Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi

Chương 16: Rừng Vô Tận (4)



Tá Nguyệt từ trong rừng đã nghe thấy tiếng nói chuyện, mơ hồ còn có cả giọng của Leila và Elix, cậu vui mừng vì mình đã tìm được nơi của hai người vậy nên cũng không nghĩ nhiều mà chạy xộc ra bên ngoài, thế nhưng còn chưa kịp lên tiếng chào hỏi thì chỉ cảm thấy cổ mình chợt lạnh lẽo, cậu theo bản năng lùi ra sau mấy bước tránh né vật nhọn sắc bén chém tới lại không may vấp phải rễ cây đằng sau làm bản thân ngã dập mông.

Mũi băng sắc nhọn chỉ vào cậu, người kia không đeo mặt nạ, cứ tùy tiện để mặt mình trơ trọi trong không khí như thế cũng không sợ độc ngấm vào chết lúc nào không hay, hắn có mái tóc dài đỏ tươi như máu được buộc cố định ở trên đỉnh đầu, màu mắt cũng là màu đỏ, khi nhìn vào người khác rất dễ làm cho người ta có cảm giác bị nhúng vào trong máu.

Diệp Hoa bước ra theo sau là Phùng Lâm và Mộ Hàm Bạch, cô thấy vậy cũng không đỡ Tá Nguyệt dậy mà ngược lại tung một đạp về phía người tóc đỏ kia, hắn ta thấy vậy liền xoay mũi kiếm muốn đâm thủng chân cô.

Khoảnh khắc hai người sắp chạm vào nhau thì trên trời bỗng cuộng sóng, một cột lôi điện ầm ầm đánh xuống trên đầu người tóc đỏ, hắn ta chép miệng tránh đi nhưng Elix đã ở sau lưng hắn từ lúc nào, chờ khi đối phương xoay lưng liền tung cho hắn một đấm vào mồm khiến đối phương ngã quỵ xuống đất không gượng dậy được.

“Mẹ mày dám tấn công anh tao à!?”

Mắng một tiếng rõ là thô tục, lúc này Elix mới nhanh chân chạy đến đỡ Tá Nguyệt dậy: “Anh không sao chứ?”

Tá Nguyệt xua tay nói với cậu ta: “Anh ổn mà, không sao đâu”

Karl từ xa nhìn thấy trợ thủ của mình bị đánh cho sưng mồm thì khó chịu nhăn mày nhìn Elix: “Ra tay đúng là không nể mặt người khác nhỉ, đó là người bạn quan trọng của mấy người à? Trông cũng chẳng ra hình ra dạng gì”

Hắn nói tiếp: “Đừng có trơ cái mặt ra nhìn như thế, tao nói sai à, khi không lại xộc ra như thế ai chẳng nghĩ là dị khủng tập kích, thủ hạ của tao chẳng qua chỉ là phòng vệ chính đáng thôi”

Leila đứng bên cạnh Tá Nguyệt, nghiêm mặt nói: “Cậu đừng có biện hộ, nếu không phải anh ấy nhanh nhẹn né được thì bây giờ các cậu đã dính phải tội giết người rồi”

Karl nhún vai, trêu tức nói: “Không phải nó là dị năng giả hệ trị liệu sao, miễn sao còn giữ được ý thức thì có thể tự chữa được mà”

Mức độ vô liêm sỉ phải nói là đạt cấp thần thánh luôn rồi. Leila còn định nói thêm nhưng Tá Nguyệt đã đưa tay ngăn cảng, đây là lỗi của cậu vì tùy tiện xông ra bên ngoài mà không báo trước, rất may vẫn còn ổn bằng không một mình Tá Nguyệt đã ăn đau lại còn chỉ có thể ngậm ngùi cho qua.

Karl nhìn thấy Tá Nguyệt tỏ vẻ xuống nước trước, gã cảm thấy nhàm chán không buồn nói thêm gì nữa, gọi tên tóc đỏ đi theo mình rồi cả hai cùng đi vào lều trại đã dựng sẵn, trước khi đi tóc đỏ không khỏi tặng cho Tá Nguyệt một ánh mắt lạnh lẽo.

Tá Nguyệt thở dài xem như không thấy gì, bây giờ cậu mới để ý mọi người ở đây không có đeo mặt nạ, cậu tò mò hỏi thì Leila vừa dẫn bọn họ về lều của mình vừa nói: “Khu vực này không có khí độc, có lẽ do địa hình hay thứ gì đó em cũng không rõ cho nên mọi người đều tháo mặt nạ ra để thuận tiện hành động hơn”

Mộ Hàm Bạch im lặng cả quãng đường bỗng dưng nói: “Thật tốt”

Leila cười cười nhìn cậu ta: “Không hẳn, tuy không có khí độc nhưng dị khủng thường xuyên lảng vảng ở khu vực xung quanh để kiếm ăn, trước khi mọi người tới đây thì đã xử lý hơn mười con rồi”

Tá Nguyệt tháo mặt nạ ra cảm thấy hít thở thông thuận hơn hẳn, cậu nói với Leila: “Bọn anh cũng đã giết được sáu con”

Hai mắt Elix sáng rực nhìn Tá Nguyệt: “Đều là anh giết sao?”

