Tội Ái An Cách Nhĩ – Lê Minh Thiên

Chương 8-3: Người lang thang



Hành động của An Cách Nhĩ hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Oss bọn họ, hắn không đi tra xét về cuốn sách kia, thậm chí một chút hứng thú cũng không có, trực tiếp leo lên xe, bảo Mạc Phi chở về nhà.

Thân Nghị bọn họ cũng không có cách, dù sao tính cách thích độc lập hành động của An Cách Nhĩ cũng đâu phải mới ngày một ngày hai, đột nhiên đùng một cái, nói cho mọi người biết hung thủ là ai.

“Chú đoán xem.” Oss hăng hái bừng bừng hỏi Thân Nghị, “Lần này có khi nào An Cách Nhĩ cũng không phá được?”

“Cậu rất muốn nhìn thấy An Cách Nhĩ không phá được án à?” Thân Nghị cười hỏi, “Hắn không có manh mối, chúng ta cũng chẳng phá được án.”

“Mặc dù tôi rất muốn phá án, nhưng mà tôi vẫn muốn một lần nhìn thấy dáng vẻ không phá được án của An Cách Nhĩ, chỉ vậy thôi tôi đã hài lòng lắm rồi!” Oss bất đắc dĩ nói, “Chú nói thử xem, chẳng lẽ trên đời này không có tội phạm nào vượt qua được An Cách Nhĩ?”

“Tà mãi mãi không thể thắng chính, anh có phải cảnh sát không vậy!” Tôn Kỳ thu thập vật chứng, chuẩn bị về cảnh cục.

“Tôi không phải muốn hắn không phá được án, mà tôi chỉ muốn nhìn thấy dáng vẻ nhận thua của hắn thôi.” Oss ngẩng mặt bắt đầu tưởng tượng, “Hai người không cảm thấy hắn càng ngày càng giống thần côn chứ chẳng còn là người nữa sao? Làm người phải có lúc mắc sai lầm, vậy mới là người chứ.”

Thân Nghị và Tôn Kỳ nhìn nhau, cảm thấy Oss nói rất có lý, khi An Cách Nhĩ mắc sai lầm sẽ có biểu lộ gì, tất cả đều có chút mong đợi. Quan trọng nhất là, bọn họ luôn luôn cầu cứu An Cách Nhĩ khi gặp vụ án khó, điều này rất chạm vào lòng tự ái làm cảnh sát của Thân Nghị bọn họ.

“Đội trưởng.”

Lúc này, có một cảnh viên chạy tới nói với Thân Nghị, “Chúng tôi tìm được một số thứ, chú có muốn tới xem không?”

Thân Nghị gật đầu, cùng Oss đi theo cảnh viên.

Cảnh viên dẫn bọn họ tới một con hẻm trong góc đường, tìm được một cái nắp hầm có thể mở được, kéo ra nhìn, bên trong có rất nhiều đồ dùng sinh hoạt, giống như một căn nhà.

“Mặc dù rất dơ, nhưng hình như vẫn có người ở, hơn nữa thời gian cũng không ngắn.” Oss bóp mũi nhảy xuống dưới, nhìn bốn phía, phát hiện bên trong có đầy đủ, có giường, có bàn, mấu chốt là có rất nhiều sách.

“Trắng đến kì lạ.” Tôn Kỳ cầm chiếc đèn làm bằng đầu lâu của động vật lên, đưa cho Oss bọn họ xem.

“Đúng vậy, còn mang một mùi máu tanh là lạ.” Oss cũng gật đầu.

“Đều là truyện nước ngoài.” Thân Nghị cầm lên vài cuốn xem thử, móc điện thoại ra bấm số, “An Cách Nhĩ, đi xa chưa? Có thứ tốt cho cậu xem nè.”

An Cách Nhĩ đặt điện thoại Mạc Phi xuống, gõ cằm, “Mạc Phi, quay lại đi, Thân Nghị bọn họ tìm được thứ thú vị.”

