung quanh.

An Cách Nhĩ thấy hắn không ngừng lui về sau, hỏi, “Mạc Phi, anh nhìn cái gì vậy?”

“An Cách Nhĩ, em không nghe thấy tiếng bước chân sao?” Mạc Phi hỏi, “Anh cảm thấy, sau khi chúng ta bước vào trường, hình như luôn có người đi theo chúng ta.”

“Không có đâu.” An Cách Nhĩ xoay đầu nhìn, “Lúc nãy ở ngoài cửa, cả bảo vệ tôi cũng không thấy.”

“Có thể do anh khẩn trương quá, cho nên nghi thần nghi quỷ.” Mạc Phi cười cười, ngẩng đầu, trên lầu hai có đèn sáng, còn có bóng người, bên dưới có xe cảnh sát, đèn xe lóe lóe, có mấy nhân viên bước từ thư viện ra, hai người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm — Cuối cùng cũng thấy người sống.

Ở lầu hai của thư viện, có rất nhiều nhân viên đang tụ tập ở đó, ngoại trừ bọn Oss, còn có vài người mà hai người chưa từng gặp qua, chắc là giáo viên của trường học.

Trong góc, có một nữ sinh đang ngồi, vóc dáng thoạt nhìn rất nhỏ, thân thể gầy yếu, mắt to, da trắng, rất đáng yêu.

Nữ sinh khi thấy An Cách Nhĩ bước vào liền ngẩng đầu nhìn một cái, sau đó tiếp tục cúi đầu.

An Cách Nhĩ quan sát một lát, đồng phục sạch sẽ, ôm balo in hình búp bê, tay cầm điện thoại màu hồng có dán hình phim hoạt hình. An Cách Nhĩ không nói chuyện với Thân Nghị bọn họ, mà bước thẳng tới cửa sổ, nhìn ra ngoài.

“An Cách Nhĩ.” Oss kéo tay áo hắn, ý bảo hắn đi theo mình.

An Cách Nhĩ đi theo hắn, bước tới trước bàn, trên đó có một quyển sách, rất dày và cũ, tờ giấy giống như đã bị nướng qua, khô vàng, phía trên viết đầy kí hiệu kì lạ, rậm rạp chằng chịt.

“Cuốn này là viết tay?” An Cách Nhĩ cầm cuốn sách lên, cẩn thận suy nghĩ, “Hình như đã lâu lắm rồi.”

“Sách này từ đâu mà có?” Thân Nghị nhịn không được lên tiếng hỏi thủ thư, “Học sinh năm nhất không phải phải trải qua kiểm tra nghiêm ngặt sao?”

Thủ thư là một giáo viên hơn 60 tuổi, đeo cặp kính dày, ông cũng bất đắc dĩ, “Cuốn sách này, đúng là không phải của thư viện, nhưng mà trước đây, tôi có nghe một truyền thuyết về quyển sách này.”

“Truyền thuyết?” Mạc Phi cảm thấy kì lạ, sách của thư viện mà vẫn có truyền thuyết, có truyền thuyết cũng được đi, nhưng mà thủ thư còn không biết quyển sách này tồn tại, đây là cái thể loại gì?

An Cách Nhĩ lật một tờ xem, trên đó được viết đầy bùa chú, còn có một hình vẽ. Trên đó vẽ một người chết được treo trên đồng hồ, so với thi thể kia rất giống nhau… Nội dung quyển sách này tương đối quỷ dị, mỗi trang hầu như đều viết về bùa chú, mà một một bùa chú, đều phối hợp với một kiểu chết.

An Cách Nhĩ xem hồi lâu, cười lên, “Có vẻ tà ác.”

“Đúng vậy, là Necronomicon đó.” Thủ thư thuận miệng nói một câu, “Đã nhiều năm như vậy, cũng chết không ít người rồi.”

“Nhiều năm?” An Cách Nhĩ nghe thấy lời của thủ thư.

