Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi

Chương 115: "Gian Nan Thật Mà."



Chỉ khi nào leo lên ngôi vị dị khủng vương mới có thể mở ra khả năng chiến đấu của Lĩnh Vực Giới Hạn, còn lại nó chỉ dùng để chứng minh thân phận là ứng cử viên tranh ngôi báu của dị khủng.

Nhưng có một bí mật mà bất cứ dị khủng sở hữu nó đều biết, chính là khả năng xé rách không gian để tiến đến một chiều không gian khác không thuộc trong tinh hà của bọn họ, và chỉ thực hiện được duy nhất một lần duy nhất, khả năng thành công chín phần nhưng nguy hiểm cũng không hề thấp, không ai điên rồ mà đi sử dụng kĩ năng này cả, chỉ được dùng một lần duy nhất nghĩa là sau khi một dị khủng xé rách không gian để đến một nơi khỉ ho cò gáy nào đó không có định vị thì lỗ rách rất nhanh sẽ đóng lại, thế hết đường về, chỉ có nước chết rụt xương ở nơi đó hoặc may mắn tìm được tọa độ của tinh hà thì mới trở về được, tuy nhiên các dị khủng từng thử đều không có một ai trở về.

Trường hợp của Tá Nguyệt thì lại khác, không gian ảo mà Uế tạo ra cũng có thể nói là nó không phải là một tinh cầu nào nằm trong tinh hà, nhưng đồng thời cũng thuộc tọa độ của tinh cầu Noah, nó là mảnh không gian khác biệt nằm trong bộ não của từng người, hay nói cách khác là tiềm thức, mà tiềm thức thì không có thực thể, nó như một hạt bụi li ti trong linh hồn sinh vật sống, cho nên Tá Nguyệt quyết định thử một lần, được ăn cả ngã về không.

Còn về vấn đề trở về thì không có gì phải lo lắng, chỉ cần thế giới ảo kia sụp đổ thì tự khắc ý thức của cậu sẽ tự động trở về thân xác.

Đây chính là cách mà Tá Nguyệt lựa chọn để xâm nhập vào hang ổ của địch. Tuy nhiên mức độ xảy ra rủi ro thì cậu không biết bao nhiêu phần trăm. Tỉ lệ thành công cũng không rõ.

Nếu xui xẻo cậu có thể bị đá vào thân thể của một con chó con mèo nào đó, hoặc xui hơn thì đi vào cơ thể của một kẻ nghiện ngập hay thiểu năng trí tuệ, đây là một ván bài may mắn, Tá Nguyệt chỉ có thể dùng vận may và mạng mình ra cược.

Đến nước này rồi không thể lui bước nữa, Tá Nguyệt hít sâu một hơi nhắm mắt lại, suy nghĩ xoay chuyển ra lệnh cho Lĩnh Vực Giới Hạn.

Mảnh không gian rộng vô tận ngay lập tức xảy ra biến hóa, mặt nước dưới chân vặn vẹo lên như có lốc xoáy ẩn sâu chuẩn bị xuất hiện cuống cậu vào biển sâu, khung cảnh trước mặt Tá Nguyệt dần dần xuất hiện một khe hở, nó méo mó cứ như một tấm lụa bị bàn tay người thợ cưỡng ép xé toạc, chậm rãi khuếch đại ra từ từ hình thành nột cái động đen sâu hoắm, gió từ bên trong lùa ra ngoài thổi bay mái tóc đen của Tá Nguyệt, trông như cái miệng của con cá lớn ngoác ra chờ đợi sinh vật sống vô tri chui vài bên trong, khoảnh khắc cậu nhấc chân muốn bước vào thì dị biến bỗng xảy ra, một màng chắn vô hình xuất hiện chặn lại lối đi, mơ hồ có thể nhìn thấy những dãy nhị phân đang nhảy nhót không ngừng, nó như một tấm kính chống đạn vô hình ngăn cách ngoại vật, đồng thời dùng sức lực khủng bố của mình cưỡng ép đóng lại con đường vừa hình thành.

Là quy tắc của thế giới ảo kia phát hiện có kẻ xâm nhập nên đã ra tay ngăn cảng.