“Nga.” Mạc Phi gật đầu, quay đầu xe, hỏi, “Có chuyện gì thú vị?”

“Bọn họ tìm được chỗ ở.” An Cách Nhĩ nói tới đây thở mạnh một cái, “Của một kẻ lang thang.”

Mạc Phi bất đắc dĩ, không biết có phải do An Cách Nhĩ cố tình hay không.

“Anh cảm thấy, tại sao một người lại muốn đi lang thang?” An Cách Nhĩ cảm thấy hứng thú, hỏi Mạc Phi.

“Ân…” Mạc Phi suy nghĩ một chút, “Nếu nói là lang thang, đại khái vì không có nơi nương tựa, hoặc là không có năng lực tự sinh tồn?”

“Vậy anh cảm thấy cái dạng cuộc sống gì mới là có nơi nương tựa?” An Cách Nhĩ tiếp tục đặt câu hỏi.

“Có người nhà dĩ nhiên là tốt nhất, không có người nhà thì lúc nào cũng phải nhìn người ta.” Mạc Phi nhớ tới cuộc sống lúc trước của mình, có chút cảm khái, “Nếu còn nhỏ, chẳng có kỹ năng sinh tồn gì, vậy chỉ có thể kỳ vọng gặp được một người tốt, có thể tạm thời chăm sóc cho mình, cho đến khi có được một số kỹ năng nhất định, có thể dựa vào chính mình, lúc đó sẽ không cần sống lang thang nữa.”

“Vậy anh nói thử xem, năng lực sinh tồn là năng lực gì?” Vấn đề của An Cách Nhĩ vẫn còn chưa kết thúc.

“Sinh tồn… căn bản là trụ cột về kinh tế.” Mạc Phi đáp, “Muốn tự kiếm tiền nuôi sống bản thân, tốt nhất phải biết một nghề nào đó, được dạy dỗ đương nhiên là tốt hơn. Thân thể khỏe mạnh cũng được, cường tráng một chút để có thể chịu cực.”

An Cách Nhĩ nhẹ nhàng cười một tiếng, “Một người được học hành đàng hoàng, lại vô cùng thông minh, sao lại muốn đi lang thang?”

“A? Vậy thì có thể là vì một lý do nào đó.” Mạc Phi nghiêm túc suy nghĩ, “Có lẽ thần kinh không ổn, bị kích động… hoặc chính là vì quá tuyệt vọng.”

An Cách Nhĩ cong khóe miệng, “Người đi lên dốc, nước chảy xuống thấp, tất cả đều cảm thấy, có nhà, có ăn có mặc, có dạy dỗ, có phẩm vị, có địa vị xã hội, được người ta tôn trọng, đây mới là cuộc sống, có đúng không?”

“Đại đa số đều cho là vậy đi, dĩ nhiên những thứ này đều là vật chất, anh nghĩ quan trọng nhất là có người nhà, có bạn bè, được làm việc mình thích, như vậy sẽ không cô đơn, không cần nhiều vật chất như thế.” Mạc Phi vừa nói, vừa dừng xe trước con hẻm mà Thân Nghị nói.

An Cách Nhĩ ngồi im trong xe, dựa vào cửa sổ nhìn cảnh đêm bên ngoài.

“An Cách Nhĩ, đi thôi.” Mạc Phi nhắc nhở An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ liếc Mạc Phi, dựa vào cửa ngáp một cái, hình như lại lười nữa rồi.

“An Cách Nhĩ?” Mạc Phi vỗ vỗ hắn, “Làm xong sớm rồi về ngủ, ha?”

Mạc Phi nhỏ nhẹ nói, giống như đang dụ con nít, An Cách Nhĩ rất nghe lời, gật đầu.

Hai người dọc theo con phố đen kịt đi vào bên trong, phía trước cách đó không xa có vài cảnh sát, xe cảnh sát đậu gần đó, đèn xe sáng lóa.