“Ách…” Thủ thư há miệng, ý thức mình nói sai, hốt hoảng giải thích, “Cái này…”

An Cách Nhĩ tựa hồ không muốn truy hỏi, tiếp tục lật từng trang xem, “đây là trang 11, cuốn sách này có tổng cộng 30 trang, mỗi trang là một kiểu chết, ông đừng nói với tôi là trước đây đã chết 10 người rồi đi?”

Thủ thư lúng túng, “Cái đó…”

“Trường học này rất lớn, nếu trong một thời gian dài đã chết 10 người, có thể sẽ không có ai chú ý, nhưng nếu liên quan tới cuốn sách này, vậy thì lại khác.” An Cách Nhĩ nói, “Cái này đã thuộc về án mưu sát liên hoàn rồi.”

Thủ thư nhìn hiệu trưởng, hiệu trưởng cầm khăn không ngừng lau mồ hôi, bộ dáng trông như rất gấp.

“Nghĩa vụ của mọi người là hợp tác với cảnh sát.” Thân Nghị xệ mặt xuống, “Ông còn có điều giấu diếm đúng không?”

“Không có… Thật ra đã kéo dài ba mươi năm rồi.” Hiệu trưởng lau mồ hôi than thở, “Trường chúng tôi cứ ba năm một lần, sẽ có một người chết. Mỗi học sinh học ba năm, mỗi khi tốt nghiệp, sẽ lại gặp một vụ án. Nhưng mỗi lần, người chết không phải là học sinh, mà là giáo viên, nhân viên tạp vụ, thậm chí là nhân viên của nhà trường, mỗi một vụ án phát sinh, quyển sách thần bí này lại xuất hiện, chỉ khi nào vụ án kết thúc, quyển sách sẽ lại không cánh mà bay, ba năm sau, nó lại xuất hiện!”

“Hiệu trưởng, ông đang kể chuyện xưa à?” Oss cảm thấy có quỷ mới tin cái này, “Coi như là án mưu sát liên hoàn đi, nhưng giết người kéo dài những ba mươi năm, sao tôi có thể tin được! Kể chuyện chả hợp lý gì hết, nếu là thật, sao ông lại không đi báo án?”

Sắc mặt hiệu trưởng trắng bệch, đầu đổ đầy mồ hôi.

“Nói cách khác, mỗi lần quyển sách này xuất hiện thì sẽ có người chết, đúng không?” An Cách Nhĩ nói, vươn tay về phía Thân Nghị xin mượn bật lửa, “Vậy đốt nó đi.”

“Ai!” Oss vội vàng nhào tới bảo vệ quyển sách, Tôn Kỳ ôm lấy cánh tay An Cách Nhĩ, “Vật chứng của người ta mà!”

Mạc Phi sợ bọn họ quá kích động sẽ làm An Cách Nhĩ bị thương, cho nên lặng lẽ kéo người ra bước tới bên cửa sổ, “An Cách Nhĩ, đừng có phá, em có manh mối chưa?”

An Cách Nhĩ ngẩng mặt lên suy nghĩ, “Tôi vừa mới tới thôi, manh mối đâu ra a, hơn nữa, là án ba mươi năm lận, phải tra xét.”

“Em không đưa ra ý kiến gì sao?” Mạc Phi nhắc nhở An Cách Nhĩ, “Vụ lần này không phải hợp với em lắm à?”

“Vầy nè.” An Cách Nhĩ thừa dịp mọi người không chú ý tới, thấp giọng nói với Mạc Phi, “Lúc nãy đúng là có người đi theo chúng ta.”

Mạc Phi hơi kinh hãi, “Hung thủ?”

An Cách Nhĩ suy nghĩ một lát, “Cũng chưa chắc, có lẽ là tới xem náo nhiệt thôi.”

“Nhưng lúc nãy đâu có thấy ai, hơn nữa bên dưới cũng có cảnh sát!” Mạc Phi vừa nói vừa nhìn xuống dưới.

“Chắc là đi rồi.” An Cách Nhĩ tựa vào bên cửa sổ, thấp giọng hỏi, “Mạc Phi, anh có thích con nít không?”