Tá Nguyệt khó thể tin được nhìn cổng đang bị cưỡng ép đóng lại, tiếng ma sát mãnh liệt liên tục chui vào tai Tá Nguyệt khiến đầu cậu ong ong lên, chỉ thấy thiếu niên hung hăng chỉ huy cuồng lao vào tấm chăn nhị phân, sức lực không hề nhỏ chút nào nhưng khi hai bên chạm vào nhau thì dị năng của cậu như tấm ván trượt trên bề mặt trơn nhẵn, âm thầm tan biến mà không để lại bất cứ dấu vết gì cho tấm chắn.

Lặp đi lặp lại nhiều lần.

Mặc kệ cậu cố gắng phá vỡ thế nào cũng không lay chuyển được màng chắn của quy tắc, lồng ngực càng truyền đến một cảm giác lạnh lẽo bất lực cậu càng ra tay hung hăng hơn, Tá Nguyệt dường như sắp phát điên, hung hăng đập mạnh lên màng chắn, hai mắt thiếu niên đỏ hoe vằn lên từng tia máu đáng sợ, hận thù sắp sửa nổ tung cơ thể Tá Nguyệt khiến hơi thở cậu khó nhọc vô cùng...

Chỉ còn một chút nữa thôi, một chút nữa là cậu có thể gặp được Elrey rồi mà...

"Chó chết, tao sẽ giết hết chúng mày..."

"Tao nhất định sẽ lột da ăn tươi chúng mày..."

Cậu gào lên điên cuồng dùng tay không đấm vào màng chắn, mặc kệ da tróc thịt bong, máu dính lên màng chắn...

Khoảnh khắc Tá Nguyệt sắp sửa sụp đổ thì bầu trời trong xanh trên đầu bỗng run lên từng trận, nó chậm rãi chia thành hai nửa một sáng một tối, mặt trời bị cường thế đẩy sang phần sáng mà ở nửa tối bên kia, mặt trăng chầm chậm xuất hiện, ngự trị trên bầu trời đêm, bờ vai run rẩy không ngừng của Tá Nguyệt được một cánh tay khác ôm lấy, cậu kinh ngạc nhìn đôi mắt đỏ tươi đang nhìn mình bên cạnh...

"Acacia?"

Thiếu niên tóc trắng nhảy mắt tinh nghịch với Tá Nguyệt, giọng nói hờn dỗi:"Sao cậu có thể bỏ tớ mà đi thế chứ, đáng ghét"

Tá Nguyệt lắc đầu muốn gỡ tay y ra:"Không được, quá nguy hiểm một mình tớ đi là được rồi"

Acacia tăng mạnh lực tay nhìn cậu:"Nghe này Tá Nguyệt, lí do khiến cậu không thể phá tan màng chắn kia chính là vì tớ, một phần ba trái tim của cậu đang đập trong lồng ngực của tớ, trái tim là mạng của dị khủng cũng là nguồn lưu trữ dị năng, không có phần của tớ cậu sẽ không thể phá vỡ nó được."

Tá Nguyệt yên lặng nhìn thiếu niên giống hệt mình, đáy mắt đỏ tươi kia tràn đầy kiên định nhìn Tá Nguyệt:"Tớ và cậu là một", thiếu niên tóc trắng đưa ngón tay trỏ trước mặt Tá Nguyệt, nhe răng cười:"Cùng nhau đi cứu người quan trọng của chúng ta nhé"

Nhìn thấy nụ cười của y, Tá Nguyệt bất giác cũng cười theo, y móc ngón trỏ của mình vào Acacia, nói:"Cùng nhau đi, cùng nhau trở về"

"Được" Acacia đan chặt hai ngón trỏ lại với nhau, một lời hứa được hình thành giữa hai thiếu niên, liên kết vô hình giữa hai trái tim không hoàn thiện.

