Tôi Ăn Hành Thì Anh Ăn Đủ!

Chương 1: Nữ Chính tiểu thuyết Hào Môn (1)



Edit: Meo meo thích đào hố:3

Beta: Sa Nhi

=================

Phi Hồng là một người chấp hành nhiệm vụ vô cùng dâm dật háo sắc.

Mục tiêu cuộc đời cô chỉ có ba thứ:

1, Đè Chủ Thần.

2, Làm Chủ Thần.

3, Nện Chủ Thần.

Đáng tiếc chuyện sắp thành lại bại trong gang tấc.

Cô nằm trong bể thây biển máu, nhớ lại vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ của Chủ Thần khi cơ ngực trắng nõn nà của hắn bị phô bày ra trước mắt người khác, ái chà cái cảm giác tuyệt vời này...

Chậc chậc.

Đúng là vừa trắng lại vừa to.

Một đám nội tạng theo dòng nước trôi qua, Phi Hồng tiện tay vớt lên, ưu nhã đặt vào cơ thể nát bấy của mình.

Tiếng máy móc cứng ngắc lạnh lùng vang lên.

"Số hiệu G-142857 vi phạm điều lệ thứ 1967, 1968, 1969 trong "Quy tắc của Chủ Thần". Dựa theo "Cơ sở dữ liệu về nhân cách của người chấp hành nhiệm vụ", số hiệu G-142857 bị phán định là tham lam, xảo trá, âm hiểm, dâm dật, háo sắc, không có tình cảm, nhận định cấp bậc nhân cách ở trạng thái nguy hiểm cấp độ cao, phù hợp với "Phân tích và dự đoán nguồn gốc cấu thành tội phạm của người chấp hành nhiệm vụ"..."

Phi Hồng lại vớt thêm một khúc xương, suy tư không biết đây là bộ phận nào trên cơ thể của mình.

"Xương của ta đẹp thật."

Cô tán thưởng một cách chân thành.

Tiếng máy móc càng thêm lạnh lẽo: "Số hiệu G-142857 không biết hối cải, hiện tại bị tước tư cách thăm nom, đưa vào hệ thống luân hồi trừng phạt ác mộng, thời gian chấp hành hình phạt là 142857 giờ!"

"Số hiệu G-142857 có ý kiến gì không?"

"Có."

"... Nói."

"Tại sao ta lại quyến rũ thất bại? Chẳng lẽ Chủ Thần thích áo ngủ hai dây lụa đỏ khoét ngực?" ý thức của cô chậc chậc vài tiếng, giọng nói vừa mềm mại vừa quyến rũ: "Đúng là lẳng lơ."

"Cút!!!"

Tiếng máy móc đột nhiên trở nên sắc bén, bộ xương của Phi Hồng hóa thành bột mịn.

Ác mộng lập tức bắt đầu.

Đối với Phi Hồng mà nói, kịch bản trừng phạt mà Chủ Thần đích thân chọn cho cô cũng rất "thú vị":

Cô bị tước đoạt đãi ngộ như "nữ chính" của thần đàn, trở thành kẻ bị hy sinh, bị ruồng bỏ.

"Cô" bị bọn buôn người bán vào núi, làm vợ chung của ba anh em, vất vả lắm mới trốn được về trường thì nhận được tin gia đình vì tìm cô đã táng gia bại sản, "nữ chính" là bạn tốt của cô tất nhiên không thể đứng nhìn không, vì thế cô ta không cần hỏi cô có đồng ý không, tự ý huy động mọi người trong trường "quyên tiền" cho cô.

Tất cả bạn bè trong trường đều biết cô bị lừa bán, bọn họ cô lập cô, nhục mạ cô, cho đến khi cô ôm hận qua đời.

— [ Thời gian trừng phạt còn lại: 112.004/h] —

"Nàng" là thiên kim tiểu thư, tỳ nữ là tỷ muội tốt của nàng, nhưng ai bảo "tỳ nữ" này là nữ chính chứ! Cho nên tỳ nữ giả danh tiểu thư cứu nam chính lúc hắn đang hấp hối, đưa ngọc bội của tiểu thư cho hắn. Đến khi nam chính công thành danh toại, từ một nô lệ nhỏ bé đang vất vả chạy trốn biến thành thống soái thống lĩnh vạn quân, hắn mang ngọc bội đến cửa muốn cưới tiểu thư về, kết quả phát hiện ra nhận nhầm người.

Nam chính giận dữ, giết sạch người nhà "nàng".