Mạc Phi ngẩn người, không hiểu vấn đề của An Cách Nhĩ có liên quan tới vụ án hay không, nhưng mà từ trước tới giờ người kia đã luôn như vậy rồi, cho nên vẫn gật đầu, “Thích lắm.”

Hai người đứng bên cửa sổ xì xào nói chuyện, Oss nhịn không được lên tiếng, “Hai cái người kia, bàn vụ án giùm cái đi, làm lẹ lẹ để tui còn về tắm rửa, đi ngủ nữa.”

An Cách Nhĩ xoay đầu lại, nhìn nữ sinh ngồi trong góc, hơi cười cười, “Ân, ba mươi năm đúng là biến hóa rất lớn… có thể là do thời đại không giống nhau đi, ba mươi năm trước có thể là một món đồ rất được coi trọng, ba mươi năm sau chắc gì đã còn được như thế.”

“Có ý gì?” Oss nhăn nhó nhìn An Cách Nhĩ, “Nói rõ ràng chút đi, có phải là mấu chốt để phá án không?”

An Cách Nhĩ vỗ vỗ ót hắn, “Tự suy nghĩ đi, ba mươi năm dài như vậy, cũng không đến nỗi là rất khó tìm, manh mối nằm ở thời gian, thời gian có thể thay đổi tất cả.” Nói xong, kéo Mạc Phi ra ngoài.

“An Cách Nhĩ, sao lại nói với Oss, manh mối nằm ở thời gian?” Mạc Phi và An Cách Nhĩ cùng nhau về nhà, trên đường bước ra khỏi trường, Mạc Phi lên tiếng hỏi.

“Mạc Phi, có phải khoảng thời gian đi học của anh không dài đúng không?” An Cách Nhĩ lại hỏi vấn đề không liên quan.

“Đúng thế.” Mạc Phi gật đầu, “Có mấy năm thôi, hơn nữa anh thường cúp cua, có lúc lại muốn đi làm, cho nên việc học bị cắt ngang.”

“Vậy anh có kỉ niệm gì về mái trường không?” An Cách Nhĩ cảm thấy hứng thú, kéo tay Mạc Phi, cười hỏi.

“Ân…” Mạc Phi suy nghĩ, bất đắc dĩ cười cười, “Thật ra thì cũng chẳng có gì vui, lúc đi học hầu như toàn là đi đánh nhau, thầy cô cũng chẳng thích anh mà.”

“Vậy sao anh lại hâm mộ mấy đứa học sinh quá vậy?” An Cách Nhĩ vươn tay, chọt chọt má hắn.

Mạc Phi có chút xấu hổ, “Nhưng cũng có vài chuyện vui mà, thời học sinh rất quý giá.”

“Vậy a.” An Cách Nhĩ không rõ, cười nhìn Mạc Phi, “Cũng chính vì quý giá, nên phải bảo vệ, không nên bị phá hư.”

“Cho nên, vụ án lần này có liên quan đến bảo vệ thời gian?” Mạc Phi tiếp tục suy đoán.

“Anh đừng có học cái tính của Oss, lúc nào cũng có thể suy nghĩ về vụ án, càng làm như vậy càng không phá được.” An Cách Nhĩ nhắc nhở Mạc Phi, “Hung thủ cũng chẳng phải thám tử, suy nghĩ bình thường của bọn họ là mô thức cuộc sống chứ không phải mô thức dò án. Suy nghĩ về vụ án quá mức, sẽ làm bản thân bị giam trong suy nghĩ, không giúp gì cho việc phá án cả.”

“Nga…” Mạc Phi lập tức bày ra bộ dáng đã thụ giáo, hai người bước tới chiếc xe của mình đậu bên cửa trường học. Mạc Phi vừa móc chìa khóa ra, liền nhìn thấy ở phía xa trong bóng tối, có một bóng người.

Người nọ đứng dưới đèn đường, dáng vẻ xem ra rất khôi ngô, phải là nam. Trên tay hắn có cầm một chiếc búa, giống như búa phòng cháy, hình như có nước nhỏ giọt, trên đất ướt một mảng nhỏ.