Tá Nguyệt lắc đầu chỉ cô gái có mái tóc màu hạt dẻ bên cạnh: “Cô ấy bốn, anh hai”

Diệp Hoa đón lấy ánh mắt của hai chị em nhà Felix, cô nháy mắt tinh nghịch với Elix, khi cười lên còn lộ ra má đồng tiền: “Xin chào, tôi là Diệp Hoa”

“Tôi là Leila, đây là em trai tôi Elix” Leila nói xong thì nhìn về phía hai cậu trai còn lại, chờ Phùng Lâm và Mộ Hàm Bạch giới thiệu xong thì sáu người cũng đã đến trước cửa lều.

Leila đi vào trong lấy ra dụng cụ dựng lều và tấm phủ, nói với Phùng Lâm và Mộ Nhất Bạch: “Xin lỗi, mỗi lều chỉ có thể ở hai người mà tôi và em trai chỉ mới dựng được hai cái, mong hai bạn đừng trách”

Phùng Lâm nhận lấy đồ trên tay cô rồi cười nói không sao, Tá Nguyệt cùng Elix chạy theo giúp dựng lều, còn Leila đưa Diệp Hoa thì ở chung, đi vào trong lều, Leila rót cho Diệp Hoa một ly trà nóng, chờ Diệp Hoa uống một ngụm nhuận cổ họng, Leila lên tiếng: “Tôi từng gặp chị ở bữa tiệc sinh nhật của cha tôi”

Động tác uống trà của Diệp Hoa dừng lại, cô nuốt ngụm trà trong cổ họng xuống rồi nheo mắt nhìn vào Leila.

“Lúc đó tôi còn nhỏ nhưng trí nhớ tôi khá tốt, đã nhìn một lần thì không thể nào quên được” Leila ngồi trên thảm lông mềm mại ngẩng đầu nhìn Diệp Hoa: “Chị cùng với một người nữa luôn đi theo bên cạnh Thượng Tướng ở trong bữa tiệc, mà người bên cạnh ngài ấy không một ai là dưới cấp năm, tính toán một chút thì với số tuổi của chị làm sao tham dự vào vòng thi của học viện được…”

“…Là Thượng Tướng sắp xếp vào sao?”

Diệp Hoa cười nhìn thiếu nữ trước mặt mình, cô thở dài đặt ly trà trên tay xuống rồi đi đến trước mặt Leila, đưa tay vuốt ve sườn mặt mịn màng của thiếu nữ: “Vẫn luôn nghe nói con gái lớn nhà Felix có trí nhớ siêu việt, xem như bà chị đây được mở mang tầm mắt rồi, chuyện từ mười mấy năm trước mà cưng vẫn còn nhớ, bất chấp chị đã thay đổi cả dáng vẻ trở về năm mười lăm tuổi mà vẫn bị cưng nhìn ra, thật tình.”

Leila nghiên đầu tránh đi bàn tay của Diệp Hoa thế nhưng vô tình lại đưa cổ mình vào tay của đối phương, Diệp Hoa cũng chẳng ngại mà trượt xuống cổ Leila vuốt một trận: “Đúng là do Thượng Tướng xếp chị vào đây, nhưng mà chẳng phải để làm gì to tát đâu, chẳng qua là bảo vệ bảo bối mới tìm được của ngài ấy thôi”

Leila chớp mắt nhìn Diệp Hoa: “Là Tá Nguyệt à?”

Diệp Hoa gật đầu, ngồi xuống bên cạnh thiếu nữ, ngón tay xoắn lấy lọn tóc vàng nhạt của Leila: “Chị đây xui xẻo, đang đi nghỉ phép ở gần tinh cầu Noah giữa đường bị kêu về nhét vào trong đây, vốn tưởng là tuyệt thế mĩ nhân gì ghê gớm lắm, hóa ra là một đóa hoa nhỏ còn chưa thành niên, cưng nói xem Thượng Tướng già cái đầu thế rồi còn đi để ý một đứa nhỏ, đúng là lão biến thái”

Leila nghiêm túc gật đầu vô cùng đồng ý với Diệp Hoa, Tá Nguyệt dịu dàng đáng yêu đến vậy tất nhiên người gặp người thích, cô đương nhiên tán thành việc cậu được người vừa có gia thế vừa có quyền lực lại còn đẹp trai như Thượng Tướng quan tâm, nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tá Nguyệt còn chưa thành niên, vẫn cần phải bảo vệ chu đáo lắm, cô nhất quyết không để ngọn cỏ non Tá Nguyệt rơi vào mồm con trâu già Elrey kia được!

Tuy sự thật thì Elrey không hề già, còn rất đẹp trai. Nhưng đó là vẻ bề ngoài thôi, bởi vì dị năng của Elrey rất cao nên anh có thể sống rất lâu rất lâu, chẳng biết bao giờ mới có thể thấy Thượng Tướng với mái tóc hoa râm nữa, nhưng sự thật thì Leila vẫn chê anh già.

Nhất quyết phải đề phòng cái móng heo của Elrey Harald mò đến Tá Nguyệt trước khi anh ấy đủ tuổi!