Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày

Chương 10: Tôi biết toàn bộ về cô



Lý Nhược Băng trừng hai mắt, ngạc nhiên lẫn nghi ngờ lóe ra từ trong đôi mắt đẹp của cô ta.

Cô ta nhớ lại, khi Ngô Thần vừa tiến vào thì anh đã đi xung quanh phòng, dạo một vòng quanh bàn làm việc, đấy là lần duy nhất anh lại gần bàn làm việc.

‘Nhưng cậu ta lấy băng đạn ra bằng cách nào?’

‘Súng lục ở trong ngăn kéo, sao cậu ta biết nó ở trong đấy?’

“Cho dù cậu ta có biết, thì sao cậu ta có thể lấy băng đạn đi trong nháy mắt, mà súng còn ở tại chỗ?’

“Bà chủ Lý bình tĩnh chút, dáng vẻ này không giống cô lắm.” Ngô Thần cười rồi ném băng đạn lên bàn: “Tôi không có ý xấu, tôi đến tìm cô chỉ vì tiền, đây là giao dịch, hy vọng cô hiểu rõ.”

Lý Nhược Băng chậm rãi ngồi xuống ghế giám đốc, cô ta nhận ra bản thân hơi mất bình tĩnh, mất bình tĩnh trước mặt một người đàn ông xa lạ.

Giống như Ngô Thần nói, dáng vẻ này không giống cô ta chút nào.

“Có thể nói chuyện không?” Ngô Thần hỏi.

“… Kẻ phản bội?” Lý Nhược Băng hoàn toàn bình tĩnh: “Cậu nói bên cạnh tôi có kẻ phản bội?”

“Mười triệu, tôi sẽ nói cho cô.” Ngô Thần lại ra giá.

Thật ra anh nhắc đến tiền, nhấn mạnh đây là giao dịch chỉ để làm giảm tâm lý phòng bị của Lý Nhược Băng.

Mọi chuyện đều cần động cơ.

Ngô Thần hấp tấp tìm Lý Nhược Băng như vậy thì cần phải có động cơ, cho nên lấy lý do vì tiền là rất hợp lý.

Muốn nhanh chóng rút ngắn quan hệ với một người, ngoài việc hiểu biết đối phương ra thì còn phải có thời cơ thích hợp.

Ấn tượng đầu tiên vô cùng quan trọng.

Ngô Thần từng bị mắc kẹt trong ngày bảy tháng bảy, ngủ với một người đẹp mới quen. Sở dĩ anh có thể thành công là vì sau khi điều tra xong, anh tìm được cơ hội tốt.

Đối phương sẽ không cảnh giác, không đề phòng anh.

Mà lần này tới gặp Lý Nhược Băng, anh không thể sắp đặt trước, mà Ngô Thần cũng không muốn thiết lập nhiều ngày tám tháng bảy.

Cho nên hiện tại anh thay đổi cách thức và phương pháp để tiếp xúc với Lý Nhược Băng.

Tuy rằng điều này làm Lý Nhược Băng vô cùng đề phòng anh, nhưng dựa trên sự hiểu biết của Ngô Thần về Lý Nhược Băng, thì ngủ với cô ta… là chuyện dễ dàng.

Lần cuối cùng ngủ với Lý Nhược Băng đã là “hơn một trăm năm trước”, huống hồ Ngô Thần còn cảm thấy rất hoài niệm.

“Mười triệu, cậu cảm thấy kẻ phản bội nào đáng để tôi trả cậu mười triệu?” Lý Nhược Băng nở nụ cười của kẻ mạnh: “Hơn nữa, cho dù chuyện cậu nói là thật đi chăng nữa thì tôi cũng có thể điều tra mà không cần đến cậu!”

“Cô điều tra kẻ phản bội bên người không ít lần rồi đúng không? Cô tra được sao?” Ngô Thần nói.

“Cậu…” Lý Nhược Băng biến sắc.

Đúng vậy! Cô ta đã biết có kẻ phản bội bên cạnh mình từ lâu, cô ta vẫn luôn điều tra nhưng mãi không ra.

“Cách họp báo ra mắt sản phẩm mới chỉ còn có nửa tháng, người này sẽ nghĩ cách lấy được tài liệu nghiên cứu trước khi họp báo diễn ra, đối thủ của cô sẽ hủy diệt buổi họp báo của cô. Cô muốn thua cá cược sao?” Ngô Thần tỏ vẻ trên cơ Lý Nhược Băng.

Muốn chinh phục một người phụ nữ có khí chất mạnh như Lý Nhược Băng, thì anh càng phải mạnh hơn cô ta, tất nhiên là không thể kiêu ngạo một cách mù quáng.