“An Cách Nhĩ, lên xe đi.” Mạc Phi cau mày nhìn chằm chằm người nọ, phòng hờ hắn làm ra hành động gì đó.

An Cách Nhĩ không động đậy, vẫn đứng đó nhìn người kia.

Mạc Phi mở cửa xe, kéo An Cách Nhĩ ra sau, lấy điện thoại ra nhấn 8 số, mắt vẫn nhìn người kia chăm chú. Mà ngay phút Mạc Phi bấm số gọi cho Oss, người kia liền xoay người vọt vào trong tòa nhà đang xây dựng bên cạnh.

Mạc Phi sợ hắn sẽ nhảy ra từ chỗ khác, vội vàng đẩy An Cách Nhĩ vào xe, còn mình thì khẩn trương nhìn chăm chăm bốn phía.

Không lâu sau, Thân Nghị mang mọi người chạy ra ngoài.

“Mạc Phi!” Oss vừa chạy vừa hỏi, “Hung thủ gì? Ở đâu?”

Mạc Phi chỉ chỉ cột đèn, “Chỗ đó có thể có vết máu, nhưng người thì chạy mất rồi.”

Oss và Tôn Kỳ chạy sang nhìn, chỉ chốc lát, hai người đã trở lại, “Đúng là có vết máu, người nọ dùng búa đánh ai?”

“Cũng chưa hẳn là máu người.” An Cách Nhĩ ngồi trong xe nhìn ra ngoài, “Ai, ở một nơi đẹp như thế này, phụ cận có cần tăng cường quản lý không?” Vừa nói vừa vươn tay chỉ cột đèn xanh đèn đỏ, “Bên kia hẳn là có camera.”

Thân Nghị vội vàng liên lạc với bên giao thông, kiểm tra máy camera ở đây, An Cách Nhĩ ngoắc ngoắc Mạc Phi, “Về đi.”

“Chờ chút!” Oss ngăn lại, “Tự nhiên thấy một người cấm búa, hai người thấy hắn nhìn trường học hay là nhìn hai người?”

An Cách Nhĩ trừng mắt nhìn, “Hẳn là không có nhìn trường học.”

“Khẳng định chứ?” Oss cả kinh, “Cậu lại đắc tội với biến thái nào nữa vậy?”

An Cách Nhĩ có chút buồn ngủ, nâng cằm trả lời, “Ân, gần đây hình như tôi đắc tội với không ít biến thái, anh hỏi ai?”

“An Cách Nhĩ!” Oss gấp gáp.

“Không cần lo lắng, tôi cảm thấy hắn chỉ là người đi ngang thôi.” An Cách Nhĩ thả lỏng vai, hỏi Mạc Phi, “Đúng ha?”

Mạc Phi không lên tiếng, chẳng qua hắn đang liều mạng nhớ lại, bóng dáng của người kia có giống người mình từng thấy không.

“A!”

Bên đây đang nói chuyện, phía trước đột nhiên có tiếng con gái kêu.

Mọi người ngẩng đầu lên, người gào thét là Tôn Kỳ, cô đang đứng cạnh đường lớn, một tay chỉ về tòa nhà đang xây dựng, một tay mãnh liệt ngoắc mọi người.

Oss chạy tới, cũng sửng sờ, không biết đã nhìn thấy cái gì.

An Cách Nhĩ có chút tò mò, vì vậy xuống xe kéo Mạc Phi tới nhìn. Chỉ thấy ở một góc cua tương đối bí mật, có một đống lông đầm đìa máu, hình như là da thú.

“Chắc là mèo đêm với chó hoang.” Thân Nghị đứng bên đống da thịt kiểm tra một chút, “Bị lột da, da thì còn mà thịt thì mất.”

“Quả nhiên là người đi ngang qua.” An Cách Nhĩ cười cười, “Chẳng phải là hung thủ, cũng chẳng phải là biến thái, chẳng qua vừa làm thịt xong, đi ra liền đụng phải chúng ta.”