Lĩnh Vực Giới Hạn quay về hình thái nguyên thủy của nó, nước biển dưới chân dao động, từng lưỡi đao bằng nước dâng lên tạo thành một thế trận khổng lồ, dưới sự cho phép của hai thiếu niên, chúng hung hăng lao về phía trước không ngừng đâm vào màng chắn vô hình kia, từng dãy nhị phân mơ hồ chạy dọc trên đó bắt đầu vỡ ra tán loạn, cuối cùng tốc độ khép lại cửa đã chậm dần, rồi ngưng hẳn.

Một tiếng 'rắc' vang lên giòn tan, màng chắn hoàn toàn vỡ vụn sau hai phút chống chọi.

Tá Nguyệt đứng sóng vai với Acacia cùng nhìn về con đường đen ngòm, không nói một lời cất bước tiến về phía trước.

Cả hai đều không phải chúa cứu thế.

Họ chỉ cứu người mình yêu, trùng hợp người yêu họ lại liên quan đến vận mệnh của tinh cầu mà thôi.

"Tên khổ d â m đó đợi tớ bắt hắn về sẽ chơi chết hắn ta" thiếu niên tóc trắng hung hăng nói.1

"Cậu làm thế hắn còn thích nữa ấy chứ" thiếu niên tóc đen vô thức xoa bụng mình.

Cánh cổng chậm rãi khép lại cho đến khi chỉ còn một vết nứt trên bầu trời, cuối cùng khép lại hoàn toàn.

...

Tá Nguyệt mở mắt ra nhìn trần nhà trước mắt, một tay cậu gác trên trán dần dần trượt xuống che mắt mình, tay còn lại khoát hờ trên bụng, cậu nằm trên sofa một lúc lâu, mãi cho đến khi cơ thể mỏi nhừ mới chậm rãi ngồi dậy, cảnh vật trước mắt có chút mờ.

Đến đây cậu gần như đã lấy lại được gần hết ký ức, Tá Nguyệt dựa đầu vào lưng ghế rồi khẽ cười, nhưng mà nước mắt lại chực chờ trong hốc mắt mãi mà không thể trào ra, cậu vươn tay lau mắt mình, dụi thật mạnh cho đến khi nó đỏ hoe lên rồi mới dừng lại...

"Gian nan thật mà"

Tá Nguyệt lẩm bẩm, cậu lại vươn tay xoa nhẹ lên bụng mình:"Chờ ba nhé, ba đem bố về cho con xử lý đây"

Trí năng trên bàn run lên, người đến là Acacia.

"Tá Nguyệt ơi Tá Nguyệt à, khối lượng ký ức này làm tớ bị sốc đó, chúng ta nên đập bẹp con Uế kia để giảm xóc không nhỉ?"

Acacia và Tá Nguyệt có thể chia sẻ suy nghĩ cho nhau, hiển nhiên sau khi Tá Nguyệt nhớ lại thì y cũng nhớ, cho nên bây giờ không chỉ riêng Tá Nguyệt cảm thấy rất không được vui vẻ thì y cũng sắp sửa bùng nổ lên rồi đây.

"Ừ, còn một tuần nữa là đến kỳ thi cuối kỳ, tớ sẽ lôi đầu nó ra cho cậu đánh"

Tắt trí năng, Tá Nguyệt nhìn chằm chằm vào bàn nước trước mặt mình một lúc, sau đó cậu lại mở trí năng đăng nhập vào trang chủ của hãng tàu không gian, đặt vé đến tinh cầu thú nhân.

Fallen-Phùng Lâm. Không sai chính là cậu ấy, không chỉ Phùng Lâm mà Phùng Hạ cũng xuất hiện ở đây, hơn nữa trông trạng thái lúc gặp nhau lần đầu của Phùng Hạ có gì đó không đúng lắm, còn có hai anh em này luôn dính với nhau như hình với bóng thế nhưng bây giờ mỗi người ở hai tinh cầu khác nhau. Điều này có ẩn ý gì không?

Ở tinh cầu thú nhân, Phùng Lâm cố ý tiếp xúc gián tiếp với cậu trước hẳn là đoán được cậu sẽ nhớ lại ký ức trong thời gian gần, vỏ sò giống như một lời hẹn gặp của cậu ta với Tá Nguyệt.

Trùng hợp cậu cũng có chuyện muốn xác nhận lại với Phùng Lâm.