— [ Thời gian trừng phạt còn lại: 38321/h] —

Nước mất nhà tan, công chúa tuẫn mình theo nước sau khi được cứu sống thì bị sung vào quân đội, mà thân là con gái của gian thần, "nữ chính" cá mặn nhờ ăn bám bạo quân mà được hưởng hết vinh hoa phú quý, mẫu nghi thiên hạ.

— [ Thời gian trừng phạt còn lại: 6521/h] —

"Nữ chính" xuyên không, chiếm lấy cơ thể và nhan sắc của cô, ngủ với chồng của cô, tiêu tiền của cô, tất cả mọi người đều thích cái người "ngoan ngoãn đáng yêu" này, tất cả mọi người đều cho rằng cô phải ngoan ngoãn nhường lại cơ thể cho "nữ chính".

— [ Thời gian trừng phạt còn lại: 444/h] —

Hắn đang muốn cảnh cáo cô: "Nhìn xem, đây là kết cục khi đối nghịch với ta."

Nếu không phải là "nữ chính", ngươi là cái thá gì?

Phi Hồng cũng không phản bác, chỉ cười như có như không, nhắm mắt lại.

"Còn muốn chạy trốn nữa sao?"

Một giọng nam dịu dàng quanh quẩn bên tai cô.

"Em nhìn em xem, khắp người chỗ nào cũng có vết thương."

Đau đớn lan khắp da thịt, Phi Hồng mở bừng mắt.

Hệ thống trừng phạt cũng lập tức khởi động, tra cứu tiến độ thực thi nhiệm vụ.

[Kẻ bị trừng phạt: Số hiệu G-142857]

[ Tiến độ sám hối: 99.8% ( Người chấp hành nhiệm vụ đã từ bỏ chống cự, ý chí đã bị thuần phục...) ]

—[ Thời gian trừng phạt còn lại: 1/h] —

[ Thế giới trừng phạt hiện tại: "Hoa Hồng Mỹ Nhân Cốt" ]

Còn một giờ cuối cùng, làm xong là có thể kết thúc công việc.

Hệ thống trừng phạt bình tĩnh làm mờ tầm mắt của mình.

"Hoa Hồng Mỹ Nhân Cốt" là thế giới cường hào thủ đoạt cực hạn hắc ám, nam chính gặp nữ chính trong tang lễ nhà mình, vừa gặp đã yêu, hắn sắp xếp một tai nạn xe cộ cho cha mẹ mình, quả nhiên lại gặp được người khiến hắn ngày nhớ đêm mong. Hắn bắt cóc cô đến một nhà kho bỏ hoang, dùng một bàn giải phẫu cực kỳ đơn sơ rút xương quai xanh của cô ra sơn thành màu của hoa hồng, ngày ngày hôn lên đó.

Nó phải dùng cái cốt truyện hắc ám ngược thân này để hoàn toàn phá hủy sự tự tin của số hiệu G-142857 tự tin —— đây là mệnh lệnh mà Chủ Thần đích thân ban xuống.

"Còn 58 phút 12 giây."

Một giọng nữ vang lên.

Hệ thống trừng phạt: [ Cái gì? ]

Mà ở trong hiện thực, người đàn ông kia khom lưng cúi đầu, nho nhã lễ độ hỏi lại: "Cái gì?"

Người đàn ông dáng người cao lớn, mặc một bộ tây trang màu xám đậm được cắt may tỉ mỉ, ngay cả nếp gấp cũng mang lại cảm giác vô cùng hoàn mỹ.

Nam chính của truyện ngược là người thế nào à?

Đẹp trai.

Nhưng thần kinh.

Phi Hồng ngửa đầu.

Cánh tay của cô bị trói chặt đằng sau ghế dựa, hai chân cũng không thể cựa quậy, trên người là một chiếc áo sơ mi rất mỏng đã bị tẩm ướt bởi mồ hôi và vết máu từ bao giờ, bên dưới là một chiếc váy màu đen bị vật sắc nhọn làm rách vài đường, máu tươi từ miệng vết thương trên đùi chảy xuống tận mắt cá chân, nhìn mà ghê người.

Nhưng ở trong mắt người đàn ông kia, bộ dạng lúc này của cô là một con cừu non phết đầy mứt anh đào.

Hắn dùng bàn tay lạnh băng trìu mến vuốt ve gò má của cô và đặc biệt là đôi môi không còn huyết sắc kia: "Ánh mắt như nhìn thấy biến thái này của em quá tuyệt... Như vậy đi, tôi khai ân cho em một lần, tiêm thuốc tê cho em nhé? Em phải ngoan ngoãn, như vậy mới không đau."