Mà phải dùng bản lĩnh thực sự… đè ép cô ta!

Lý Nhược Băng hờ hững nhìn Ngô Thần.

“Mười triệu, tôi sẽ nói cho cô biết kẻ phản bội là ai.” Ngô Thần nói: “Nếu cô chịu thêm mười triệu nữa, tôi sẽ nói một vài chuyện của em trai cô cho cô biết, chuyện này… có liên quan đến an toàn của em trai cô. Cậu ta sắp xảy ra chuyện rồi, cô biết không?”

“Cậu định dọa tôi?” Lý Nhược Băng nhướng mày, đẩy mắt kính gọng vàng.

“Không không, tôi không dọa cô, tôi biết cô không dễ bị lung lay. Ngay cả ông nội của cô mà cô cũng dám mắng ở trước mặt mọi người, tôi không dọa cô được.” Ngô Thần mỉm cười.

“Dường như cậu rất hiểu tôi.” Lý Nhược Băng híp mắt.

“Tất nhiên rồi, tôi là thương nhân tình báo, nếu tôi muốn qua lại với bất cứ ai thì tôi đều biết rất rõ.” Ngô Thần cười nói.

“Vậy cậu nói xem, cậu còn biết gì về tôi?”

“Cô muốn nghe thật?”

“Nói đi!”

“Lý Nhược Băng, hai mươi bảy tuổi, chủ tịch của tập đoàn Huyễn Thải Thời Thượng, tốt nghiệp Học viện Thương mại Harvard, về nước năm hai mươi ba tuổi rồi thành lập tập đoàn Huyễn Thải Thời Thượng, kinh doanh mỹ phẩm cao cấp, tài sản cá nhân hiện tại là hai tỷ.” Dường như Ngô Thần đã nói xong.

“Chỉ có bấy nhiêu đó?” Giọng điệu của Lý Nhược Băng có chút khinh thường, đây mà gọi là tình báo à, trên mạng có đầy.

“Cô là cháu gái cả của nhà họ Lý, nhưng bởi vì cô là con gái nên cũng không được yêu thương, ngoại của cô trọng nam khinh nữ. Lúc còn nhỏ thì cô đã cảm nhận được bản thân bị đối xử không công bằng, nhưng cô không phục, cô muốn tranh đua. Cô muốn chứng minh cho mọi người thấy, rằng con gái có thể mạnh hơn con trai!”

Lời nói tiếp theo của Ngô Thần làm Lý Nhược Băng biến sắc.

“Tính cách của cô từ nhỏ rất đàn ông, khi ấy cô kéo bè kéo lũ đánh nhau, đám con trai đều sợ cô, ngay cả em trai ruột lớn lên cùng cô, được cưng chiều nhất cũng sợ cô. Cô không chịu khuất phục với vận mệnh nên chăm chỉ học tập, cũng học rất giỏi.”

“Nhưng cô không thể chạy thoát lời nguyền của gia tộc, năm cô hai mươi ba tuổi, người nhà lấy lý do mẹ cô bệnh nặng để lừa cô trở về.”

“Thực tế là lừa cô về kết hôn! Ông nội của cô muốn gả cô cho cậu ấm nhà họ Đinh ở Nam Quảng, Đinh Thụy Long.”

“Vốn dĩ mẹ của cô luôn đứng về phía cô, bà ấy là con gái của nhà họ Tôn ở Tây Bắc, cũng vì gia tộc liên hôn nên mới gả cho bố của cô, nhà mẹ đẻ có bản lĩnh nên mẹ của cô cũng có tiếng nói trong nhà cô.”

“Nhưng lần này, đến cả mẹ của cô cũng đứng khác chiến tuyến với cô, bà ấy hy vọng cô có thể gả cho Đinh Thụy Long. Cô không chịu, thậm chí khi người nhà ép buộc cô, cô còn lật bàn, mắng ông nội của cô là ông già chết bầm trước mặt mọi người, chú của cô tát một cái thì cô cũng đánh lại.”

“Thật ra tôi rất phục cô!” Nói đến đây, Ngô Thần cười, sau đó lại nói: “Vốn dĩ cô định đi luôn, nhưng mẹ của cô lấy cái chết ra ép buộc, nên kết quả là cô cá cược với Đinh Thụy Long.”

“Hai người cùng mở doanh nghiệp mới, không được giống với bất kỳ lĩnh vực sản xuất nào của gia tộc, trong vòng năm năm, bằng bản lĩnh của bản thân, doanh nghiệp của ai lớn hơn thì người đó thắng! Cho nên cô thành lập Huyễn Thải Thời Thượng.”