“Bên kia.” Mạc Phi kéo tay An Cách Nhĩ, để hắn đi nhanh hơn. An Cách Nhĩ đi rất chậm, nhìn hai bên ngõ hẻm, giống như quan sát gì đó.

“An Cách Nhĩ?” Mạc Phi nghĩ hắn không được thoải mái, xoay đầu nhìn, “Nếu em thấy mệt, vậy chúng ta về trước?”

An Cách Nhĩ chỉ làm một động tác tay nhẹ nhàng, ý bảo ‘đừng có lên tiếng’… cũng đồng nghĩa kêu Mạc Phi dùng tai lắng nghe.

Mạc Phi lắng tai nghe tiếng gió xung quanh. Trong đêm tối an tĩnh, hắn nghe thấy một tiếng thở, giống như của người đang ngủ. Cảm giác như mình đang bước vào một căn phòng tập thể, tất cả đều đã thiếp đi, tiếng hít thở rất bình thản.

“Sao lại như vậy?” Mạc Phi buồn bực.

“Là vấn đề của khí lưu, gió xuyên qua hai tòa nhà đang xây vọng lại tạo thành.” An Cách Nhĩ vừa đi vừa nói, “Con người đối với chỗ ở rất cầu kỳ, người bình thường sẽ chọn nơi mình thích, anh có cảm thấy người sống lang thang có nhiều sự lựa chọn hơn?”

Mạc Phi nghe xong, cảm thấy thú vị, “An Cách Nhĩ, cách nói của em, cẩn thận suy nghĩ có thể thấy nó cũng có lý. Người bình thường có rất ít sự lựa chọn, phải chọn chỗ giao thông tiện lợi, gần chỗ làm hay là rời khỏi nhà tiện hơn. Nhưng người sống lang thang, có thể lựa chọn mọi nơi, bốn bể là nhà. Họ muốn xem mặt trời mọc, có thể dọn ra ở khu phía đông, muốn xem mặt trời lặn, liền chuyển sang khu phía tây.”

“Ân.” An Cách Nhĩ nở nụ cười, “Mạc Phi, cách nói này rất lãng mạn, muốn xem mặt trời mọc liền xuống dưới cầu ở phía đông, muốn xem mặt trời lặn liền xuống dưới cầu ở phía tây.”

“Lúc trước anh đã từng làm chuyện đó.” Mạc Phi hỏi hắn, “Em có cảm thấy, người kia chính là thích loại này nên mới sống lang thang?”

An Cách Nhĩ gật đầu, “Bên kia là trường học, ban ngày sẽ có tiếng chuông, lúc ăn trưa cũng sẽ rất náo nhiệt, anh nhìn xem, hai bên con hẻm có rất nhiều trúc, ở đây ban ngày có thể bán thịt nướng.”

“Ân.” Mạc Phi cảm thấy đúng, “Ban ngày rất náo nhiệt, buổi tối lại có khí lưu, giống như đang sống trong kí túc xá, cuộc sống ở đây giống như sống trong trường vậy.”

An Cách Nhĩ bước tới lối vào của căn nhà kia, vươn tay sờ lỗ mũi, “Mùi máu tanh.”

Mạc Phi cũng ngửi thấy, khẽ cau mày, “Lúc nãy ở đầu hẻm có xác chó mèo, có phải do người ở đây giết?”

“Có lẽ.” An Cách Nhĩ chậm rãi leo xuống dưới, Thân Nghị bọn họ đang dùng đèn rọi đồ xem xung quanh.

“Sách gì vậy trời?” Oss lật xem, cau mày, “Một chữ cũng xem không hiểu.”

“Một vài tác phẩm văn học thôi.” An Cách Nhĩ vươn tay lấy một quyển, “Cuốn này có rất nhiều nếp gấp, chứng tỏ được đọc rất nghiêm túc, là bản gốc, giấy tốt, bố trí đẹp… hẳn là không rẻ.”