"Phụt ha ha ha..."

Phi Hồng bỗng dưng cười điên cuồng, càn rỡ, bệnh hoạn.

Khóe mắt cô phiếm hồng như kẻ điên.

Hệ thống trừng phạt hoảng sợ, chẳng lẽ nó ép số hiệu G-142857 đến mức thành bệnh nhân tâm thần rồi sao?

Người đàn ông bóp cổ của cô gái, vừa cười vừa hỏi cô: "Nhớ tới chuyện gì vui vẻ sao? Kể cho tôi đi."

Bên dưới bàn tay kia là những vết hằn vào đỏ cực kỳ đáng sợ.

Phi Hồng cười đứt quãng, gương mặt trắng bệch kia bởi vì không thở nổi mà hơi phiếm hồng, giống như sắp đến đến nơi: "Chỉ một liều, thuốc tê, mà muốn tôi, cam tâm tình nguyện, đi chết? Tiên sinh, ngài, đang, nói đùa, sao?"

Tên biến thái văn nhã kia tỏ ra kinh ngạc, lại ôn tồn hỏi: "Hình như là không thể. Vậy em nói nên làm gì bây giờ?"

Người đàn ông buông tay để cho cô thở dốc, cảm nhận được động tác nuốt nước bọt của cô gái, hắn vô cùng sung sướng: "Cho dù em có mồm mép thế nào, hôm nay cũng nhất định không thể ra khỏi cái nhà kho này đâu."

"Vậy thì không đi thôi."

Cô gái cười mới hắn, quyến rũ chết người.

"Nếu anh muốn giết tôi, trước khi chết, tôi có thể, yêu cầu một việc được không?"

"Nói đi." Hắn bày ra vẻ ta đây rất dễ nói chuyện: "Dù là phụng dưỡng cha mẹ hay cho em của em đi học, tôi đều có thể thực hiện được." Dù sao đây cũng là người mà hắn vừa gặp đã yêu, hắn muốn khoan dung với cô một chút.

"Không."

Đuôi lông mày của cô nhướng lên, yêu khí bắt đầu ào ạt chuyển động.

"Tiên sinh, tôi hy vọng chúng ta có thể lên đỉnh." Cô tỏ ra vô hại: "Tôi chưa từng có bạn trai, thế nên ngài có thể "làm" cùng tôi trên bàn giải phẫu này không? Cái loại một lần 40 phút ấy?"

Hệ thống trừng phạt: "?"

Con mẹ nó, tôi đang trừng phạt cô chứ không phải cho cô ngủ với đàn ông!

"Được." Người đàn ông kia đồng ý với yêu cầu của cô, lịch sự nói: "Bàn giải phẫu quá bẩn, tôi có bệnh sạch sẽ, chúng ta vào xe được không?"

Hệ thống trừng phạt: "..."

Đây là câu chuyện tình yêu của hai kẻ tâm thần đúng không?

Nó buồn bực tự chọn cho bản thân chế độ censored.

Cánh tay của người đàn ông kia rất rắn chắc. Hắn nhẹ nhàng ôm cô lên xe, có lẽ là để tránh thu hút sự chú ý của người khác, đây là một chiếc xe van loại nhỏ màu xám. Sau khi bật điều hòa, bật một khúc trữ tình du dương, hắn dùng bàn tay đẹp như một tác phẩm nghệ thuật thong thả kéo vạt áo đang giắt trong chiếc váy đen bó sát ra, bàn tay lạnh như băng áp lên da thịt trần trụi.

Hắn cúi đầu cắn mở dây trói của cô.

Cô nhíu mày: "Có thể để tay tôi ra phía trước được không? Như vậy rất khó chịu."

Người đàn ông liếc cô một cái: "Đừng có chơi chiêu khôn lẻo."

"Rừng núi hoang vắng, trai đơn gái chiếc, di động của tôi đa bị anh tịch thu rồi, còn có thể chạy đi đâu được?" Cô thở dài: "Hơn nữa tôi cũng không bảo anh cởi trói cho tôi, trước khi chết tôi muốn được thoải mái một chút cũng không được sao?"

Nói có sách mách có chứng, vô cùng thuyết phục.

Người đàn ông cười một tiếng, tháo dây thừng ra cho cô.

Cô lại rất tự giác, sau khi xoa nhẹ cánh tay cứng đờ thì lại giơ tay lên: "Ây, trói ra đằng trước đi."