“Cô từng nói cô sẽ không kết hôn, cả đời này cũng sẽ không, phụ nữ gả chồng thật đáng thương! Nhưng sau đó cô lại nói, cho dù có gả chồng thì cũng muốn gả cho người mạnh hơn mình.”

“Nên nếu cô thua, cô phải lấy Đinh Thụy Long, nếu cô thắng thì cô sẽ được tự do. Sau này cũng không có ai ép buộc cô nữa.”

“Mấy năm nay cô luôn cố gắng làm việc, có thể là bởi vì cô thật sự có tài nên đã khuấy đảo giới mỹ phẩm.”

“Ngoại trừ điều này, bốn năm nay cô còn quen ba bạn trai, nhưng mà ba người đàn ông này đều rời khỏi cô, một người tự sát, hai người kia thì tan cửa nát nhà.”

“Thật ra bọn họ đều là bạn trai giả, là tấm chắn mà cô tìm. Nhưng Đinh Thụy Long là kẻ có lòng dạ hẹp hòi, biết rõ đấy đều là giả thì cũng ra tay với bọn họ, dẫn đến việc không có bất cứ người đàn ông nào dám lại gần cô.”

Nói đến đây, Ngô Thần ngừng một chút, sau đó nhìn thấy biểu cảm đặc sắc đến tột đỉnh của Lý Nhược Băng.

“Thật ra cô không cận.” Ngô Thần quan sát Lý Nhược Băng một chút, rồi lại nói: “Cô đeo kính chỉ vì để tạo cảm giác xa cách với người khác. Sự mạnh mẽ của cô, sự bá đạo của cô, sự nghiêm túc của cô đều là để ngụy trang.”

Đột nhiên Lý Nhược Băng nắm chặt nắm tay, ánh mắt tràn ngập ánh sáng nguy hiểm.

“Tôi biết sau khi tôi nói những lời này, thì kết cục cuộc tôi chỉ có hai. Tôi hiểu rõ cô, tôi làm cô cảm thấy bị đe dọa, cho nên… một là cô khống chế tôi, hoặc là cô làm tôi biến mất, đúng không?” Ngô Thần vạch trần tâm tư của Lý Nhược Băng.

“Cậu biết mà còn dám nói?” Lý Nhược Băng hỏi lại.

“Liều thì ăn nhiều, không phải sao?” Ngô Thần mỉm cười, anh nói: “Tôi còn biết, bình thường cô sẽ để ba khẩu súng trong văn phòng. Cô đoán xem, có phải hai khẩu còn lại đang ở trong tay tôi hay không?”

Lý Nhược Băng nắm chặt nắm đấm, khớp xương đã trở nên trắng.

Cô ta không thích cảm giác này, cảm giác bị người khác nhìn thấy, bị người khác “đè ép”!

Cốc cốc!

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

Bầu không khí trong phòng được thả lỏng một chút.

“Vào đi!” Lý Nhược Băng lạnh lùng nói một câu.

Một người đàn ông trung niên cao gầy bước vào, tay ông ta cầm tập tài liệu bước đi vội vàng, thấy Ngô Thần thì cũng chỉ liếc mắt một cái chứ không nhìn nhiều, ông ta bước nhanh đến bên bàn làm việc.

“Bà chủ, ngài cần ký vào tài liệu này…” Người đàn ông trung niên cao gầy nói.

Người này là Phùng Nham, thư ký cao cấp của Lý Nhược Băng, người có thể đến gõ cửa quấy rầy khi cô ta đang nói chuyện với người khác tất nhiên là người mà cô ta tin cậy.

Lý Nhược Băng liếc nhìn tài liệu một chút, sau đó lật vài tờ rồi cầm bút ký tên.

Đúng lúc này, Ngô Thần đột nhiên đứng lên, anh cầm lấy băng đạn trên bàn trà, bước nhanh đến bên bàn làm việc rồi lại cầm súng.

Lắp băng đạn, nạp đạn, mở chốt an toàn, động tác lưu loát liền mạch.

Quá nhanh!

Quá bất ngờ!

Ngô Thần nắm cổ áo Phùng Nham rồi ấn đầu ông ta lên bàn, để họng súng lên gáy ông ta.

“Tên họ Đinh cho ông bao nhiêu tiền để ông phản bội bà chủ? Hả?” Ngô Thần đập lên gáy của Phùng Nham một cái thật mạnh, đập đến nỗi đổ máu.

Lý Nhược Băng hoảng sợ, cô ta đứng dậy lùi về sau một bước, hô một tiếng: “Người tới!”

Cửa lập tức bị mở, vệ sĩ ngoài cửa thấy tình hình như vậy thì đều móc súng ra nhắm ngay phía sau lưng Ngô Thần.