“Bây giờ vẫn còn người biết thưởng thức sách sao?” Oss nhìn xung quanh, “Nơi này mỗi món đều rất tốt, sách cũng thuộc loại đắt tiền, hẳn là con nhà giàu có, vậy sao lại tới đây sống? Chẳng có lẽ có tiền đem đi mua sách hết?”

An Cách Nhĩ nhìn Mạc Phi.

Mạc Phi vừa mới nói chuyện với An Cách Nhĩ, biết người này thích trường học nên mới sống ở đây. Nói cách khác đã nắm được đại tiền đề, manh mối kế tiếp là sách… một người thích trường thì có nhiều sách là đúng rồi, từ chỗ này có thể suy luận ra cái gì chứ?

Dáng vẻ cúi đầu suy nghĩ của Mạc Phi, làm An Cách Nhĩ hứng thú. Nhưng hàng lông mày của Mạc Phi lại nhíu lại, chứng tỏ, người kia không suy ra được manh mối.

“Nhiều sách như vậy, hẳn là phải vào nhà sách mới mua được.” An Cách Nhĩ tìm một cái ghế có tạo hình bằng phẳng, ngồi xuống, “Tôi phát hiện hắn rất có phẩm vị, mỗi một món đồ đều mang phong cách riêng.”

Oss gật đầu, đúng là vậy nhưng nó có nghĩa là gì?

Trong đầu Mạc Phi liền có linh quang chợt lóe, “Thư viện!”

“Thư viện cái gì?” Oss nhìn Mạc Phi.

“Mỗi thư viện đều sẽ có người đi mua sách, sẽ tiếp xúc với nhiều sách.” Mạc Phi thấp giọng nói, “Thư viện của trường học là một trường hợp đặc biệt.”

Thân Nghị chờ Mạc Phi nói xong, cũng ngẩn người.

“Ở đây, mỗi một cuốn sách đều bị che giá tiền lại.” Tôn Kỳ chợt chú ý tới một hiện tượng tương đối kì lạ, chỉ có vài cuốn sách là không có che giá tiền thôi, “Đây là thủ pháp thường thấy ở thư viện.”

“Những cuốn này trộm từ thư viện? Nhưng thư viện của trường trung học lại có mấy cuốn thâm ảo như thế này á?” Oss suy nghĩ, “Có khi nào liên quan tới vụ giết người liên hoàn kia không?”

“Tìm được chủ nhân của nơi này liền biết.” An Cách Nhĩ cảm thấy chiếc giường với cái bàn ở đây rất thú vị, “Thủ công a, dùng vật liệu thượng hạng, người này rất biết thưởng thức.”

“An Cách Nhĩ, hắn chừng nào thì về?” Thân Nghị vỗ vỗ An Cách Nhĩ đang híp mắt thưởng thức đồ đạc, “Nếu hắn là hung thủ giết chết cô giáo kia, có thể bắt được không?”

“Hắn không phải hung thủ sát hại cô giáo.” An Cách Nhĩ lắc đầu, nói một câu làm mọi người giật mình không thôi.

“Sát hại cô giáo đó, là người của thư viện.” An Cách Nhĩ chậm rãi nói, “Người sống lang thang thú vị này, đang nhắc nhở cảnh sát tìm bắt hung thủ.”

“Tra mấy người trên 50 tuổi đi?” Oss đề nghị, “Vụ án kéo dài nhiều năm như vậy, tuổi tác chắn chắn không nhỏ!”

“Nếu chẳng qua chỉ là vấn đề tuổi tác, vậy chúng ta cần nhắc nhở để làm gì?” An Cách Nhĩ vẫn lắc đầu, “Truyền thuyết của sân trường, còn có cuộc sống ở đó cũng là một phần rất quan trọng!”