"Không trói nữa, để như vậy mới thoải mái, không phải sao?"

Dù sao chân cũng vẫn bị trói, chạy đâu cho thoát.

Người đàn ông hôn lên xương quai xanh xinh đẹp như ngợi khen cô.

"Vậy phiền tiên sinh đưa tôi đến cực lạc vui sướng đi!"

Phi Hồng cười, đôi tay như rắn quấn lên cổ hắn.

"Phập!"

Máu tươi văng khắp nơi.

Tên đàn ông ú ớ vài tiếng, máu me be bét gục xuống trên người cô.

Hệ thống trừng phạt trơ mắt ra nhìn:

[ Tiến độ sám hối: 87.8%...64.1%... 32.5%...]

Cuối cùng con số dừng ở 10.9%.

Nó suýt nữa thì ngất xỉu.

Mà Phi Hồng vừa nghịch đám dây trói vừa khích lệ nó, "Chế tác không tồi, độ bạo lực cũng rất tuyệt."

[ Tiến độ sám hối: 6.2%]

Rõ ràng cô không hề hối cải.

Hệ thống trừng phạt: "..."

-

30 phút sau, xe cảnh sát bao vây quanh chiếc xe van.

Cảnh sát nhận được tin có người báo án, người bị hại nói rằng khi mình đang tham gia tang lễ thì bị bắt cóc, đối tượng bắt cóc thực hiện hành vi xâm hại bất hợp pháp đối với cô, cũng may sau một phen kiên cường chống trả thì đã khống chế được kẻ bắt cóc.

Trong tiếng xôn xao, cửa xe van mở ra.

Mọi người đều bị chấn kinh.

Cô gái tóc tai hỗn độn mặc một chiếc áo sơ mi bị nhuộm máu đỏ lòm, cài cúc lỏng lẻo. Cô thong thả cầm một điếu thuốc lá, ngón tay thon gọn xinh xắn, từng sợi khói thuốc mông lung bay bay, khuôn mặt mơ hồ, ngay cả đôi môi trắng bệch vì mất máu quá nhiều cũng mang lại cảm giác xinh đẹp khó tả.

Đây là người bị hại sao?

Không phải là nữ minh tinh vừa quay phim kinh dị xong à?

Phi Hồng chậm rãi hỏi: "Gọi bác sĩ chưa?"

Nữ cảnh sát lập tức hoàn hồn: "Gọi bác sĩ cho cô gái này..."

"Không, không phải tôi." Phi Hồng nhếch môi cười như không cười: "Có người cần bác sĩ hơn tôi."

Nhóm bác sĩ mờ mịt bước lên xe van, sau khi xuống, người nào người nấy trán đẫm mồ hôi lạnh.

Quá thảm quá thảm.

"Kẻ bị tình nghi làm sao vậy?"

Cảnh sát dò hỏi.

"À... Cái này..."

Bác sĩ cảm thấy khó mà mở miệng, suy nghĩ một hồi mới nói một cách uyển chuyển: "Công cụ gây án của người bị tình nghi đã bị tịch thu."

Hệ thống trừng phạt đã tự bế luôn rồi.

Bác sĩ phân phó trợ lý đưa người từ trên xe xuống, nâng lên cáng cứu thương.

Trên đường đi, người đàn ông kia bị cảm giác đau đớn đánh thức, hét một tiếng chói tai.

"Á...!!!"

Hắn giãy giụa muốn bò dậy thì bị bác sĩ và trợ lý đè xuống: "Anh đừng kích động!"

Vô số cánh tay từ bốn phương tám hướng vươn ra che mất tầm nhìn của hắn, những khuôn mặt xa lạ không dừng chồng chất lên nhau, kinh ngạc, phẫn nộ, bất đắc dĩ... Trong muôn vàn bóng đen trùng điệp làm người ta hít thở không thông, cuối cùng hắn nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của một cô gái, cô đang hút thuốc, khói thuốc như sương mù yêu dã, khẽ cười với hắn như trước đó.

Ma quỷ ẩn dưới lớp da xinh đẹp lộng lẫy há cái mồm to đầy máu.

"Chúc ngài đây..."

Cô dụi tắt điếu thuốc.

"... Ngồi tù vui vẻ nhé."

================

08.03.2022

#Sa: Chúc mừng 8/3 mọi ngừi:3 Năm nay lại trở về với truyền thống mỗi năm 1 chiếc hố cùng Cẩm Tú nhé <3 iu iu ~~~